Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 759: Muốn Ta Dạy Dỗ Dương Thiếu Gia






Đám người đứng phía trước tám cái đỉnh luyện đan đều đang la ó, không tin Dương Ân có thể luyện ra được nhiều đan dược như vậy chỉ trong một lần.
Dương Ân không thèm giải thích với họ, tin hay không thì tùy.
Trần Diệm vừa định mở miệng giới thiệu thân phận của Dương Ân để chứng minh Dương Ân thật sự có năng lực này, thì Trình Tân Nhiên ở một bên đã nhe răng cười hỏi: "Phó viện trưởng có thể luyện ra được nhiều nhất bao nhiêu viên Hồi Huyết linh đan trong một lần?"
Trần Diệm nói thật: "Khoảng sáu viên".
"Thì đó, ngay cả phó viện trưởng đại nhân cũng chỉ có thể luyện thành sáu viên một lần thì hắn có tài đức gì mà có thể luyện ra mười lăm viên trong một lần chứ? Đây là hành vi gian lận rất rõ ràng, sao người khác có thể tin tưởng được?", Trình Tân Nhiên lớn tiếng nói.
“Đúng vậy, hẳn là gian lận, quá giả rồi”, đám người bên dưới la ó.
Đường Hiểu Hàm vội vàng thay Dương Ân giải thích: "Không, hắn không gian lận, các ngươi lầm rồi".

Đáng tiếc, tiếng nói của một mình nàng ta làm sao có thể chống lại cả đám người ở đây, mặc kệ nàng ta có nói như thế nào thì cũng vô ích.
Ở đây đại đa số đều là đệ tử Đan viện, bọn họ đều có năng lực luyện đan nhất định, không thể nào tin được rằng một thiếu niên lại có thể một lần luyện ra được nhiều đan dược đến như vậy, đây là chuyện mà ngay cả Dược Vương cũng không làm được.
"Ha ha, ta cũng không thể nào tin được đây là sự thật, khó trách hắn lại làm ra vẻ nhường chúng ta luyện đan trước, thì ra là có âm mưu cả", Dược Dịch Khai cười lạnh nói.
Chỉ có Nghê Tử không phát biểu ý kiến, cô ta thỉnh thoảng lại liếc nhìn Dương Ân, nét mặt lộ ra vẻ trầm tư, giống như không biết điều này có phải là sự thật hay không.
Trình Tân Nhiên quay đầu mắng Dương Ân: "Tên gian lận này, mau cút khỏi học viện của bọn ta đi".
Trình Tân Nhiên vốn còn định chỉ tay vào mặt của Dương Ân mà mắng, nhưng nhớ lại chuyện đã từng bị Dương Ân dạy dỗ thì liền thu tay trở về, trong lòng vẫn còn rất sợ hãi.
Sau khi hắn ta mắng xong thì đám người bên dưới cũng phụ họa kêu to: "Tên gian lận, mau cút khỏi học viện của bọn ta đi".
Tiếng la ó vô cùng kịch liệt, đám người này giống như đang muốn dìm chết Dương Ân bằng nước bọt vậy.
Trần Diệm vừa định lên tiếng ngăn cản thì lại có thêm một tiếng nói khác xuất hiện: "Các ngươi câm miệng lại hết cho ta!"
Tiếng nói này đã được huyền khí trợ lực, giống như một tiếng gầm lớn, uy lực răn đe rất mạnh, khiến cho đám người bên dưới không thể không câm miệng lại.
Đám người nhìn về phía tiếng gầm lớn vừa phát ra, đang muốn bất mãn mắng chửi thì lại phải nuốt ngược vào bên trong, bởi vì người vừa đứng dậy chính là ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử có thân phận tôn quý, hơn nữa tu vi cũng càng lúc càng tăng nhanh, đã đạt tới cảnh giới cấp tướng cao cấp, chuyện gia nhập núi Nga Mi chỉ còn là vấn đề thời gian, địa vị của hắn ta bên trong học viện cũng không thấp, nhiều đệ tử đều phải kính sợ hắn ta, hắn ta đã đứng ra nói chuyện thì cũng không có mấy người dám phản đối.
Ngũ hoàng tử bước nhanh về phía của Dương Ân và Trần Diệm.
Trình Tân Nhiên cùng ngũ hoàng tử cũng có quan hệ không tồi, hắn ta nhìn thấy ngũ hoàng tử đi đến thì liền nói: "Ngũ hoàng tử điện hạ tới thật đúng lúc, tên này tự xưng hầu tước, còn dám ở trong hội trường luyện đan làm bừa, xin ngũ hoàng tử điện hạ hãy giáo huấn hắn".

Ngũ hoàng tử thân phận tôn quý, chỉ có hắn ta giáo huấn người khác chứ không có ai dám phản kháng, tên Dương hầu tước này cũng không phải là ngoại lệ.
Trình Tân Nhiên nghĩ rằng mình rất thông minh khi mượn tay ngũ hoàng tử đối phó với Dương Ân.
Dược Dịch Khai cũng nói: "Ngũ hoàng tử điện hạ, xin hãy thay bọn ta làm chủ".
Trần Diệm lại muốn lên tiếng, nhưng Dương Ân đã ngăn cản ông ấy một lần nữa, hắn cũng muốn xem thử ngũ hoàng tử sẽ giáo huấn hắn như thế nào.
Ngũ hoàng tử đi tới trước mặt Trình Tân Nhiên và Dược Dịch Khai hỏi: "Các ngươi muốn ta giáo huấn hắn?"
"Đúng đúng, ngũ hoàng tử điện hạ, cái tên này rất đáng giận, dám can đảm đến học viện của chúng ta diễu võ giương oai", Trình Tân Nhiên nhanh chóng đáp.
Dược Dịch Khai lại nói: "Hắn có thể là thân thích của phó viện trưởng, đôi khi ngũ hoàng tử cũng sẽ cảm thấy không tiện lắm".
Hai tên này kẻ tung người hứng, hiển nhiên là muốn khiến cho ngũ hoàng tử tức giận để mình có kịch hay xem.
Cả hai người bọn họ đều là thành viên của Dược Vương các, cho nên đứng trước mặt của ngũ hoàng tử cũng không cảm thấy quá áp lực.
Đáng tiếc, kết quả lại không giống như bọn họ mong muốn, cơn tức giận của ngũ hoàng tử đã rơi xuống ngay trên đầu của bọn họ.
Bốp bốp!
Ngũ hoàng tử ra tay rất nhanh, cũng rất đột ngột, bàn tay tát mạnh vào mặt của Trình Tân Nhiên và Dược Dịch Khai, khiến cho một bên mặt của cả hai người sưng đỏ, khóe miệng còn chảy ra một chút máu.
Tất cả xảy ra quá bất ngờ khiến cho bọn họ không kịp phản ứng, bị đánh đến ngu cả người.
Sau khi ngũ hoàng tử đánh xong, hắn ta cũng không chút lưu tình, tiếp tục lớn tiếng mắng hai người bọn họ.

"Dám nói Dương thiếu gia gian lận, các ngươi muốn chết đúng không?"
"Các ngươi không biết Dương thiếu gia là ân nhân của hoàng tử ta sao, còn dám bảo ta giáo huấn hắn, ta đánh chết các ngươi".
...!
Thực lực của ngũ hoàng tử vốn mạnh hơn Trình Tân Nhiên và Dược Dịch Khai rất nhiều, hắn ta liên tục ra tay đánh đập khiến cho Trình Tân Nhiên và Dược Dịch Khai ngã lăn quay trên mặt đất, máu chảy giàn giụa, kêu la thảm thiết.
Trong phút chốc, tất cả mọi người có mặt đều hoàn toàn chết lặng.
Không ai có thể ngờ mọi chuyện lại kết thúc như thế này.
"Sao ngũ hoàng tử lại đánh hai vị sư huynh, chuyện này hình như có gì đó sai sai".
"Nghe ngũ hoàng tử điện hạ nói thì Dương hầu tước hình như chính là ân nhân của ngài ấy".
"Nhưng cũng không thể để ngũ hoàng tử đánh hai vị sư huynh như thế được, phó viện trưởng cũng không quan tâm sao?"
...!
Cuối cùng Trần Diệm cũng lên tiếng: "Điện hạ, xin hãy dừng tay".
Ngũ hoàng tử nghe Trần Diệm lên tiếng thì cũng không đánh nữa, còn phun nước bọt vào hai người Trình Tân Nhiên và Dược Dịch Khai rồi mới nói: "Chỉ dựa vào các ngươi mà cũng xứng để cho Dương thiếu gia dùng tiểu xảo sao, ta nhổ vào!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.