Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 591: Không Còn Hấp Tấp






Vào mùa xuân, thời tiết đã dần ôn hòa, không giống như mùa đông, tuyết rơi trắng xóa, lạnh lẽo bức người.
Tuy nhiên, phía trước quân doanh của quân đoàn Tử Thần, có một cảm giác lạnh như băng đã xuyên qua cơ thể của các vị tướng lĩnh, khiến cho bọn họ như chết cóng tại chỗ, trong một thời gian dài đều không thể hồi phục.
Trước mặt bọn họ có một bức tượng băng vô cùng bắt mắt, khí lạnh toát ra khiến người ta sợ hãi không dám tới gần.
Bức tượng băng này chính là một người còn sống vừa mới bị đóng băng đến chết, biểu cảm và phong thái vô cùng sống động, không có chút giả tạo nào.
Nếu như nói đây chỉ là một binh sĩ bình thường bị chết cóng ở đây, thì e rằng sẽ chẳng ai thèm nhìn tới, nhưng kẻ bị đóng băng này không hề đơn giản như vậy, y chính là Hoa Phong Thần, nhân vật đứng thứ sáu trong bảng Độc Thủ.
Hoa Phong Thần đã gây ra 88 vụ thảm sát, giết quan chức, cướp thương nhân, diệt vua chúa, việc xấu xa đã làm qua vô số, đặc biệt còn có vô số mỹ nữ đã bị y hãm hại.

Y vẫn có thể ung dung tự do đến giờ phút này, cũng chứng tỏ bản lĩnh của y không hề tầm thường.
Ở Đại Hạ, người có thể đạt tới cảnh giới vương giả cao cấp tuyệt đối không vượt quá 100 người, cho nên cảnh giới này đại biểu cho trình độ cao cấp nhất ở Đại Hạ.
Vậy mà bây giờ một vương giả cao cấp đã bị đóng băng thành tượng đá chỉ trong chớp mắt, chuyện còn có thể kinh khủng đến mức nào được nữa?
Phần Thiên Hùng thân là vương giả đỉnh cấp, là người có chiến lực mạnh nhất trong quân, nhưng ông ta cũng không có bản lĩnh bắt được Hoa Phong Thần chỉ trong nháy mắt, nói như vậy liền có thể hiểu được, Hoa Phong Thần đã bị một thế lực cường đại đến mức nào đóng băng lại.
"Trong vòng nửa tháng, ta không hy vọng huynh đệ cùng thủ hạ của ta bị bất kỳ tổn thương nào, nếu như bọn họ có nửa điểm bất trắc, thì bọn chúng sẽ chính là kết quả của các người", Dương Ân lạnh lùng quát lên một câu, thu lại hết mấy vật có giá trị rồi ném thi thể của đám bảng Độc Thủ xuống đất, chỉ mang theo Mộng Băng Tuyết lặng lẽ rời đi.
Không ai dám lên tiếng nữa, chỉ có thể lặng lẽ nhìn theo bóng của hai người đi xa dần, hồi lâu mới có thể bình tĩnh trở lại.
“Đó là một vị thần nữ thiên giới!”, không biết là ai đã nặng nề thở dài nói, phá tan sự yên tĩnh nãy giờ.
Phần Thiên Hùng cũng định thần lại và hạ lệnh: "Cả Tôn Đẩu và người của quân đoàn Tử Thần không ai được xảy ra bất trắc gì, nếu như kẻ nào dám sinh sự, ta sẽ chém chết kẻ đó".
Cận Niệm rùng mình trả lời: "Vâng thưa nguyên soái".
Thực ra thì trong lòng của gã đang khóc ròng, mặc dù gã chưa giết các thành viên của quân đoàn Tử Thần, nhưng gã đã tra tấn họ rất nhiều, sau này gã biết phải làm sao đây?
Một khi Dương Ân quay trở lại, chắc chắn hắn sẽ gây phiền phức cho gã trước tiên.
"Trở về ngay lập tức triển khai nghênh chiến", Tào Kiến Đạt lên tiếng trước.
“Nghênh chiến cái gì?”, có tướng lĩnh hỏi.

"Ngươi không nghe Dương Ân nói gì sao? Chỉ sợ rằng trong vòng nửa tháng đại quân của Man tộc sẽ áp sát, nếu bây giờ không chuẩn bị thì sẽ muộn mất", Tào Kiến Đạt nói.
Ngay sau đó, ông ta không để ý tới các tướng lĩnh nữa, dẫn đầu rời đi.
Hành động của Tào Kiến Đạt rất rõ ràng, ông ta tin tưởng vào Dương Ân, đặt hết mọi chuyện cho Dương Ân, Dương Ân nói đúng thì chính là đúng, còn nếu như Dương Ân sai, chỉ sợ rằng không chỉ mình ông ta, mà cả Tào gia cũng đều sẽ xong đời.
Đây chính là chuyện trong khó khăn có hy vọng, trong cảnh nguy hiểm có một đường sống cùng tồn tại vậy.
Phần Thiên Hùng không ngờ Tào Kiến Đạt lại có dũng khí như vậy, trong lòng thầm buồn bực: "Trong triều đình có người muốn đối phó với Dương Ân, vậy mà lão hồ ly Tào Kiến Đạt này còn dám làm như vậy, đây là đang muốn khiêu khích ta sao?"
...!
Dương Ân đưa Mộng Băng Tuyết trở lại tìm con rùa vân bạc và hổ Hỏa Vân, cùng chúng đi sâu vào trong núi.
Lần này, hắn quyết định tạm thời ngừng xuất hiện trước khi Man tộc ập đến.
“Dương Ân, hiếm khi thấy ngươi không hành động hấp tấp”, Tiểu Hắc nằm ở trên vai Dương Ân nói.
“Ngươi nói ta không hành động hấp tấp là có ý gì?”, Dương Ân hỏi ngược lại.
"Nếu chuyện này xảy ra nửa năm trước, thì chắc chắn ngươi đã liều chết xông lên cứu Khỉ Gầy rồi.
Trước mắt ngươi có thể kiềm chế bản thân không hấp tấp cứu hắn ta, đã là có tiến bộ lớn rồi".
"Ngươi không cho rằng ta tàn nhẫn vô tình, ngay cả tính mạng của huynh đệ mình cũng có thể bỏ qua sao?"
"Tên nhóc nhà ngươi làm sao có thể qua mặt được Tiên Hoàng ta chứ? Ngươi và cô ta đã cố tình ra tay để khiến cho bọn chúng sợ hãi không dám gây bất lợi cho huynh đệ của ngươi, mọi chuyện rõ ràng như thế còn gì?"
"Chà, không gì có thể thoát khỏi mắt của ngươi cả, đúng là bọn họ cũng nên lo lắng một chút".

...!
Dương Ân tiến vào một sơn cốc không tên, ở đó có một số linh yêu, nhưng nghe tiếng gầm của hổ Hỏa Vân thì con nào cũng bỏ chạy tán loạn.
Hổ Hỏa Vân đi săn linh yêu, sau khi một mình ăn hết một con, nó mang những con còn lại về cho Dương Ân.
Dương Ân nướng linh yêu lên để ăn, trong khi suy nghĩ về những gì phải làm tiếp theo.
Quân Trấn Man biết hắn bình an từ bên trong Man tộc trở về thì liền kết luận hắn là kẻ phản bội Đại Hạ, tin rằng vương thành cũng sẽ rất nhanh nhận được tin tức này, tính mạng của người nhà hắn xem ra rất đáng lo.
Cũng may lần này đã xuất hiện những kẻ không biết sống chết phối hợp với hắn, để cho hắn có thể cùng Mộng Băng Tuyết thi triển chiến lực trước mặt các tướng lĩnh, tin rằng những người đó cũng đã biết kiêng kỵ, không dám làm cho mọi chuyện tồi tệ hơn nữa, bình an của cha mẹ hắn cũng có thể được bảo đảm.
Bây giờ hắn chỉ cần bình tĩnh chờ đợi, sau khi Man tộc truyền đến tin tức thì sẽ tự có người mời hắn trở về.
Hắn dứt khoát phải bế quan tu luyện kỹ thuật chiến đấu cho thật tốt, nâng cao chiến lực của mình, chuẩn bị cho ngày quay trở về vương thành.
Hỏa Sơn Chỉ đã được hắn lĩnh ngộ tới giai đoạn hoàn mỹ.
Đây là một môn vương kỹ, uy lực rất cường đại, nhưng phương pháp công kích có chút đơn lẻ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.