Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 780: Không Được Làm Tổn Thương Gia Đình Ta






Ngay sau đó, hắn liền lao ra khỏi đại sảnh để trở về nhà.
Rồng có vảy ngược, động vào nó thì phải chết, mà gia đình chính là cái vảy ngược của Dương Ân.
Vạn Lam Hinh đã sớm có chuẩn bị, cô ta ngay lập tức ngăn Dương Ân lại rồi nói: "Ân đệ, đệ hãy bình tĩnh, nghe ta nói trước khi đưa ra quyết định".
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, kẻ nào ăn gan hùm mật gấu mà dám làm như vậy, là Phúc An Vương hay là Dược Vương các?", Dương Ân cố gắng bình tĩnh lại một chút, nhưng vẫn lớn tiếng hỏi.
Kể từ khi từ biên quan trở về, hắn đã kháng chỉ bất tuân, còn khẩu chiến với quan viên ngay trên điện Kim Loan, vả mặt Phúc An Vương, Tống tướng và Dược Vương các, trở thành thiên dược sư trẻ tuổi chỉ trong một lần luyện thành thiên đan, ngay cả hoàng thượng cũng công nhận sự tồn tại của hắn, còn có ai dám gây hấn với Dương gia như vậy?
Trong đầu hắn lúc này chỉ có thể nghĩ tới Phúc An Vương và Dược Vương các trước tiên, chỉ có hai thế lực này là có ân oán sâu sắc với Dương gia, cũng chỉ có bọn chúng có khả năng trả thù, ngoài bọn chúng ra thì hắn không thể nghĩ tới một thế lực nào khác.

"Là thế lực núi Nga Mi", Vạn Lam Hinh trả lời ngắn gọn.
Dương Ân sửng sốt một chút, sau đó thốt lên: "Sao lại dính dáng tới bọn họ?"
Vạn Lam Hinh liền thuật lại cho Dương Ân nghe đầy đủ những việc mà Tô Nhu Mai đã nói cho cô ta biết.
Dương Ân nghe xong thì siết chặt hai nắm tay, khớp xương của hắn bị siết chặt đến mức kêu lên răng rắc, trong mắt đã bùng lên lửa giận, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Tống tướng, núi Nga Mi, ta mặc kệ các ngươi là thế lực lớn đến mức nào, dù là kẻ nào thì cũng không được làm tổn thương tới gia đình ta".
Khi Dương Ân muốn lao về nhà một lần nữa thì Vạn Lam Hinh đã nắm chặt lấy tay của hắn và nói: "Đệ có biết núi Nga Mi có quyền lực như thế nào không? Dì bảo đệ không nên đứng trên đầu sóng ngọn gió vào lúc này, đệ nên tránh xa khỏi nơi đây, ta thấy ý của dì rất đúng, với thân phận thiên dược sư của đệ thì đi tới đâu cũng sẽ được vạn người kính ngưỡng, đệ sẽ sớm gặp lại cha mẹ thôi, đừng hành động theo cảm tính nữa".
"Nếu như bọn chúng không đả thương cha của ta thì còn dễ nói, bây giờ bọn chúng đã làm ra chuyện này, ta làm sao có thể nhắm mắt làm ngơ được, tỷ mau buông ta ra", Dương Ân giận dữ nói.
Mấy ngày qua tâm tình của hắn khá tốt, mọi việc suôn sẻ khiến cho hắn cảm thấy không còn ai dám chọc tức hắn nữa.
Bây giờ, hắn mới biết rằng suy nghĩ của mình quá ngây thơ.
Hắn không phải là người bất khả chiến bại, còn có rất nhiều người mạnh hơn hắn, hơn nữa còn có những thế lực khổng lồ vẫn đang nhìn chằm chằm vào hắn, hắn vừa tức giận vừa cảm thấy như bản thân đã bị dội một gáo nước lạnh, để cho hắn hiểu được đạo lý núi cao còn có núi cao hơn.
"Cho dù ta không buông tay thì đệ vẫn sẽ đi thôi, nhưng đệ nên nhớ núi Nga Mi không phải là thế lực mà bây giờ đệ có thể chống lại", Vạn Lam Hinh kiên quyết khuyên bảo.

Dương Ân hít sâu một hơi nói: "Tỷ, cha ta đã bị thương, ta không thể không quay về gặp cha mình, tỷ yên tâm đi, ta sẽ không làm chuyện gì bốc đồng đâu".
Không đợi Vạn Lam Hinh đồng ý, Dương Ân đã vận kình lực hất tay của Vạn Lam Hinh ra, sau đó hắn liền phóng ra khỏi đại sảnh, giang rộng đôi cánh lấy đà bay lên.
Vèo!
Tốc độ bay của Dương Ân nhanh đến mức chỉ trong chớp mắt đã không còn nhìn thấy bóng dáng của hắn đâu nữa, chỉ có Băng Tuyết mới có thể theo kịp tốc độ của hắn, ngay cả con rùa vân bạc cũng không có khả năng đó.
Vạn Lam Hinh vừa định thần lại thì cũng lao ra ngoài, vội vàng chạy tới Dương gia.
Hàn Khánh Khiêm nhìn thấy Dương Ân vội vàng rời đi thì lộ ra vẻ lo lắng thầm nói: "Mọi chuyện thật là hỗn loạn".
Trong vương thành không được phép bay, đây là quy định của cấm vệ quân bảo vệ vương thành, không ai được phép làm trái.
Nhưng Dương Ân không thể quan tâm nhiều đến vậy, lòng hắn bây giờ nóng như lửa đốt, chỉ sợ cha của mình gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn.
Cấm vệ quân phát hiện có người đang bay trên không, bọn họ đều biết người đó là một vương giả, cho nên chỉ có thống lĩnh của bọn họ mới có thể ngăn cản được, nhưng Dương Ân có tốc độ quá nhanh, bọn họ đều không thể nhìn thấy rõ bóng dáng của hắn, chớp mắt một cái thì hắn đã biến mất không còn tăm hơi.
Trong chốc lát, Dương Ân đã trở về tới sân nhà mình, hắn ở trên không nhìn thấy khung cảnh bừa bộn đổ nát bên trong Dương phủ thì trong lòng khẽ run lên, không chút suy nghĩ liền lao xuống dưới.
"Kẻ nào?", quân đoàn Tử Thần kinh hô.

Dương Ân không thèm trả lời bọn họ, chỉ nhanh chóng chạy tới phòng của cha mình.
Khi các thành viên của quân đoàn Tử Thần muốn đuổi theo, thì họ lại nghe có người nói: "Đó là đoàn trưởng".
Lúc này mọi người mới dừng lại, trở về vị trí canh giữ.
Ở trong mắt bọn họ thì đoàn trưởng chính là cột chống trời, chỉ cần đoàn trưởng có ở đây thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Dương Ân chạy tới trước cửa phòng cha mình, kìm nén cơn tức giận và nhẹ nhàng mở cửa.
Mẹ của hắn nhìn thấy hắn thì buồn bã nói: "Không phải mẹ đã nhờ người chuyển lời bảo con đi rồi hay sao? Tại sao con còn quay trở lại đây? Con không còn nghe lời của mẹ nữa có phải không?"
Đáng thương thay cho tấm lòng cha mẹ trên đời, lúc nào cũng đặt sự an toàn của con cái lên hàng đầu, không hề oán than hay hối hận.
“Mẹ, nếu như con rời đi thì con còn là con người sao?”, Dương Ân bước nhanh tới đáp..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.