Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 537: Trên Mặt Ta Còn Có Hoa Sao






Mùa xuân ở thảo nguyên tươi đẹp vô cùng.
Khi mặt trời vừa ló dạng, nó giống như đang từ từ bò dậy từ đường chân trời, tạo thành xung quanh nó những khoảng không màu tím bao trùm trời đất.
Có một thiếu niên mặc quần áo màu xanh đang ngồi xếp bằng bên ngoài doanh trướng, cơ thể của hắn dường như phát ra một luồng ánh sáng thần thánh, vị trí trái tim của hắn hiện lên hư ảnh của một ngọn lửa màu xanh đang nhảy múa.
Ngọn lửa màu xanh ấy tham lam thu nạp hết luồng khí màu tím tinh hoa đất trời vào vị trí trái tim, ngoài ra đào hạch bên trong đan điền trung tâm của hắn cũng đang điên cuồng sản sinh ra lực hấp thu, kinh mạch cùng huyệt vị đều vận hành thu nạp tất cả luồng khí màu tím từ bốn phía.
Luồng khí màu tím đó đến từ phía đông.
Đây là sức mạnh thuần khiết nhất của mặt trời, không dễ dàng để chiếm lấy và hấp thu nó, chỉ có huyền quyết cường đại mới có năng lực như vậy, cũng giống như người thiếu niên trước mặt đây có thể hấp thu được nó, chứng tỏ hắn sở hữu được một bộ huyền quyết tương đối cao minh.

Sau khi những luồng khí màu tím bị người thiếu niên hấp thu hết, hắn liền cảm thấy cơ thể ấm áp dễ chịu, hắn đứng dậy, vươn vai, tiếng các khớp xương va vào nhau "lách cách" vang lên.
Hắn rõ ràng đã cao hơn một chút, dáng dấp trông cũng ngay thẳng và phi thường hơn.
"Địa bàn của Man tộc thật không tệ, có thể thỉnh thoảng tới nơi này tu luyện, đúng là kết quả rất khác", Dương Ân phóng tầm mắt ra xa ngắm nhìn núi Man thần cao vút khuất trong mây, lẩm bẩm nói.
Hôm qua, sau khi uống rượu với Hoàng Phủ Chiến Hùng cùng các nhân vật quan trọng trong tộc của ông ta, hắn liền đi nghỉ ngơi theo sự sắp xếp của bọn họ, không nói thêm bất kỳ chuyện chính sự nào.
Hắn cũng không vội nói, dù sao chỉ cần Hoàng Phủ Chiến Hùng không giở trò quỷ gì thì chuyện này chắc sẽ thành công thôi.
Bây giờ, hắn phải cảm thụ cho thật tốt phong cảnh nơi thảo nguyên xinh đẹp này, hi vọng một ngày khác còn có thể quay trở lại đây.
Điều bất ngờ duy nhất đó chính là Tiểu Hắc lại đột nhiên rời đi, chạy về phía núi Man thần, nơi đó có lẽ có thể khiến cho nó mau khôi phục lại được năng lượng thần thánh của nó.
Dương Ân không thể hạn chế tự do của Tiểu Hắc, vì vậy hắn đã để nó đi, hắn tin rằng cho dù nó không có sức mạnh thì cũng không ai có thể ức hiếp được nó.
Một thị nữ Man tộc tới chăm sóc cho Dương Ân, thị nữ đó cực kỳ tò mò nhìn Dương Ân, ánh mắt kia không chút kín đáo, ngược lại còn nhìn vô cùng thẳng thừng, khiến cho Dương Ân cũng có chút ngượng ngùng.
Rửa mặt xong, Dương Ân lộ ra vẻ ngượng ngùng hỏi: "Trên mặt ta còn có hoa sao?"
“Phụt!”, người thị nữ không nhịn được cười, sau đó nói: “Không có hoa, nhưng so với hoa nhìn còn tốt hơn một chút”.

Quả thật, đàn ông trên thảo nguyên cao to thô kệch, đều thuộc dạng có ngoại hình cường tráng bá đạo, hiếm có được người đàn ông có nét tuấn tú như Dương Ân, mới khiến cho người thị nữ Man tộc kia cảm thấy tò mò.
"Ngươi thật biết nói chuyện, ta sẽ bảo trưởng tộc cho ngươi thêm phụng lộc", Dương Ân cười nói.
“Phụng lộc là cái gì?”, người thị nữ Man tộc hỏi.
“À… đó giống như là thù lao của ngươi!”, Dương Ân ngập ngừng nói.
“Ngươi nói gì vậy, bọn ta không cần thù lao, bọn ta đều tự nguyện đóng góp”, người thị nữ Man tộc chân thành nói.
"Còn có chuyện tốt như vậy sao, như vậy thì các ngươi làm sao mà sống, thức ăn, quần áo, trang sức của các ngươi từ đâu mà có chứ?"
"Chuyện này rất đơn giản, trong bộ lạc của bọn ta, ai có cái ăn cũng đều cùng nhau chia sẻ, không để cho đồng bào bị đói bụng, quần áo lại càng không cần suy tính, phụ nữ bọn ta phụ trách việc dệt vải, quần áo của đàn ông đều là do phụ nữ làm ra, dĩ nhiên không cần phải lo, bọn ta ở đây tất cả mọi việc đều có thể trợ giúp lẫn nhau, đoàn kết ra sức, cho nên cái thù lao mà ngươi nói càng không có chỗ để dùng", người thị nữ Man tộc nói.
Dương Ân kinh ngạc: "Như vậy cũng được sao?"
"Có cái gì mà không được chứ? Chẳng lẽ người Đại Hạ các ngươi không giống như vậy sao?", người thị nữ Man tộc hỏi ngược lại.
Dương Ân xoa tay nói: "Thật đúng là không giống nhau".
Người thị nữ Man tộc còn muốn hỏi gì đó, nhưng đã nghe thấy bên ngoài truyền đến một giọng nói: “Khách quý, trưởng tộc có lời mời”.
“Được rồi, ta sẽ đến ngay!”, Dương Ân đáp lại, áy náy chào người thị nữ Man tộc rồi mới bước ra khỏi doanh trướng.

Mộng Băng Tuyết không biết từ đâu xuất hiện, như một cái bóng đi theo bên cạnh Dương Ân, lúc nào cũng theo sát bảo vệ hắn.
Không bao lâu sau, bọn họ đã đến doanh trướng của Hoàng Phủ Chiến Hùng, thấy Dương Ân vẫn mang theo Mộng Băng Tuyết, Hoàng Phủ Chiến Hùng mới cau mày nói: "Dương Ân, hôm nay chúng ta bàn chuyện chính sự đi, ngươi có phải nên để những người khác không có phận sự ra ngoài một chút không?"
Dương Ân cũng thấy rằng không có ai khác trong doanh trướng này ngoài Hoàng Phủ Chiến Hùng, vì vậy hắn mới bảo Mộng Băng Tuyết đi ra ngoài trước.
Hai người bắt đầu tiến hành hội đàm bí mật giữa hai nước.
Không một ai khác biết chuyện gì đã xảy ra trong nửa ngày này.
Mãi đến giữa trưa, Dương Ân mới ra khỏi doanh trướng với nụ cười mãn nguyện, điều đó cho thấy hắn đã có được một kết quả như mong muốn.
Hoàng Phủ Chiến Hùng cũng đi ra, trên mặt không có chút khó chịu nào mà chỉ có một nụ cười nhẹ, như thể ông ta đã hài lòng với yêu cầu của Dương Ân.
"Dương Ân, nếu như ngươi không vội trở về, chi bằng ta bảo con gái ta dẫn ngươi đi dạo xung quanh đây một chút, cho ngươi tiếp tục cảm thụ phong cảnh hữu tình nơi thảo nguyên này", Hoàng Phủ Chiến Hùng nói.
Lúc này, ông ta đã chuyển từ thù địch thành tán thưởng đối với Dương Ân, trong lòng không khỏi cảm thán: "Kẻ này không phải là một thiếu niên bình thường, hắn giống như một con cáo già hơn!"
Dương Ân do dự một chút rồi mới nói: "Nếu như có thể thì ta muốn đi sang núi Man thần kia nhìn một chút, ai cũng nói núi Man thần của các ông là đệ nhất thiên hạ, nay hiếm khi mới có cơ hội tới đây, không đi nhìn một chút thì quả thật có chút đáng tiếc"..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.