Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 520: Tộc Của Chúng Có Cần Yêu Vương Đan Không






Bây giờ nghe trưởng tộc sói băng nói rằng trên địa bàn Man tộc có thiên yêu, hắn muốn đi chuyến này chẳng khác nào dê con tự dâng mình vào miệng cọp, nói không chừng còn bị bắt lại.
Lúc ở trên chiến trường, hắn mơ hồ nhớ được quân Man tộc hình như còn ẩn giấu cao thủ vô cùng cường đại, có thể là một tồn tại ở cảnh giới Thiên Ngư.
Điều này cũng chứng tỏ rằng bên trong địa bàn Man tộc có tồn tại ít nhất hai thế lực thiên giới cường đại, đối mặt với việc đó, hắn hoàn toàn không có bất kỳ ưu thế nào.
"Băng Thương, ở trong tộc sói của người chẳng lẽ lại không có một hai người bạn lợi hại sao, gọi hết tới đây đi, tổ tông ta muốn mang bọn chúng ra ngoài", Tiểu Hắc nói với trưởng tộc sói băng.
Trưởng tộc sói băng trầm ngâm một chút rồi mới nói: "Có thì cũng có, chỉ có điều muốn mời được bọn chúng cũng không dễ dàng, nhưng nếu như tiểu tổ tông chịu ra tay, bọn chúng nhất định sẽ tuân mệnh mà làm".

Băng Thương có thể cảm thụ được bên trong huyết mạch của Tiểu Hắc có nguồn năng lượng áp chế vô cùng lợi hại, cho nên nó mới cảm thấy Tiểu Hắc là tổ tông của tộc sói, chắc hẳn những con sói khác cũng sẽ đồng ý với loại cảm giác này của nó.
Không đợi Tiểu Hắc đáp lời, Dương Ân liền nói tiếp: "Tộc của bọn chúng có cần yêu vương đan không? Nếu như cần, chúng ta cũng có thể thương lượng một chút".
Băng Thương lập tức gật đầu nói: "Yêu tộc nào cũng cần yêu vương đan cả, vậy ta sẽ đi báo tin cho bọn chúng trước, nhanh thì một hai ngày, lâu thì dăm ba ngày ta sẽ trở lại, xin lão tổ tông cùng Dương thiếu gia chờ đợi".
"Không cần vội, trước tiên ngươi dặn dò thủ hạ của mình mang dược liệu tới cho ta đầy đủ cái đã, nếu không thì ta không thể giúp các ngươi luyện đan đâu", Dương Ân nói.
“Vâng!”, Băng Thương đáp một tiếng, liền đi ra khỏi động phủ dặn dò các lang vương khác đi thu thập dược liệu.
“Không ngờ thân phận của luyện dược sư lại có ích như vậy”, Dương Ân xúc động nói.
“Khi ngươi trở thành một luyện dược sư cao cấp, kinh nghiệm của ngươi sẽ càng sâu sắc hơn”, Tiểu Hắc trả lời.
Khi Băng Thương dặn dò đám lang vương đi thu thập dược liệu, thì ngàn vạn con sói khác cũng được điều động, chạy tới chạy lui qua trăm ngọn núi điên cuồng thu thập từng bụi thảo dược.
Dương Ân không có bất kỳ yêu cầu nào khác ngoài việc cho bọn chúng tên của mười mấy cây thảo dược chính, chỉ cần đều là lão dược, càng nhiều càng tốt.
Dương Ân cũng muốn tranh thủ thời cơ lấy thêm một lượng dược liệu, dự trữ cho riêng mình.
Linh yêu sống ở dãy núi này, đây là lãnh địa của bọn chúng, cho nên bọn chúng muốn tìm được các loại dược thảo cũng dễ như trở bàn tay vậy.

Sau một ngày, từng bụi thảo dược đã được đám sói đưa tới, rất nhanh đã chất đống thành từng ngọn đồi nhỏ, loại thảo dược nào cũng có, thậm chí còn có những loại thảo được quý hiếm nhưng không dùng tới cũng xuất hiện ở đây.
Dương Ân nhìn thấy đống thảo dược liền cảm thấy vô cùng vui vẻ, đồng thời hắn cũng phát hiện ra thêm được mười mấy bụi cây linh dược đều có hiệu quả đặc thù, tuy không phải thảo dược cấp vương, nhưng giá trị cũng không hề kém cạnh thảo dược cấp vương.
Dương Ân đem số linh dược này cất lại, đây chính là những dược liệu chủ yếu để luyện chế huyền dịch đan cùng địa vương đan.
Có những loại thảo dược này rồi Dương Ân liền có thể luyện đan, về phần yêu hạch thì bên trong tộc sói này cũng không thiếu, lang yêu sau khi chết yêu hạch vẫn còn lưu lại, vừa hay có thể dùng tốt.
Yêu hạch của bọn chúng để lại bây giờ có thể dùng để nâng cao thực lực của chính tộc sói, thay vì để chôn vùi một cách lãng phí bên dưới lòng đất.
Đây cũng chính là chỗ khác nhau giữa yêu tộc và loài người.
Sau hai ngày, Dương Ân đã luyện được bốn lò yêu vương đan và thu được 22 viên yêu vương đan.
Dương Ân không định đưa tất cả 22 viên yêu vương đan cho tộc băng yêu, hắn vẫn phải giữ một ít cho mình để phòng thân.
Cũng tại lúc này, Băng Thương đã trở lại, nó còn dắt về thêm hai con thiên yêu, một con là sói đen, một con là sói xanh ba mắt.
Khí tức thiên yêu tản ra nồng nặc, khiến cho đám sói băng bên trong tộc đều phải phủ phục xuống.

"Băng Thương, tiểu tổ tông của chúng ta ở đâu? Ta cũng muốn xem thử vị tiểu tổ tông đó có thật như lời ngươi nói hay không, có huyết mạch cường đại đến mức áp chế được cả bọn ta!", con sói đen lạnh nhạt nói.
Nói đoạn, nó hóa hình trở thành một người đàn ông tráng niên da đen với đôi mắt hoang dã của loài sói.
Yêu khí của nó so với Băng Thương chỉ có mạnh hơn chứ không hề kém hơn.
Nhìn sang con sói xanh ba mắt, yêu khí của nó có vẻ kém hơn Băng Thương mấy phần, nhưng con mắt thứ ba của nó thì vô cùng quỷ dị, một cảm giác uy hiếp nồng nặc tản ra từ con mắt đó, nếu như nó thật sự muốn chiến đấu, thì cũng chưa chắc sẽ kém cạnh so với Băng Thương và con sói đen kia.
"Ta cũng muốn biết ở trong dãy núi này vẫn còn tồn tại kẻ nào có huyết mạch có thể áp chế được bọn ta!", sói xanh ba mắt the thé nói.
Bọn chúng không nhìn Dương Ân, cũng không thèm nhìn đám lang vương bên trong động phủ, chỉ không ngừng hỏi Băng Thương vị tiểu tổ tông kia ở đâu.
"Oẳng oẳng, hai con sói nhỏ các ngươi, còn không mau quỳ xuống cho Tiên Hoàng ta", có tiếng chó con bất chợt vang lên.
Con sói đen và con sói xanh ba mắt trong nháy mắt cảm nhận được huyết mạch bên trong cơ thể của bọn chúng bị thứ gì đó áp chế, huyết khí như dừng lưu chuyển, năng lượng giảm mạnh, hai thân hình to lớn lảo đảo ngã xuống..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.