Dương Ân trầm tư, hắn còn định tạo ra một thế lực cùng với Khỉ Gầy để sau này còn dấn thân vào giới siêu phàm nhưng bây giờ nghe hai vị Dược Vương này nói, trong đầu hắn như được mở ra một cánh cửa mới.
Thế lực trấn quốc lớn mạnh hơn trong tưởng tượng, triều tông một trăm nước, Đại Hạ chẳng qua chỉ là một nước phụ thuộc của họ mà thôi.
Thế giới bên ngoài rộng lớn hơn suy nghĩ của hắn.
“Đồng ý với họ đi! Đi xem thử rốt cuộc Thiên Kiêu trăm nước kia thế nào, rồi sau đó tiến vào giới siêu phàm để mở mang kiến thức, hạn chế tầm nhìn không có lợi cho ngươi.
Người ta hay nói là: Tâm của ngươi lớn thế nào thì võ đài của ngươi lớn thế ấy”, Tiểu Hắc nói bằng thần niệm.
Dương Ân không do dự nữa, bèn nói với Trần Diệm và Hàn Khánh Khiêm: “Ta sẽ gia nhập học viện trước, sau đó tham gia đại hội võ thuật, đợi ta giành được vị trí võ trạng nguyên thì sẽ tham gia đại hội một trăm nước”.
“Ha ha, tốt lắm, vậy hứa rồi đấy nhé! Đây là lệnh bài của ta, ngươi giải quyết xong việc của mình thì mau chóng đến báo danh ở học viện, gần một tháng nữa là đại hội võ thuật bắt đầu rồi, ngươi phải tranh thủ thời gian đến báo danh!”, Trần Diệm lấy một lệnh bài ra đưa cho Dương Ân cười nói.
Dương Ân không khách sáo nhận lấy lệnh bài đáp: “Cảm ơn nhiều”.
“Bá tước không cần khách sáo, ngươi là thiên dược sư, đã mạnh hơn bọn ta rất nhiều, sau này ngươi phải giúp mấy lão già bọn ta luyện chế hai viên thiên đan đấy”, Trần Diệm nói.
Hàn Khánh Khiêm nhướng mày nói: “Đúng thế, một viên thiên đan có thể tạo ra một cường giả cảnh giới cấp Thiên, ta nghĩ cửa nhà Dương gia các ngươi sẽ bị đám vương giả kia phá hỏng, ngươi nên chuẩn bị trước nhé”.
Dương Ân cười nói: “Các ông yên tâm, chỉ cần hai người gom đủ dược liệu thì dĩ nhiên ta sẽ cống hiến sức lực cho.
Chỉ là hai vị cũng biết rõ quy tắc của các luyện dược sư chúng ta rồi đấy, ta không phải nói nhiều nữa nhỉ!”, ngừng một chốc hắn lại nói: “Người khác đến tận cửa xin đan cũng phải xem ta có tâm trạng hay không rồi mới bàn nữa”.
Không lâu sau, ba người đã đến Dược Khố, tiệc tối do dược tế ti Hàn Khánh Khiêm sắp xếp.
Ba người vừa ăn vừa uống, thoải mái nói chuyện hơn một canh giờ xong mới tạm biệt.
Trên đường về, Dương Ân cứ mãi nghĩ đến “Dược Viêm Hải – lão các chủ của Dược Vương Các” mà Trần Diệm và Hàn Khánh Khiêm cứ nhắc đi nhắc lại với mình.
Đây là một người luyện đan rất giỏi, hơn nữa còn có thế lực chống lưng ở phía sau, bảo hắn phải cẩn thận hơn, đối phương chắc chắn sẽ báo thù.
Dương Ân vẫn chưa gặp Dược Viêm Hải nhưng đã rất có ấn tượng với ông ta.
Hắn đã trở thành thiên dược sư, hơn nữa thực lực đã được nâng cao không ít, lúc nào cũng có thể đột phá lên cảnh giới Địa Hải cao cấp.
Sau khi đến bước đó, dù có gặp phải siêu cấp cường giả cảnh giới Thiên Ngư thì hắn cũng không sợ, mà bên cạnh hắn lúc nào cũng có Mộng Băng Tuyết bảo vệ, có lẽ Dược Viêm Hải đó cũng khó giở trò gì.
Khi Dương Ân về đến nhà, Dương Trấn Nam và Tô Nhu Mai vẫn chưa ngủ, Dương Khả Nhân và hai người đều đang đợi hắn về.
“Cha mẹ, con xin lỗi, con bị Hoàng thượng giữ lại nói vài lời, lại bị mấy chuyện khác làm trễ nãi nên mới về muộn thế này!”, Dương Ân lập tức nói xin lỗi cha mẹ.
“Đứa ngốc, về muộn một chút không cần phải xin lỗi cha mẹ, con đã lớn rồi, lại có bản lĩnh thế nữa, cha mẹ yên tâm về con lắm”, Tô Nhu Mai ngậm ngùi nói.
Dương Trấn Nam ở bên cạnh nói: “Ân Nhi, con đã trở thành thiên dược sư thật à?”
Dương Khả Nhân bên cạnh họ cũng lộ ra vẻ mong đợi, dù cô ấy chắc chắn sẽ tiến vào giới siêu phàm nhưng Dương Ân trở thành thiên dược sư vẫn khiến cô ấy kinh ngạc, tâm tư của cô ấy cũng có chút dao động.
Dương Ân cười nói: “Vâng, trong cung không phải đang đưa ban thưởng đến nhà rồi sao?”
Hôm nay sau khi Dương Ân nghe phong hầu xong thì triều đình đã sắp xếp đưa phần ban thưởng đến Dương phủ, từ nay về sau Dương phủ chính là phủ đệ Hầu tước.
Diện tích phủ đệ này không phù hợp với thân phận Hầu tước nhưng điều này không quan trọng, triều đình đã định đưa một số khu vực gần Dương gia cho họ, hơn nữa còn phái thợ đến để mở rộng Dương phủ, để nơi này trở thành Hầu tước phủ danh xứng với thực.
Ngoài ra, triều đình còn ban cho rất nhiều đặc quyền, phong cho Dương Trấn Nam là nhất đẳng bá tước, Tô Nhu Mai hiển nhiên trở thành phu nhân nhất đẳng bá tước.
Bất kỳ chức Tước nào cũng có nhiều cấp bậc, nhất đẳng bá tước là địa vị cao nhất trong hàng Bá tước, lên thêm một bậc nữa là có thể trở thành Hầu tước.
Hoàng thượng đã thể hiện đủ thành ý với Dương Ân rồi, cũng không uổng công Dương Ân cống hiến một viên “Nghịch Chuyển Thiên Khí đan”.
“Ha ha, không ngờ con trai của Dương Trấn Nam ta lại trở thành thiên dược sư được người người kính ngưỡng, đúng là được tổ tiên phù hộ!”, Dương Trấn Nam hiếm thấy có khi bật cười thành tiếng nói.
Tô Nhu Mai cũng vui mừng nói: “Ân Nhi, sao con có thể trở thành thiên dược sư được thế? Con mới bao tuổi đâu, còn có tiền đồ hơn Nghĩa Nhi nữa”.
Bà ấy là phụ nữ nhưng điều đó không có nghĩa là bà ấy không biết gì, ngược lại bà ấy biết không ít thứ, biết rất rõ thiên dược sư là thân phận gì, bà ấy mừng và tự hào về con trai.
Mẹ sang nhờ con không phải là thế này à?
“Đều là công lao của mẹ đã sinh con và đệ đệ ra xuất sắc như thế!”, Dương Ân ôm mẹ mình nói..