Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 508: Diệt Khẩu






Vương thành, Đại Hạ.
Nơi này khá xa chiến sự, kẻ đến người đi, xe cộ qua lại không dứt, vô cùng náo nhiệt và sầm uất.
Trong hoàng cung, một người đàn ông thân hình vạm vỡ mặc long bào màu tím vàng đang ngồi trên điện Kim Long phê duyệt tấu chương, ông ta chính là đương kim Hoàng đế của Đại Hạ.
Bỗng dưng một thái giám chạy bước nhỏ đến, ghé sát vào tai Hoàng thượng nhỏ giọng nói mấy câu, hoàng thượng Đại Hạ hơi biến sắc nói: “Chuyện này là thật à?”
“Mạnh thống lĩnh đang ở bên ngoài, Hoàng thượng có thể đích thân hỏi hắn!”, lão thái giám nói.
“Ừ, truyền hắn vào điện!”.
Hoàng thượng Đại Hạ gật đầu nói.
Lão thái giám cất cao giọng hô: “Cho truyền Mạnh thống lĩnh vào”.

Tiếng hô vừa dứt, một người đàn ông đứng tuổi trầm ổn vội vã bước vào.
Người đàn ông đứng tuổi này đang mặc áo giáp, long tinh mãnh hổ, khí thế sắc bén bức người giống như một con đại bàng, vô cùng cứng cáp vững chãi.
Ông ta chính là Mạnh Hà Lương – Tam thống lĩnh của nội vệ Ưng Kị.
“Thần - Mạnh Hà Lương tham kiến Hoàng thượng!”, Mạnh Hà Lương quỳ một gối xuống nói.
“Ái khanh bình thân!”, Hoàng thượng Đại Hạ nói.
Sau khi Mạnh Hà Lương đứng dậy, ông ta hỏi: “Tin tức khanh nói là thật à?”
“Đây là tin tức khẩn cấp từ biên cương nên không thể giả được, có lẽ sáng ngày mai La tướng quân sẽ báo lại chuyện này với Hoàng thượng”, Mạnh Hà Lương nói.
Hoàng thượng Đại Hạ đứng dậy, ông ta đi tới đi lui, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng, tin tức Mạnh Hà Lương nói mang đến rất nhiều áp lực cho ông ta.
“Ái khanh, khanh nghĩ nên xử lý chuyện này thế nào?”, Hoàng thượng Đại Hạ hỏi Mạnh Hà Lương.
Mạnh Hà Lương hoảng hốt nói: “Hoàng thượng, chuyện này vô cùng to lớn, thần không dám nói bừa”.
“Trẫm sẽ tha tội cho khanh, cứ nói đi!”, Hoàng thượng Hoa Hạ vung tay nói.
Mạnh Hà Lương do dự một lát rồi nói: “Thần nghĩ nên lập tức triệu hồi hắn về Vương thành để xoa dịu, phong hầu hoặc là giết không thương tiếc”.
“Không có cách giải hòa sao?”
“Thần nghĩ rất khó”.
“Thế khanh nghĩ cách nào tốt hơn?”
“Vì sự bình yên của Vương thành, thần sẽ chọn cách thứ hai!”

Ở một nơi khác, vương phủ Phúc An.
Xét về mức độ xa hoa, nơi này chỉ thua hoàng cung một chút nhưng mọi thứ trang trí bên trong đều không kém hơn hoàng cung quá nhiều.
Hòn non bộ nước chảy hữu tình, mái đình sân vườn khá yên tĩnh, còn có hồ nước cá chép, ngọc châu bích thạch đều ở trong sân vườn vương phủ.
Lúc này có hai người đang đánh cờ với nhau trong đình nghỉ mát, một người mặc hoàng bào thêu giao long bốn móng, thắt lưng màu vàng quấn quanh eo, đi đôi giày màu đen tỏa ra khí chất cao quý bức người, tuổi tầm trung niên, đôi mắt chứa ánh sao lấp lánh đang tập trung tinh thần vào ván cờ.
Một người khác ăn mặc khá đơn giản, khoảng hơn năm mươi tuổi, mái tóc bạc phơ, gương mặt hình chữ điền, mày rộng mũi cao, tướng mạo đoan trang, thấp thoáng vẫn còn dáng vẻ tuổi trẻ.
Hai người chơi cờ trông có vẻ khá buồn tẻ, nhưng trong ván cờ lại là một trận đấu tranh kịch liệt cam go.
Cuối cùng người trung niên khí chất cao quý kia đầu hàng trước nói: “Thừa tướng chơi cờ đúng là đuổi theo sít sao, không có cơ hội phản kích”.
“Ha ha, Vương gia chơi khá lắm, ngài khách sáo nhường ta một bước mà thôi!”, người đàn ông ăn mặc giản dị nói.
Hai người này một là Phúc An Vương, một người là thừa tướng Tống Lý Duệ, đều là những nhân vật tầm cỡ chỉ cần giẫm chân một cái thôi là có thể khiến Đại Hạ chấn động.
Phúc An Vương xua tay nói: “Tống thừa tướng quá khen rồi, danh xưng “Thừa tướng đánh cờ số một” của ông nào phải hư danh”.
“Ta không dám nhận mình là số một đâu nhưng ta phải nói nếu ta tự nhận thứ hai thì chắc không ai dám đứng thứ nhất”, Tống Lý Duệ tự tin nói.
“Đúng thế!”, Phúc An Vương cũng cho là vậy nói, sau đó lại nói: “Tống thừa tướng bỗng đến đây chẳng lẽ là vì chuyện xảy ra trong quân đội ở biên cương đó sao?”
“Quả đúng là thế, là vì “người kia””, Tống Lý Duệ lộ ra vẻ lo lắng.
“Trùng trăm chân! Thật không ngờ một lúc nhân từ lại tạo thành vô số phiền phức như thế”, Phúc An Vương khẽ thở dài nói.
“Đúng vậy, vốn dĩ là vài chuyện của mấy đứa nhỏ, nhưng người lớn chúng ta lại không thể để mặc chúng bị sỉ nhục, không thể không trút giận thay chúng.
Hiện giờ hẳn là chúng cũng biết lúc đầu làm chuyện quá kích động rồi, nếu đã không còn cách cứu chữa nữa thì chỉ có thể diệt cỏ tận gốc, giải quyết sạch sẽ hậu quả!”, Tống Lý Duệ nổi lên sát ý nói.

“Người kia đã có thành tựu rồi, giờ lại ép hắn ở biên cương, chẳng lẽ hắn còn dám làm phản à?”
“Nếu hắn chỉ là vương giả bình thường thì cũng không có gì, bây giờ lại còn thêm thân phận khó giải quyết nữa, chắc chắn hắn muốn trở lại báo thù.
Hơn nữa hình như phía sau hắn còn có cường giả bí ẩn trợ giúp, một khi để hắn tiếp tục lớn mạnh thì không được”.
Hai người đều rơi vào trầm tư, lẳng lặng nhìn cá chép trong hồ bơi qua bơi lại, cành dương liễu khẽ đung đưa theo gió nổi lên từng vòng sóng xanh.
Phong cảnh hữu tình lúc này lại không thể làm hai người có tâm trạng thưởng thức.
Một lúc lâu sau, Phúc An Vương nói: “Nếu là thế thì diệt cỏ tận gốc thôi”.
“Chúng ta không cần phải đích thân ra tay, có thể mời mười người đứng đầu trong “bảng Độc Thủ” đối phó với hắn chắc là được.
Nếu những người trong bảng Độc Thủ đều không đối phó được với hắn thì không còn ai có thể diệt hắn được!”, Tống Lý Duệ đề nghị.
“Những người trong bảng xếp hạng Độc Thủ đều là quỷ hút máu, Tướng gia có cách giải quyết?”
“Quả thật mấy người kia chỉ nhìn thấy ích lợi, việc gì cũng dám nhận, dưới trướng của ta có một người từng tiếp xúc với họ, chắc có thể liên hệ được với họ”.
“Vậy được, mời hết mười người đứng đầu bảng Độc Thủ, tôi không tin không giết chết được tên tạp chủng đó.
Chỉ cần tiêu diệt được hắn, thì những người có liên quan đến hắn đều phải chết, không thể để lại hậu họa về sau!”, Phúc An Vương để lộ ra sát khí nồng đậm nói.
“Vương gia sáng suốt!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.