Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 697: Ai Dám Tiêu Diệt Cả Nhà Ta






Đường Nhâm Nhiên không hề đẹp trai, có thể nói là còn có chút thô bỉ, tuổi còn trẻ mà đã mang một cái bụng phệ, rung rinh theo từng bước chân, hiển nhiên là võ lực của hắn ta đã hoang phế hết cả, trước mắt hắn ta đã có ba người vợ, bây giờ lại còn dòm ngó đến Vạn Lam Hinh, đúng là có lá gan rất lớn.
Đường Nhâm Nhiên là hoàng tử, cho nên Vạn Thiên Long cũng không dám đắc tội, ông ta chỉ có thể không ngừng căn dặn Vạn Lam Hinh nhất định phải kiềm nén tính khí nóng nảy của mình, không được tổn thương người ta, nếu không thì đây chính là đại tội chém đầu.
Vạn Lam Hinh không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho cha mình, cho nên cũng không ra tay đuổi Đường Nhâm Nhiên một cách thẳng thừng, chịu đựng Đường Nhâm Nhiên ở bên cạnh lải nhải không ngừng.
Vạn Lam Hinh hôm nay mặc một bộ y phục màu xanh lam, khí chất vẫn anh dũng hiên ngang, làn da màu lúa mạch chẳng những không làm cho cô ta mất điểm mà còn tôn lên vẻ khỏe khoắn và tươi trẻ của cô ta.
Trong đôi mắt của cô ta đã mơ hồ hiện lên sự mất kiên nhẫn, nhưng vẫn tràn đầy ý vị tươi đẹp.
Vạn Lam Hinh đã hai mươi ba tuổi, thân thể đã trưởng thành từ lâu, sau khi đột phá thành vương thì khí chất lại càng mạnh hơn, nhìn sao cũng thấy xinh đẹp động lòng người.

Các cô gái bình thường ở độ tuổi này đều đã gả đi từ sớm.
Vạn Thiên Long cũng vì chuyện con gái mình chưa gả đi mà buồn rầu thay cô ta, cũng không thể để cho con gái suốt đời ở ngoài biên ải đánh giặc.
Ông ta có thể nhìn ra được con gái mình có ý đối với Dương Ân, nhưng Dương Ân dường như không quá để ý đến con gái của ông ta, đã lâu như vậy mà cũng chưa tới thăm, bây giờ Đường Nhâm Nhiên xuất hiện, ông ta lại tự nhiên nảy sinh suy nghĩ muốn dựa vào hoàng thất.
Mặc dù Đường Nhâm Nhiên đã có ba vợ, những những người phụ nữ bình thường kia làm sao có thể so sánh với con gái của ông ta chứ? Ông ta tin rằng với sức hấp dẫn của con gái mình, Đường Nhâm Nhiên chắc chắn sẽ bị mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo.
"Lam Hinh, nàng giống như tiên nữ hạ phàm, đẹp không thể tả, từ sau khi gặp lại nàng, hoàng tử ta liền thức trắng đêm, không màng ăn uống gì.
Ta nghĩ ta đã yêu nàng nhiều đến mức không có cách nào tự kiềm chế bản thân, nàng hãy tiếp nhận tình yêu của ta đi, hoàng tử ta nhất định sẽ trân quý nàng, tuyệt đối sẽ không để cho nàng phải chịu thiệt thòi...", Đường Nhâm Nhiên cầm một đóa hoa dại không biết hái từ đâu tới, hướng về phía trước mặt Vạn Lam Hinh si mê nói.
Trong nháy mắt, Vạn Lam Hinh liền muốn ói, cô ta trầm giọng nói: "Nhị hoàng tử, ngài đã có ba người vợ, xin hãy tự trọng".
Da mặt của Đường Nhâm Nhiên rất dày, hắn ta vẫn tiếp tục nói: "Đừng sợ, chỉ cần nàng nguyện ý gả cho ta, ta sẽ đưa tất cả bọn họ vào lãnh cung.
Bọn họ không thể nào đẹp bằng Lam Hinh nàng được".
Sau đó, hắn ta duỗi tay ra muốn nắm lấy bàn tay của Vạn Lam Hinh, Vạn Lam Hinh sao có thể để cho hắn ta đắc ý được, liền lặng lẽ đi chỗ khác.
Vạn Lam Hinh lại nói: "Nhị hoàng tử, sao ngài có thể phụ lòng vợ mình như vậy, nếu ta đi theo ngài, tương lai ngài cũng sẽ vì người đàn bà khác mà vứt bỏ ta, cho nên ngài hãy tha cho ta đi".

Nếu không vì nghĩ cho cha mình, thì cái tên này đã sớm bị cô ta đánh thành đầu heo rồi.
Đường Nhâm Nhiên vẫn rất lì lợm, hắn ta cười nói: "Sao có thể chứ, mấy người vợ trước đây đều là do ta bị ép phải cưới về, chỉ có Lam Hinh nàng là người khiến cho ta thật sự cảm mến, tương lai ta nhất định sẽ đối xử với nàng thật tốt, nếu như ta dám vứt bỏ nàng, ta sẽ bị thiên lôi đánh chết".
Ầm ầm!
Bỗng nhiên, trên bầu trời lại vang lên tiếng sấm rền, Đường Nhâm Nhiên bị dọa sợ đến mức thất thanh la to, trốn sau một hòn non bộ, rất sợ thiên lôi sẽ đánh chết mình.
"Con mẹ nó, ngay cả ông trời cũng chống lại ta sao?", Đường Nhâm Nhiên hết sức bất mãn mắng.
Vạn Lam Hinh cười khẽ nói: "Thấy chưa, ngay cả ông trời cũng không tin ngài, ngài bảo ta làm sao có thể tin tưởng ngài, ta thấy nhị hoàng tử vẫn nên dẹp bỏ ý định này đi, ta sẽ không đi theo ngài, ta đã có người trong lòng rồi".
Đường Nhâm Nhiên bất mãn nói: "Người trong lòng của nàng là ai, chẳng lẽ hắn còn dám cướp phụ nữ của hoàng tử ta sao?"
Hắn ta đường đường là nhị hoàng tử có thân phận tôn quý, Vạn Lam Hinh liên tục cự tuyệt hắn ta đã khiến cho hắn ta rất là khó chịu, cho nên cũng từ từ mất đi kiên nhẫn.
"Có lẽ là dám đấy", trong đầu của Vạn Lam Hinh hiện lên một hình bóng, sau đó cô ta liền nở nụ cười đáp lại.
"Hắn rốt cuộc là ai, ta sẽ tiêu diệt cả nhà hắn", Đường Nhâm Nhiên giận dữ nói.
"Ai lại lớn gan như vậy, dám tiêu diệt cả nhà tước gia ta?", không đợi Vạn Lam Hinh tiếp lời, đã có một giọng nói lười biếng truyền tới.
Vạn Lam Hinh nhìn về phía cổng, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ như hoa, sau đó liền chạy tới nói: "Cuối cùng đệ cũng đến rồi".

Người vừa tới ngay lập tức ôm Vạn Lam Hinh vào trong lòng, cũng không để ý đến việc cô ta có muốn hay không, khí thế vô cùng bá đạo.
Vạn Lam Hinh giống như bị một luồng điện đánh trúng, toàn thân rơi vào trong vòng tay của đối phương, gương mặt ửng hồng ngượng ngùng.
Còn ai có thể khiến cho Vạn Lam Hinh trở nên nhu mì như thiếu nữ ngoài Dương Ân?
Trong mắt Đường Nhâm Nhiên lộ ra vẻ ghen tị, hắn ta quát lớn: "Ngươi lập tức buông Lam Hinh ra cho ta, nếu không hoàng tử ta sẽ tiêu diệt cả nhà ngươi, không phải chuyện đùa đâu!"
Từ nhỏ đến lớn, làm gì có cô gái nào lọt vào mắt xanh của hắn ta mà hắn ta lại không lôi được lên giường, Vạn Lam Hinh đã bị hắn ta xem như một phi tần của mình, hắn ta sao có thể trơ mắt nhìn Vạn Lam Hinh bị một gã đàn ông khác động tay động chân?
Dương Ân rất ghét bị người khác uy hiếp đến gia đình của mình, cho dù đối phương là ai đi nữa thì cũng phải gánh chịu lửa giận của hắn.
Ngay khi Đường Nhâm Nhiên mở miệng ra lần nữa, thì Dương Ân đã buông Vạn Lam Hinh ra, khí thế vương giả đáng sợ trên người biến thành hư ảnh Long Quy, oanh tạc về phía Đường Nhâm Nhiên.
Khí thế của vương giả đỉnh cấp thì ngay cả các vương giả thông thường cũng không có cách nào chịu đựng được, huống chi là một tên chỉ có cảnh giới cấp tướng cao cấp như nhị hoàng tử điện hạ này.
Phụt!
Lồng ngực của Đường Nhâm Nhiên bị thương nặng, cả thân hình bay lên cong vòng như con tôm luộc, phun ra một ngụm máu tươi.
“Dương Ân, hãy thủ hạ lưu tình!”, đột nhiên lại có thanh âm vội vàng vang lên..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.