Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 746: Ta Không Tốt Chỗ Nào Ta Có Thể Sửa






Vạn Thiên Long rất có hiểu biết, vừa nhìn thấy kiệu phượng thì đã vội vàng nói với con gái: "Lam Hinh, mau xuống ngựa bái kiến công chúa".
Ông ta nói xong thì liền xuống ngựa, Vạn Lam Hinh cũng không chút do dự xuống ngựa, cung kính đứng sang một bên cùng cha mình.
Họ nghĩ rằng công chúa và đoàn tùy tùng chỉ đi ngang qua đây, không ngờ kiệu lớn đã dừng lại, công chúa bên trong được cung nữ đỡ xuống kiệu.
Công chúa Hiểu Hàm quần là áo lụa xuất hành, quý khí của một vị công chúa hoàng thất tỏa ra bốn phía, khí chất trời sinh khiến cho bầu không khí ở bốn phía đều trở nên có chút áp lực, đây chính là uy nghiêm của hoàng thất, người của hoàng thất ở trong vương thành đều có khí chất cao cao tại thượng, mặc dù công chúa bây giờ chỉ mới là một cô gái trẻ, nhưng khí thế cũng đã đủ để bốn phương kính sợ.
Ngoài khí chất cao quý, dung mạo của nàng ta còn đẹp như hoa nở, ánh mắt trong veo sáng ngời, da thịt trắng ngần mịn màng, vòng eo thon nhỏ đi lại rất có nhịp, giống như cành dương liễu đong đưa, lộ ra vẻ diễm lệ động lòng người.

“Bái kiến công chúa điện hạ”, Vạn Thiên Long và Vạn Lam Hinh hành lễ với Đường Hiểu Hàm.
Đường Hiểu Hàm liếc nhìn Vạn Thiên Long và Vạn Lam Hinh, nàng ta không biết họ, nhưng cũng gật đầu nói: "Miễn lễ".
Ngay sau đó, nàng ta bước từng bước nhỏ tới trước cửa Dương phủ.
Công công bên cạnh hô to vào trong Dương phủ: "Công chúa Hiểu Hàm giá đáo, người của Dương gia mau ra tiếp đón".
Tiếng hô không nhỏ, người trong Dương phủ tất nhiên đều có thể nghe được rõ ràng, Dương Ân đang chuẩn bị đi ra ngoài cũng nghe thấy, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc lẩm bẩm: "Cô nàng này chạy tới đây làm gì?"
Cửa lớn của Dương phủ mở ra, binh sĩ của quân đoàn Tử Thần xếp thành hai hàng thẳng tắp cung nghênh công chúa đi vào.
Vạn Lam Hinh ở bên đường có chút thất thần, sắc mặt không tốt lắm, nghe nói hoàng thượng đã ban hôn cho Dương Ân và công chúa, mặc dù Dương Ân đã từ chối, nhưng hắn hết lần này đến lần khác phô bày tài năng xuất chúng, hoàng thượng làm sao có thể bỏ qua hắn được? Công chúa làm sao có thể bỏ qua hắn được?
Nếu cô ta là công chúa, thì cô ta cũng sẽ rung động trước Dương Ân mà thôi.
“Cha, chúng ta đi thôi”, Vạn Lam Hinh thì thầm với Vạn Thiên Long.
Công chúa xinh đẹp như vậy, gia thế lại càng không cần phải nói, trong lòng Vạn Lam Hinh tất nhiên là cảm thấy không thoải mái, cô ta không muốn cùng công chúa xảy ra chuyện không vui, cho nên chỉ có thể tự động rút lui.
Trong lòng Vạn Thiên Long khẽ thở dài một tiếng, liền chuẩn bị cùng Vạn Lam Hinh rời đi, lúc này, Dương Ân cũng đi ra, trước tiên không phải tiếp đón Đường Hiểu Hàm, mà là nhìn về phía Vạn Lam Hinh vui vẻ kêu lên: "Tỷ, tỷ đến rồi".
Dương Ân bỏ qua gương mặt đang cười tươi như hoa nở của Đường Hiểu Hàm, đi thẳng về phía Vạn Lam Hinh.

Hành động của Dương Ân rõ rang là rất vô lễ với công chúa, khiến cho các công công và cung nữ bên cạnh công chúa rất tức giận.
Tuy nhiên, bọn họ đều chỉ dám giận mà không dám nói, vị hầu tước này còn dám chống lại cả thánh chỉ, làm gì đến lượt bọn họ trách mắng.
Đường Hiểu Hàm nhẹ giậm chân tại chỗ than: "Dương Ân, ngươi dừng lại cho ta".
“Công chúa đợi một chút, ta phải hoan nghênh tỷ của ta trước”, Dương Ân đáp, vẫn bước nhanh đến bên cạnh Vạn Lam Hinh.
Vạn Lam Hinh mỉm cười ngay lập tức.
Cô ta chẳng những không hề né tránh mà còn chủ động tiến về phía Dương Ân, mở rộng vòng tay dành cho Dương Ân một cái ôm rất tình cảm.
Vốn dĩ Vạn Lam Hinh không muốn làm Dương Ân khó xử, cô ta biết Dương Ân chỉ nghĩ đến "Sên Nhỏ", cho nên không hề muốn tăng thêm gánh nặng cho trái tim của hắn, nhưng bây giờ cô ta đã có suy nghĩ khác, cho dù không có cô ta thì cũng sẽ có những người phụ nữ khác quấn quít lấy Dương Ân, vậy tại sao cô ta lại không cố gắng kiên trì một chút, nói không chừng tình cảm này lại có ngày đơm hoa kết trái.
Đường Hiểu Hàm nhìn thấy Dương Ân ôm Vạn Lam Hinh thì ánh mắt xinh đẹp liền lộ ra vẻ buồn bực, nội tâm cảm thấy chua xót vô cùng, nàng ta phải hạ quyết tâm thật lớn mới có thể chủ động đến gặp Dương Ân, thế mà hắn lại đối xử với nàng ta như vậy, đổi lại là ai khác thì cũng sẽ không chịu nổi.
Đường Hiểu hàm muốn bỏ đi ngay lập tức, nhưng cuối cùng lại do dự rồi nhịn xuống, nàng ta hiểu được Dương Ân luôn cố ý lảng tránh mình, hơn nữa hắn cũng đã nói là mình đã có người trong lòng, nhưng cô gái trước mặt đây có thể cũng không phải là người trong lòng của hắn, chỉ là hắn cố ý làm như vậy.
Dương Ân và Vạn Lam Hinh không làm gì quá đáng, ôm một chút rồi liền tách nhau ra, Dương Ân nở nụ cười khiến cho gương mặt của Vạn Lam Hinh đỏ bừng, cho dù tính cách của cô ta có hào sảng đến đâu thì ở trước mặt nhiều người như vậy cô ta cũng cảm thấy hơi mất tự nhiên.
"Vạn thúc, thúc cũng đến rồi, mời thúc vào nhà", Dương Ân nhìn về phía Vạn Thiên Long nói.

Vạn Thiên Long thận trọng nói: "Công chúa điện hạ đến rồi, trước tiên phải mời công chúa điện hạ vào nhà".
Đường Hiểu Hàm bực mình nói: "Công chúa ta cũng không có mặt mũi bằng hai người".
"Xin công chúa thứ tội", Vạn Thiên Long bị lời nói này của Đường Hiểu Hàm làm cho sợ run người.
Dương Ân nhìn lại Đường Hiểu Hàm cười nói: "Không biết công chúa đến nên không kịp nghênh đón từ xa, mời công chúa vào nhà".
Dương Ân thật sự không thèm để ý đến Đường Hiểu Hàm, hắn có thể dễ dàng thu phục cô gái này nếu như hắn muốn.
Đường Hiểu Hàm cũng không phải là người ngang ngược, nàng ta cũng không muốn đứng đây để khiến cho mọi người đều khó xử, liền gật đầu đi theo Dương Ân vào trong Dương phủ.
Vạn Thiên Long mang theo Vạn Lam Hinh tự giác đi ở phía sau, không dám làm càn.
Lúc này, Dương Trấn Nam cùng với Tô Nhu Mai cũng đã bước ra ngoài, bọn họ không dám thản nhiên như Dương Ân, ngay lập tức hành lễ với công chúa: “Dương Trấn Nam, Tô Nhu Mai bái kiến công chúa điện hạ”.
Đường Hiểu Hàm vội vàng đi tới, đỡ họ dậy rồi nói: "Dương bá tước, bá tước phu nhân, hai người không cần đa lễ, ta chỉ tới để hỏi Dương Ân tại sao lại không chịu lấy ta, ta muốn biết ta không tốt chỗ nào, ta có thể sửa”..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.