Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 501: Chúng Ta Là Huynh Đệ






Trong khi Khỉ Gầy hấp thu linh dịch Xích Hỏa ở dưới hố, thì Dương Ân ở bên ngoài bảo vệ cho hắn ta.
Mặc dù ở trong khu vực này sẽ không dễ để xảy ra bất cứ rắc rối gì, nhưng hắn vẫn muốn đề phòng.
Khoảng hai ngày sau, Khỉ Gầy cuối cùng cũng lao ra từ bên dưới, hình dáng của hắn ta đã trở lại như cũ, nhưng hỏa khí hừng hực trên cơ thể vẫn không có cách nào dập tắt được.
“Huynh cảm thấy thế nào?”, Dương Ân hỏi Khỉ Gầy.
Hắn có thể cảm nhận được sức mạnh trên người Khỉ Gầy, dường như hắn ta còn chưa đột phá tới cảnh giới Địa Hải, hẳn là mới đạt tới cảnh giới cấp tướng đỉnh cấp.
Khỉ Gầy mỉm cười nói: "Cảm giác thật tuyệt.

Không bao lâu nữa ta cũng sẽ đột phá thành vương".
“Nếu như ta không hấp thu mất một phần linh dịch Xích Hỏa của huynh thì có lẽ huynh đã có thể đột phá rồi”, Dương Ân áy náy nói.
"Đại ca, không phải như vậy đâu, huynh đừng suy nghĩ nhiều, phía dưới vẫn còn một ít linh dịch Xích Hỏa, nhưng cho dù có hấp thu tiếp thì tác dụng đối với ta cũng không còn rõ ràng nữa.
Có lẽ ta đã hấp thu quá đủ rồi".
“Thật vậy sao?”, Dương Ân hỏi lại.
Khỉ Gầy gật đầu, tỏ ý khẳng định.
"Được, vậy số còn lại chúng ta cũng thu vào, lúc luyện đan ta còn có thể dùng, sau này nói không chừng huynh cũng có thể dùng tới", Dương Ân nói, dừng lại một chút, hắn lại nói thêm: "Có muốn ta luyện cho huynh một viên vương đan để huynh có thể đột phá thành vương nhanh hơn không?"
Khỉ Gầy lắc đầu nói: "Không cần, ta nghĩ nhiều nhất thì ta sẽ có thể đột phá trong vòng một tháng, không cần lãng phí viên đan dược cao cấp đó đâu".
"Ừm, tự mình đột phá vẫn là tốt nhất, căn cơ cũng sẽ bền chắc nhất, có điều ta vẫn định luyện chế ra địa vương đan để dùng trong trường hợp cần thiết", Dương Ân nói.
Ngay sau đó, hai người trở lại hố sâu, lần lượt thu thập linh dịch Xích Hỏa.
Loại linh dịch chứa nhiệt lượng này không thể thu thập được bằng những vật chứa bình thường, chỉ có bình ngọc mới có thể chứa nó được.
Dương Ân đã lấy được một lô bình ngọc bích từ trong quân doanh, hắn bây giờ đã là một vị dược vương, nếu như không có vài cái bình ngọc để đựng đan dược thì còn ra thể thống gì.
Dương Ân thu linh dịch Xích Hỏa vào trong mấy cái bình ngọc, giao cho Khỉ Gầy một ít, mình cũng giữ lại một ít, sau đó nói: "Cho dù người khác không hấp thu được linh dịch Xích Hỏa, nhưng vẫn sẽ có lúc dùng tới được, không nên lãng phí".

“Đại ca cầm lấy đi, giao cho ta cũng vô dụng”, Khỉ Gầy nói.
Dương Ân nhẹ lắc đầu, lấy ra một chiếc vòng càn khôn đưa cho Khỉ Gầy, nói: "Chiếc vòng càn khôn này giao cho huynh, sau này phát hiện thứ gì tốt đều có thể gom lại bỏ vào, thuận tiện cho huynh mang theo bên mình”.
Chiếc vòng càn khôn này do Dương Ân lấy được từ Thạch Sa Phong.
Hắn sẵn sàng trao nó cho Khỉ Gầy, điều đó cho thấy hắn quý trọng Khỉ Gầy đến nhường nào.
"Đại ca, ta sẽ không từ chối đồ của huynh đưa cho, dù sao sau này huynh kêu ta làm cái gì thì ta liền làm cái đó, Khỉ Gầy ta tuyệt đối không nói hai lời".
Dương Ân vỗ vai Khỉ Gầy, trịnh trọng nói: "Chúng ta là huynh đệ!"
Khỉ Gầy hung hăng gật đầu, trong tay ôm chặt chiếc vòng càn khôn, cảm thấy vô cùng ấm áp.
Chúng ta là huynh đệ!
Năm chữ này đã trở thành tín niệm trong suốt cuộc đời của Khỉ Gầy, ngoại trừ Dương Ân, không kẻ nào dám ở trước mặt hắn ta tự xưng là đại ca, cũng không có kẻ nào xứng đáng làm huynh đệ của hắn ta.
Bởi vì hắn chính là côn yêu Khỉ Gầy, độc nhất vô nhị côn yêu!
Sau khi Dương Ân và Khỉ Gầy thu lại linh dịch Xích Hỏa, thì nhiệt lượng của nơi này đã thấp xuống rất nhiều, họ liền kêu người của quân đoàn Tử Thần tiếp tục vào đào đá Xích Tinh.
Dương Ân đã muốn độc chiếm quặng đá Xích Tinh này thì đương nhiên sẽ không lưu lại dấu vết, hắn đã lợi dụng thời gian bảo vệ bên ngoài khi Khỉ Gầy đang hấp thu linh dịch Xích Hỏa mà mở rộng không gian càn khôn của mình, sau khi hắn đạt tới cảnh giới Địa Hải thì không gian càn khôn càng có thể mở rộng ra vượt bậc, sức chứa bây giờ đã đạt thêm tới mười lăm thước khối.
Số đá Xích Tinh này lấp đầy chưa tới mười thước khối, một mình hắn cũng có thể mang đi được.
Đá Xích Tinh có giá trị cao hơn cả triệu khối đá Xích Cương, nó là tài vật cấp vương, là nguyên liệu của binh khí cấp vương.

Dương Ân không phải là luyện khí sư, nhưng hắn có thể dùng nó để đổi lấy những thứ giá trị hơn.
Sau khi làm xong những việc này, Dương Ân bảo Trương Hùng lật tung hết cả sơn ngục lên cũng không tìm được tung tích của Từ Kiều nương và Tuần Duệ, hắn cảm thấy Tuần Duệ hẳn vẫn chưa chết, còn Từ Kiều nương thế nào thì hắn thật không rõ lắm.
Dương Ân không định quay lại quân doanh sớm, trong khi vẫn còn thời gian, hắn đã chuẩn bị một ít dược dịch cho Vạn Lam Hinh và Lục Trí để làm sạch lại thể chất của họ.
Vạn Lam Hinh đã là nhân tướng đỉnh cấp, nhưng muốn đột phá lên cảnh giới Địa Hải cũng không hề dễ dàng, cô ta không có thiên phú cường đại như Khỉ Gầy, có thể nhanh như vậy đạt tới bước này đã coi như là vô cùng may mắn rồi.
Dương Ân hy vọng trước khi mình trở lại vương thành thì có thể giúp cho Vạn Lam Hinh trở thành vương giả, để cho cô ta ở ngoài biên ải có thể tự bảo vệ được bản thân mình.
Bây giờ hắn đã là một luyện dược sư, trong tay vẫn còn ba loại linh tuyền, đủ để hắn có thể khiến cho Vạn Lam Hinh tiến xa hơn.
Ngoài ra, tuy vấn đề thể chất của Lục Trí bây giờ hắn vẫn chưa thể nào giải quyết được, nhưng có thể giúp cho hắn ta tăng sức đề kháng lên một chút cũng tốt.
Sau tất cả, Dương Ân đã coi Lục Trí như người nhà mình, tên nhóc này khá bảo thủ nhưng rất thú vị và có một bộ não thông minh, có lẽ trong tương lai, Lục Trí sẽ có thể kết bạn với đệ đệ của hắn.
Dương Ân tìm thấy Vạn Lam Hinh trước, cô ta đang đứng ở tiểu viện nơi mình từng sống ba năm, nơi này còn có một kỉ niệm tuyệt vời mà cô ta sẽ không bao giờ quên.
Dương Ân kinh ngạc nhìn Vạn Lam Hinh, nhẹ giọng hỏi: "Tỷ không nỡ rời nơi này sao? Hay là tỷ ở lại đi, không trở về quân doanh nữa”..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.