Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 581: Chịu Một Gậy Của Ta






Cận Niệm – đoàn trưởng mới đến của quân đoàn Tử thần.
Vị đoàn trưởng mới này vừa đến là đã ra oai với quân đoàn Tử thần, đánh bị thương rất nhiều thống lĩnh.
Cận Niệm không giết họ, gã muốn thống lĩnh quân đoàn Tử thần chứ không muốn hủy hoại nó.
Gã từng nghe các tướng quân khác nói quân đoàn Tử thần đã vực dậy, là một thế lực không thể xem thường, nhất là sau khi thấy Huyết Cơ, Độ Quảng Phật xuất trận, gã chỉ muốn nắm trong tay thế lực này, đây là quân bài mà gã có thể dùng để tích lũy công trạng.
Thế nhưng mặc dù nguyện vọng của gã rất đẹp nhưng nó lại rất khó thực hiện, chắc chắn sẽ có người không đồng ý.
Có một người cầm cây gậy gãy lên lao đến, hắn ta chính là Khỉ Gầy.
Bây giờ Khỉ Gầy trông trưởng thành hơn lúc trước nhiều, dáng người vẫn gầy gò như thế, dù thể có tu luyện thế nào, hắn ta cũng không thay đổi gì.

Nhưng người từng thấy hắn ta thay đổi hình dạng thì mới biết một mặt khác của hắn ta cường tráng cỡ nào.
Trong trận chiến của quân Trấn Man và quân Man di, Khỉ Gầy đã thể hiện sức chiến đấu hơn người, có người còn so sánh hắn ta với Phần Diệu Dương rồi kết luận Phần Diệu Dương chưa chắc là đối thủ của hắn ta.
Từ sau khi Khỉ Gầy và Dương Ân cùng quay về sơn ngục Lang Yên, hắn ta đã có được linh dịch Xích Hỏa, sức mạnh tăng lên, đã chạm đến ranh giới cảnh giới vương giả.
Trải qua khoảng thời gian bế quan, hắn ta đột phá đến tầng chướng ngại cấp bậc đó và trở thành vương giả thật sự.
Lúc này hắn ta chính là vương giả trở về.
Tin tức này vẫn chưa được truyền ra trong quân đoàn, hắn ta vẫn luôn bế quan tu luyện nên không ai biết tình hình thăng cấp của hắn ta, dù là Tả Nhất Đao - sư phụ của hắn ta thì cũng không biết.
“Ngươi là ai mà dám lớn giọng như thế?”, Cận Niệm liếc mắt hỏi Khỉ Gầy.
“Ngươi quan tâm ta là ai làm gì, mau thả sư gia xinh đẹp ra, quản cho tốt cái miệng của ngươi rồi cút ra khỏi đây đi!”, Khỉ Gầy lạnh nhạt nói.
“Lại thêm một con chó nữa, để ta gõ mấy cái lên đầu nó sẽ ngoan ngoãn ngay!”, Trúc Tử Nam nhấc đôi chân dài, cầm theo gậy trúc xanh gõ về phía Khỉ Gầy, ánh sáng màu xanh như ếch dài mười trượng xuất kích, trong phút chốc đã đánh đến trước mặt Khỉ Gầy.
Khỉ Gầy không thèm nhìn đối phương mà chỉ giơ tay lên, tóm lấy ánh sáng xanh này rồi bàn tay khẽ nắm lấy.
Nhiều ánh sáng xanh vỡ ra từng chút tạo thành lực phản kích khiến gan bàn tay của Trúc Tử Nam bị thương, cây gậy trúc xanh tuột khỏi tay rồi rơi xuống.
Khỉ Gầy vung tay cầm cây gậy trúc trong tay, hắn ta cười khẩy: “Đả Cẩu Bổng nghe có vẻ bần quá, để ta xem không có gậy thì ngươi làm thế nào”.
Rắc!
Cây gậy vang lên tiếng đứt gãy trong tay Khỉ Gầy.
Trúc Tử Nam tức giận, hắn ta không nghĩ nhiều đã lao đến chỗ Khỉ Gầy hét lên: “Ngươi phá hỏng binh khí chiến đấu của ta, ta giết ngươi!”
Trúc Tử Nam vận hết sức mạnh, cả người được bao bọc bởi một tầng huyền giáp màu xanh, đôi tay hung hăng đánh tới, sức mạnh dài mười mấy trượng như một cây trúc đánh về phía Khỉ Gầy.

Hồng Quý cũng ra tay cùng lúc với Trúc Tử Nam, thanh kiếm trong tay hắn ta nhanh như thủy triều, ánh sáng màu xanh thoáng chốc đã rơi xuống ngay trước ngực Khỉ Gầy.
Hai cảnh giới cấp tướng đỉnh cấp cũng ra tay thì thế trận càng khó đối phó.
Người của quân đoàn Tử thần đều nhìn chằm chằm vào Khỉ Gầy, mong hắn ta có thể tạo ra chút bất ngờ gì đó cho họ.
Họ đều là người có tâm huyết, nhìn các thống lĩnh của mình bị đánh thì ai cũng muốn ra tay trợ giúp, nhưng có vương giả ở đây, họ lại không rõ tình huống thế nào, không biết nên làm gì mới đúng.
Mọi người ai cũng biết Khỉ Gầy là huynh đệ của Dương Ân, nếu Khỉ Gầy ra mặt đánh bại đối phương thì đó là chuyện tốt.
Khỉ Gầy không khiến họ thất vọng, cũng không ai thấy hắn ta ra đòn thế nào.
Luồng sức mạnh đó bị hắn ta đánh tan, sau đó tay còn đánh ra hai quyền khiến Trúc Tử Nam và Hồng Quý bị đánh nôn ra máu, văng ra ngoài.
Cảnh tượng này khá giống với cảnh Cận Niệm đánh các thống lĩnh quân đoàn Tử thần lúc nãy.
Chiến tướng bên cạnh Cận Niệm lại muốn ra tay nhưng Cận Niệm lại nói: “Các ngươi lui ra hết đi, người này là vương giả!”
“Bây giờ mới phản ứng lại à, đầu óc các ngươi không linh hoạt chút nào!”, Khỉ Gầy khinh thường nói với Cận Niệm.
“Rốt cuộc ngươi là ai? Ta là đoàn trưởng quân đoàn Tử thần do đích thân nguyên soái bổ nhiệm.
Ngươi dám can thiệp vào chuyện của đoàn trưởng ta thì đang vượt quyền hạn rồi đấy!”, Cận Niệm không biết lai lịch của Khỉ Gầy, gã định nói lý sau đó mới dùng đến võ.
“Ngươi mà là đoàn trưởng cái mẹ gì, đây là quân đoàn của đại ca ta.
Ta mặc kệ ai bảo ngươi đến, mau cút ra khỏi đây cho ta!”, Khỉ Gầy ngang ngược nói.

Thực lực của hắn ta tăng lên, theo đó, tính tình lại càng nóng nảy.
Ngoài Dương Ân có thể khiến hắn ta ngoan ngoãn một chút thì chẳng ai dám làm gì hắn ta cả.
“Đại ca ngươi là Dương Ân à?”, Cận Niệm hỏi ngược lại.
“Đúng thế, ngươi ức hiếp người của huynh ấy thì cũng xem như ức hiếp ta.
Bây giờ ngươi xin lỗi thì vẫn còn kịp đấy, nếu không thì không còn cơ hội đâu!”, Khỉ Gầy đáp.
“Ta đã nghe nói đến những việc cái tên tướng phản bội Dương Ân kia làm từ lâu, không ngờ ngươi còn dám xưng huynh gọi đệ với hắn, vậy thì ta cũng sẽ xem ngươi là kẻ phản bội để xử lý cùng hắn luôn”, Cận Niệm lạnh lùng nói.
“Ngươi có ý gì? Ngươi dám mắng đại ca ta là kẻ phản bội?”, hai mắt Khỉ Gầy đỏ ngầu, long lên sòng sọc.
“Xem ra các ngươi vẫn không biết bây giờ Dương Ân đang ở chỗ tộc Man di, cấu kết với chúng.
Dù hắn có quay lại cũng không còn là đoàn trưởng của các ngươi nữa.
Thế nên kẻ nào thức thời thì ngoan ngoãn nghe theo lệnh của đoàn trưởng ta, nếu không đều bị chém đầu vì tội phản quốc!”, Cận Niệm lớn giọng nói.
Thoáng chốc các binh sĩ quân đoàn Tử thần đứng xung quanh đều nhốn nháo cả lên.
“Ta không nghe lầm chứ? Đoàn trưởng Dương Ân sao có thể là phản tướng được!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.