Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 487: Là Phó Ngục Ta Bảo Giết Đấy






Sơn ngục Lang Yên.
Đây là địa bàn đặc biệt của dãy núi Lang Yên, người ở đây sẽ không dễ dàng bị các linh yêu nằm ở vòng ngoài của dãy núi công kích, ngay cả cấp độ và số lượng của đám lang yêu gần đó cũng khá nhỏ.
Sau khi Vạn Thiên Long được chuyển trở lại kinh thành, thì chiến tướng Vi Điển đã lên làm trưởng ngục của sơn ngục này.
Vi Điển đã từng là một thành viên trong quân đội, lão ta đã lập rất nhiều chiến công trên chiến trường, giết rất nhiều quân Man tộc trước khi chuyển đến sơn ngục này để trở thành ngục trưởng.
Vị trí này tuy không quá hiển hách, nhưng có thể trở thành lão đại số 1 của sơn ngục mà không bị người khác khống chế, loại cảm giác này vẫn khiến Vi Điển vô cùng thích thú.

Kể từ khi lão ta tiếp quản sơn ngục này, phó ngục Liệt Phong đã chết, tâm phúc của phó ngục Liệt Phong đều rối rít nịnh hót vị trưởng ngục mới.
Trương Hùng là tâm phúc của trưởng ngục Vạn Thiên Long thì bị Vi Điển từng bước gạt bỏ, trở thành một vị phó ngục không có chút thực quyền nào từ trước đến nay.
Trong ngục không có ai nghe theo lệnh của Trương Hùng, điều này đều là do Vi Điển chỉ đạo, mà chính Vi Điển cũng đã công khai nhục mạ Trương Hùng nhiều lần.
Không phải Trương Hùng chưa bao giờ nghĩ đến việc kháng cự, nhưng đáng tiếc là sự phản kháng của ông ta thật sự vô ích, ông ta không phải đối thủ của Vi Điển, nếu Vi Điển muốn giết ông ta cũng sẽ ra tay rất dễ dàng.
Bởi vậy, ông ta chỉ có thể hoàn toàn giao lại quyền lực, không còn để ý đến những chuyện trong sơn ngục nữa, vùi đầu chăm chỉ tu luyện, cố gắng đạt tới cảnh giới cấp tướng đỉnh cấp để có thể phân cao thấp với Vi Điển.
Giờ đây, dưới sự kiểm soát của Vi Điển, sơn ngục càng lúc càng trở nên rối ren, khác xa với sự quản lý ban đầu của Vạn Thiên Long.
Lão ta có tính khí rất hung bạo, thường xuyên dùng ngục nô để trút giận, động một chút là giết chết ngục nô.
Có một lần, điều đó đã gây ra làn sóng phản kháng từ các ngục nô, nhưng cuối cùng, tất cả ngục nô đều bị giết.
Đây có thể không phải là vấn đề lớn, nhưng nó đã tạo cho nhiều ngục nô cảm giác tiêu cực, có nhiều ngục nô đã không còn cố gắng đào đá Xích Cương như trước đây, chỉ cần đào được một viên giúp cho bọn họ đổi được ít thức ăn là đủ.

Ngoài ra, khi có nữ ngục nô bị đày tới đây, chỉ cần nhìn thoáng qua thấy vừa ý là Vi Điển sẽ bắt lại, ở chỗ của lão ta đã có mấy chục nữ ngục nô ngày ngày phải phục dịch lão ta, khiến cho lão ta suốt ngày đắm chìm, sống mơ mơ màng màng, không còn lòng dạ nào quản lý hết tất cả các công việc của sơn ngục, cho nên lão ta đã giao quyền cho một phó ngục khác quản lý công việc ở trong sơn ngục.
Phó ngục này tên là Ô Nạp Đồ, đã hơn năm mươi tuổi, là nhân tướng cao cấp, thân tín của Vi Điển.
Đây cũng là một lão già tàn bạo, thường xuyên đánh mắng thuộc hạ, ngục nô dưới sự quản lý của lão ta thì vô cùng khốn khổ, sinh ra oán khí ngút trời.
Hôm nay, bên trong một khu ngục giam của sơn ngục xảy ra chuyện các ngục nô phá được phòng ngự của sơn ngục mà chạy trốn vào trong dãy núi, dẫn tới việc sau đó có một số lượng lớn các ngục nô đã chạy trốn được ra ngoài.
Bình thường, ở các khu ngục giam đều có cai trưởng quản lý, còn có nhiều lính gác ngục canh giữ, nhưng lần này có mấy tên lính gác ngục cũng đã không còn chịu được sự tàn ác của Vi Điển và Ô Nạp Đồ nữa, nên lén lút mở khóa, hơn nữa còn cố ý buông lỏng trông chừng, để cho những ngục nô kia có thể thuận lợi chạy trốn.
Họ cũng tung tin đồn rằng Vi Điển và Ô Nạp Đồ đang chuẩn bị tàn sát tất cả ngục nô, tin tức này đã khiến cho đám ngục nô vô cùng sợ hãi, bây giờ đã có ngục nô vượt ngục thành công, những ngục nô còn lại cũng không thể nhịn được nữa, bắt đầu toàn diện vượt ngục.
Khi Ô Nạp Đồ biết tin, lão ta còn đang bận cùng thủ hạ của mình uống say như chết, nhưng ngay sau đó liền giật mình, rút đao dẫn theo đám thủ hạ đuổi theo ngục nô.
“Kẻ nào dám làm loạn, giết chết không tha!”, Ô Nạp Đồ cưỡi ngựa quát lên.
Ngục nô đã sớm không còn chịu đựng nổi nữa, bọn họ cho dù có chết cũng muốn thoát ra khỏi nơi này, căn bản chẳng sợ mấy lời uy hiếp của Ô Nạp Đồ, tiếp tục liều mạng bỏ chạy.
"Đám này phản rồi! Các cai trưởng nghe lệnh, dẫn lính gác ngục giết hết đám ngục nô tạo phản này, đội cung tiễn ở đâu, mau tới bắn chết hết đám ngục nô này cho ta!", Ô Nạp Đồ trợn to mắt liên tục quát lớn.

Sơn ngục bị một phen sóng gió, mà Vi Điển vẫn còn nằm giữa đám nữ ngục nô, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Trương Hùng nhận được tin tức đầu tiên, ông ta đã ở trong sơn ngục này nhiều năm, bên cạnh còn có một ít thủ hạ đáng tin cậy đã đưa tin đến cho ông ta, ông ta liền mang theo người ngựa vội vàng chạy ra ngoài.
“Phó ngục Trương, tại sao chúng ta không thả bọn họ đi?”, tâm phúc của Trương Hùng khuyên.
"Tuy năm nào cũng có ngục nô chạy trốn, nhưng tình huống lần này hết sức khẩn cấp, chúng ta nhất định phải áp giải ngục nô về, nếu như để cho ngục nô trốn thoát số lượng lớn, ai trong chúng ta cũng sẽ không thể yên thân", Trương Hùng đáp, tiếp theo ông ta còn nói: "Mấy người đó không làm tốt việc, tình huống ắt sẽ trở nên hỗn loạn hơn.
Nếu như chúng ta không ra sức, nói không chừng sẽ còn bị bọn họ đem hết trách nhiệm đổ lên người, đến lúc đó chúng ta lại trở thành người gánh tội thay cho bọn họ!"
Trương Hùng thoạt nhìn thì trông giống loại người võ biền không có nhiều suy tính, nhưng thật ra tâm tư của ông ta cũng thâm sâu không kém bất kỳ ai.
Trương Hùng mang theo thủ hạ của mình chạy tới trấn áp ngục nô, đồng thời cũng nhìn thấy những tên lính gác ngục đang điên cuồng tàn sát ngục nô, ông ta vội vàng quát lên: "Dừng tay, ai bảo các ngươi giết hết ngục nô như thế, bọn họ còn bị xiềng xích, căn bản sẽ không thể chạy đi xa được".
“Là phó ngục ta kêu bọn chúng giết đấy, Trương Hùng ngươi dám có ý kiến sao?”, Ô Nạp Đồ quát lên với Trương Hùng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.