Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 540: Tỷ Thí Cưỡi Ngựa






Cô ta vẫn còn nhớ khả năng một địch trăm của Dương Ân, cô ta thật sự không nghĩ rằng nhóm người của Hoàng Phủ La Trung có thể có bất kỳ cơ hội chiến thắng nào.
Hoàng Phủ La Trung, Thạch Lợi Cách và Hô Diên Sĩ Lang đã thảo luận xong.
Hoàng Phủ La Trung quay lại nói với Dương Ân: "Bọn ta đồng ý bỏ ra mười xấp vải và một trăm lượng vàng cùng ngươi đánh cược, thế nào?"
“Phụt!”, Dương Ân không nhịn được cười, sau đó liền nói: “Các ngươi muốn cùng trẻ con chơi đồ hàng sao?”
Hoàng Phủ Minh Ngọc nghe thấy nhóm của Hoàng Phủ La Trung đưa ra mức cược như vậy cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ mà che mặt lại.
Hoàng Phủ La Trung trừng mắt nhìn Dương Ân nói: “Nếu không thì ngươi đặt cược trước đi, bọn ta cược theo ngươi”.
“Được rồi, chúng ta đặt cược một ngàn viên huyền linh thạch hạ phẩm thì sao?”, Dương Ân nói.

Lúc này, mấy người bọn họ cũng không biết làm thế nào đáp lời.
Mặc dù bọn họ đều đã đạt tới cảnh giới cấp tướng cao cấp, nhưng tài sản lại không hề phong phú như thực lực, phần lớn đồ tốt tìm được đều sẽ cống hiến cho toàn tộc, lấy đâu ra nhiều huyền linh thạch như vậy chứ.
Cuối cùng thì bọn họ mới biết tại sao Dương Ân lại cười nhạo bọn họ.
“Đến huyền linh thạch mà cũng không có? Vậy mà các ngươi còn dám tới tìm ta khiêu chiến, các ngươi có biết xấu hổ không?”, Dương Ân lắc đầu nói.
“Chết tiệt, nếu như ngươi đánh bại ta, thương Sừng Bò của ta sẽ thua cho ngươi!”, Hoàng Phủ La Trung giơ ngọn thương nặng mười thạch lực của mình lên nói.
"Cung Trụy Nguyệt của ta cũng có thể lấy ra đánh cược", Thạch Lợi Cách quát lên.
"Vậy thì ta cũng mang chiến giáp của mình ra đánh cược!", Hô Diên Sĩ Lang nói.
Họ đã bị Dương Ân chọc tức đến mức không thể không bị cuốn theo, cố tìm ra thứ có thể đánh cược được.
“Các người điên rồi sao!”, Hoàng Phủ Minh Ngọc trợn mắt nhìn bọn họ nói.
"Công chúa Minh Ngọc không cần phải khuyên bọn ta nữa, thân là dũng sĩ trẻ tuổi của tộc, bọn ta đều không sợ phải chiến đấu với kẻ khác đâu!", Hô Diên Sĩ Lang mười phần tự tin nói.
Hoàng Phủ Minh Ngọc cứng họng, lời này đã khiến cho cô ta không thể nào khuyên được nữa, Man tộc của cô ta chính là một chủng tộc dũng mãnh hiếu chiến, cho dù chết trận cũng phải chiến đấu tới tận giây phút cuối cùng, tuyệt đối không chịu thua kẻ khác.
"Có chí khí, ta đồng ý với các ngươi", Dương Ân cười nhạt nói.
"Được, vậy ta sẽ nói về quy tắc trước, trận đầu tiên sẽ do ta tỷ thí với ngươi, chúng ta tỷ thí tài cưỡi ngựa", Hoàng Phủ La Trung thách thức đầu tiên.

“Nghe có vẻ thú vị”, Dương Ân nói.
"Là một dũng sĩ, nhất định phải giỏi kỵ chiến, ta tin rằng Đại Hạ của các ngươi cũng có kỵ binh, ngươi có dám cùng ta tỷ thí hay không?", Hoàng Phủ La Trung ngạo nghễ nói.
Trong số các dũng sĩ trẻ tuổi của tộc, tài cưỡi ngựa của hắn ta cho dù không phải là đệ nhất thì cũng được xếp vào hàng thứ hai thứ ba, đây chính là nguyên nhân khiến cho hắn ta cảm thấy rất tự tin.
“Tỷ thí chứ!”, Dương Ân trả lời đơn giản.
Vì vậy, Hoàng Phủ La Trung đã giới thiệu ngắn gọn các quy tắc.
Thuật cưỡi ngựa không chỉ là tỷ thí xem ai phi ngựa nhanh hơn, mà còn phải vượt qua tầng tầng chướng ngại vật, ai về đích trước sẽ thắng.
Trong cuộc đua ngựa, cả hai bên không được phép dùng bất cứ sức mạnh nào để gian lận, mọi thứ phải phụ thuộc vào tài năng cưỡi ngựa của mình.
Trong khi Hoàng Phủ La Trung đang nói chuyện, những người xung quanh đã dựng lên các chướng ngại vật, trước mặt họ đặt nhiều gạc huơu sắc nhọn cùng một số cọc gỗ, khiến cho ngay cả mã yêu cấp tướng cũng khó có thể nhảy qua một cách dễ dàng.
Ở phía xa, bọn họ còn dựng lên một cái giá cao đơn giản, phía trên treo tú cầu, phải cưỡi ngựa nhảy lên thật cao, đoạt được tú cầu vào tay trước thì mới tính là thắng cuộc.
Tú cầu được treo rất cao, mã yêu tầm thường khó mà có thể nhảy cao được như vậy, tất cả đều phải phụ thuộc vào kỹ thuật của người ngồi trên lưng ngựa.
Đây chính là kỹ thuật cưỡi ngựa nổi tiếng trên thảo nguyên.
Dương Ân nhìn một cái liền hiểu đối phương đang lấy sở trường ra mà tỷ thí với hắn, người ta cũng chẳng phải là kẻ ngu ngốc.
Cho dù Đại Hạ cũng có kỵ binh, nhưng thuật cưỡi ngựa của người Đại Hạ chắc chắn không có cách nào so sánh được với người Man, người Man trời sinh đã là kỵ binh trên thảo nguyên rồi.

"Có chuẩn bị mà đến, xem ra bọn họ cũng chưa chắc sẽ thất bại!", Hoàng Phủ Minh Ngọc thầm tán thưởng trong lòng.
“Nào, để ta cho ngươi thấy chủng tộc của bọn ta mạnh đến mức nào!”, Hoàng Phủ La Trung vừa nói vừa tự tin nhìn Dương Ân.
Lúc này, con mã yêu mà hắn ta đang cưỡi ngay lập tức giơ cao móng trước và rống lên một tiếng, tỏ ra rất phấn khích.
Con mã yêu này rất phi thường, nó là một con ngựa Xích Thố hoang dã, chính Hoàng Phủ La Trung đã phải mất rất nhiều công sức mới thuần phục được nó ở bên ngoài, nó mạnh hơn ngựa Xích Thố nuôi trong điều kiện nuôi nhốt gấp mấy lần.
Trải qua một quãng thời gian dài thuần hóa, hắn ta cùng với con ngựa Xích Thố hoang dã này đã tạo được mối quan hệ mật thiết với nhau, đã vô cùng gần với mức độ hợp nhất tâm cảnh, vì vậy hắn ta mới có tự tin rằng mình sẽ thắng trận khiêu chiến lần này.
"Ta cũng sẽ dùng ngựa của mình để tỷ thí sao?", Dương Ân hỏi.
“Đương nhiên, con ngựa Huyết Long của ngươi cũng là loài mã yêu cao quý nhất của tộc ta.
Ngươi cưỡi nó đã là có lợi thế rồi, đừng nói ta bắt nạt một người ngoại tộc như ngươi!”, Hoàng Phủ La Trung gật đầu cười nói.
“Được rồi, vậy thì chúng ta tỷ thí đi!”, Dương Ân trả lời rất đơn giản.
Hắn cũng đang rất mong chờ kết quả, dù sao thì hắn cũng chỉ là một thiếu niên!
"Chuẩn bị, bắt đầu!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.