Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 750: Mình Ta Chấp Hết






Lần này, Dương Ân đã có chuẩn bị, lực tinh thần dồi dào hình thành tầng phòng ngự, chống lại những luồng kiếm khí này.
Hắn mơ hồ có thể cảm nhận được khí thế được chứa đựng trong những luồng kiếm khí này, đóa hoa Thần đình đang không ngừng chớp động, bơm ra càng nhiều lực tinh thần bao vây lấy những luồng kiếm khí này.
Linh hồn đang bắt đầu cảm ứng những luồng kiếm khí, trên cánh hoa của hoa đạo tựa như đang có một tia sức mạnh khác thường đang in dấu, đó chính là một tia kiếm khí.
“Kẻ nào ở trước học viện Hoàng gia làm càn!”, từ trong học viện có một giọng nói vang lên, vài bóng người cách đó không xa nhanh chóng lao tới.
Khi giọng nói này quấy nhiễu Dương Ân, hắn hoàn toàn phục hồi tinh thần, thầm than một tiếng đáng tiếc.
Hạt giống kiếm khí mà đóa hoa Thần đình hấp thu có vẻ rất yếu, vừa bị quấy nhiễu là đã biến mất không còn nữa, muốn thúc đẩy tấm bia đá kia cộng hưởng một lần nữa là một điều không dễ dàng.

Người của học viện Hoàng gia đã đến, bọn họ đều là một đám người trẻ tuổi, người nào người nấy đều sở hữu thực lực cảnh giới cấp tướng, cũng là hộ vệ của học viện Hoàng gia.
Bọn họ từng ở trong học viện tu luyện, không thể trở thành đệ tử của thế lực Trấn quốc thì lưu lại học viện làm hộ vệ hoặc là người hướng dẫn, thậm chí là chấp sự, trưởng lão, vân vân,…
Mấy người trước mặt này đều ở độ tuổi hai mươi, có thể nói nhân tài trẻ tuổi trong Vương thành nhưng trong học viện cũng chỉ có thể coi là bình thường.
Bọn họ đã bị loại trừ thì chỉ mong có thể ở trong học viện đột phá được cảnh giới Địa Hải, rồi mới rời khỏi đây để đi tìm thế giới thuộc về chính mình.
Sau khi nhìn thấy bọn họ, Đường Hiểu Hàm liền khẽ hé môi đỏ mọng nói: “Các vị sư huynh không cần căng thẳng, là ta!”
Sau khi nhìn thấy Đường Hiểu Hàm, ánh mắt của đám người đó chớp chớp, vội vàng cúi người chào hỏi: “Bái kiến công chúa điện hạ!”
“Ừm, miễn lễ, các ngươi đều quay về đi, chúng ta vừa nãy đang định tiến vào học viện, Dương Ân ca ca bất cẩn nên đã kích động tấm bia đá mà thôi!”, Đường Hiểu Hàm rất có cốt cách công chúa.
“Công chúa, hình như bọn họ không phải là người của học viện của chúng ta nhỉ, kích phát tấm bia đá của học viện như vậy chính là tội lớn”, một thanh niên nhìn chằm chằm Dương Ân có chút đố kỵ nói.
Người thanh niên này tên là Úc Hoa, chỉ mới 21 tuổi, đạt tới cảnh giới nhân tướng cao cấp, hắn ta đã nghe nói trong tấm bia đá này của học viện có lưu lại truyền thừa của viện trưởng đời thứ nhất.
Kẻ nào kích phát được tấm bia đá, kẻ đó liền sẽ có được thu hoạch không ít, tên thiếu niên trước mặt cùng công chúa đến đây kia có tài đức gì mà có thể kích động được bia đá của học viện chứ, hắn ta không phục.
“Úc sư huynh, chuyện này bổn công chúa sẽ bẩm báo lại với học viện!”, Đường Hiểu Hàm nhìn Úc Hoa nói.
“Công chúa, người bênh vực hắn như vậy, rốt cuộc hắn là ai chứ?”, Úc Hoa truy hỏi.
Đường Hiểu Hàm là công chúa của Đại Hạ, có thể tự do ra vào học viện Hoàng gia, nàng cũng là đệ nhất mĩ nhân của học viện, người theo đuổi nàng không đếm xuể, Úc Hoa cũng rất thích nàng, lòng dạ hắn lại hẹp hòi, đối với Dương Ân càng thêm đố kị.

“Người này là...”, Đường Hiểu Hàm đang định trả lời, thì Dương Ân đã cướp lời nói trước: “Ta là cận vệ của công chúa, bia đá không động thì cũng động rồi, ngươi muốn thế nào?”
“Thì ra chỉ là một tên hộ vệ tùy tùng cỏn con, cũng dám kích động bia đá cấm kị của học viện, quỳ xuống nhận tội, chờ trưởng lão tới xử lí”, Úc Hoa mang theo vẻ mặt khinh thường nói.
Đám đệ tử này có thể được chọn vào học viện Hoàng gia, người nào người nấy đều vô cùng kiêu ngạo, cho dù bọn họ bị đào thải không thể vào thế lực trấn quốc, nhưng một khi bọn họ ra khỏi học viện thì đều là nhân tài trụ cột của Đại Hạ, chính vì như vậy mà Úc Hoa mới không coi Dương Ân ra gì.
Có người phụ họa với Úc Hoa nói: “Đúng vậy, nể mặt công chúa, không bắt cho ngươi lấy cái chết để tạ tội đã là tốt lắm rồi, mau chóng quỳ xuống nhận lỗi đi!”
Những người khác cũng hùa theo, bọn họ đều khó chịu với Dương Ân, đây chỉ là một tên hộ vệ tùy tùng cỏn con mà lại anh tuấn như vậy, bên cạnh còn có hai đại mĩ nhân vây quanh, sao bọn họ lại không có được vận mệnh tốt như vậy chứ.
Đường Hiểu Hàm đã bị bọn họ chọc tức rồi, nàng đang định lên tiếng, nhưng sau khi nghĩ lại thì quyết định không nói nữa, để mặc cho Dương Ân xử lý, có kẻ sắp gặp xui xẻo rồi.
“Muốn ta quỳ xuống cũng không phải là không được, chỉ cần các ngươi có bản lĩnh này thôi”, Dương Ân cười nói.
Hắn không được động tay động chân rất lâu rồi, chơi với mấy tên hề trước mặt cũng không tồi.
Nếu đám người Úc Hoa mà biết được trong lòng Dương Ân đang nghĩ gì, nhất định sẽ tức đến thổ huyết.
Bọn họ đều là thiên tài tu võ của Đại Hạ, giờ bị ví von là thằng hề, đây tuyệt đối là một sự sỉ nhục lớn nhất đối với họ.
“Công chúa, hộ vệ này của người rất ngông cuồng, thân làm sư huynh của người, ta thay người giáo huấn hắn một chút!”, Úc Hoa nhìn Đường Hiểu Hàm nói, trong mắt hắn Dương Ân vốn chẳng là cái thá gì cả.
“Được, ta cũng cảm thấy hắn rất ngông cuồng, vị sư huynh nào có thể giáo huấn được hắn thì ta sẽ để người đó tiếp nhận vị trí hộ vệ tùy tùng thay hắn ta”, Đường Hiểu Hàm tinh nghịch nói.

Dương Ân có thực lực thế nào, Đường Hiểu Hàm biết rất rõ, cho dù đám người trước mặt cùng nhau đánh xáp lá cà cũng không phải là đối thủ của hắn.
“Đây là do chính công chúa nói đó nhé, để ta lên trước!”, một thanh niên không nhịn được khẽ kêu lên, sau đó giơ chưởng tay ấn về phía ngực của Dương Ân.
Tên này ra tay có thể nói là nhanh nhẹn, hơn nữa lại ra tay bất ngờ, nói khó nghe một chút thì chính là đánh lén, có chút bỉ ổi, nhưng cũng không ai nói gì.
Lúc mắt thấy chưởng tay của thanh niên kia sắp chạm vào người Dương Ân thì lại nghe thấy một tiếng “bốp” giòn tan vang lên, tên thanh niên kia bị đánh bay ngay tại chỗ.
Không ai biết chuyện gì đang xảy ra, tên thanh niên bị đánh kia càng không biết, chỉ cảm thấy trên mặt bị đánh một cái nóng rát liền đã bị đánh bay rồi, đau đến mức hắn không biết phải làm sao.
Đám thanh niên còn lại của học viện Hoàng gia kia chớp chớp mắt, bọn họ đều cảm thấy kỳ quái, bọn họ đều không nhìn thấy Dương Ân ra tay mà.
Dương Ân cười nói: “Vị huynh đệ này sao lại tự mình ngã rồi, ngươi còn chưa đánh trúng ta nữa mà, nào nào, đứng dậy rồi ra tay lại đi!”
Tên thanh niên vừa bị đánh bay kia không tin vào chuyện ma quỷ tà đạo, hắn bò dậy, vận đủ kình lực hét to: “Mặc kệ ngươi sử dụng thủ pháp gì, ngươi đều phải ăn một đòn “Xuyên Vân chưởng” của ta!”
Tên thanh niên này dùng toàn lực ra tay, trong chưởng tay dường như có áng mây đang trôi bồng bềnh, sức mạnh bá đạo đó đã đến trước mặt Dương Ân trong chớp mắt.
....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.