Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 467: Bước Đầu Xây Dựng Nền Tảng






Lục Trí có biệt danh người đẹp yếu ớt, sở dĩ hắn ta có mỹ danh này còn không phải vì cơ hội mà Dương Ân cho hắn ta thể hiện hay sao.
Lúc đầu, quả thật có thể lập ra một ít kỳ công, sau đó, không có ai tiếp nhận mưu tính mà hắn ta nghĩ ra thì trong lòng đã bị đả kích không ít.
Lúc đó, hắn ta mới hiểu rằng, tài năng để đấy cũng vô dụng, buộc phải có người thưởng thức, cho hắn ta quyền lợi thì mới có tác dụng.
Sự trở về mạnh mẽ của Dương Ân và tất cả những việc hắn làm trên chiến trường, Lục Trí đều đã được nghe.
Dương Ân là công thần lớn nhất, không kẻ nào dám xóa bỏ thành tích của hắn, và tất nhiên là sẽ thăng quan phát tài.
Lục Trí là sư gia đi theo Dương Ân, cùng vinh cùng nhục.
Hắn ta quỳ thế này là biểu hiện lòng trung thành muốn đi theo Dương Ân hoàn toàn, sẽ không bao giờ có hai lòng.
Văn nhân có cốt khí, Lục Trí đã lấy cốt khí của hắn ta để cống nạp cho Dương Ân.
Hắn ta phải theo Dương Ân vươn lên, vì duy chỉ có Dương Ân mới tiếp nhận mưu lược của hắn ta, mới cho hắn ta quyền lực.

Dương Ân đỡ Lục Trí đứng dậy: “Lục Trí, ngươi làm gì vậy.
Mau đứng dậy đi”.
“Chủ công, xin ngài nhận một cái dập đầu của thuộc hạ”, Lục Trí vô cùng chân thành nói.
Lúc này, binh sĩ của quân đoàn Tử Thần đều vây quanh, đồng loạt quỳ xuống nói: “Xin phó đoàn trưởng hãy nhận một lạy của chúng ta!”
Những binh sĩ Tử Thần này đã sớm khâm phục Dương Ân đến độ đầu rạp xuống đất, mà biểu hiện hôm nay của Dương Ân càng thêm dũng mãnh, không kẻ nào không phục.
Đám bọn họ có những kẻ độc ác, ngỗ ngược, cũng có những kẻ quái đản, luôn là đám người không dễ phục tùng và quản lý.
Bọn họ có thể đồng thời tuyên bố tận hiến với Dương Ân thì quả là không dễ.
Cho dù là hoa hồng Tử Thần trước đây cũng không có bản lĩnh này.
Đây chính là sự thu hút trong nhân cách của Dương Ân khác biệt với người khác.
“Đứng dậy cả đi, chỉ cần các ngươi quyết định đi theo Dương Ân ta thì ta sẽ không để các ngươi chịu thiệt.
Đương nhiên, chúng ta là một quân đoàn Tử Thần, người ngoài nhìn chúng ta thế nào không quan trọng.
Quan trọng là chúng ta đừng tự tìm chết mà là bắt kẻ khác phải chết, khiến kẻ địch nghe thấy giọng nói của chúng ta đã khiến chúng sợ hãi mà chạy trốn.
Các ngươi có tự tin về điều đó không?”, Dương Ân nhìn những người trước mắt, trong lòng có một nỗi dâng trào khó hiểu mà nói.
Nếu hắn đã muốn gây dựng lại Dương gia thì dưới trướng không có một đám người đáng tin làm sao được.
Lẽ nào, lại giống như trước bị Vương tước nói tịch biên là tịch biên sao?
Không, Dương Ân hoàn toàn không muốn lại giẫm lên vết xe đổ.
Hắn cần lực lượng riêng của mình, mà những người trước mắt sẵn lòng đi theo thì hắn cũng không ngại để họ trở thành người của hắn.
Dù sao, họ chỉ cần giao đủ quân công là có thể rời khỏi quân đội.
Muốn thu nạp bọn họ thì từ bây giờ trở đi, ngày hắn rời khỏi quân đội, cũng là ngày bọn họ rời đi.

“Tự tin!”, người trên dưới quân đoàn Tử Thần như lóe lên một tia sáng khác thường trong ánh mắt mà đồng thanh hô vang.
Bọn họ sớm đã bị quân đội bỏ mặc, bản thân không có chí tiến thủ.
Bây giờ có người thấy họ có giá trị, có năng lực thì bọn họ muốn chứng minh mình không phải là kẻ vô dụng.
“Tốt lắm, vậy chúng ta phải dưỡng thương trước, trở về phó đoàn trưởng ta sẽ đích thân truyền cho các ngươi đạo Tử Thần là gì, khiến các ngươi trở thành một quân đoàn Tử Thần kẻ nào gặp cũng phải sợ!”, Dương Ân vô cùng hài lòng mà nói.
Sau đó, Dương Ân gọi Lục Trí tới một bên, hỏi thăm tình hình thương vong của quân đoàn Tử Thần lần này, hơn nữa tìm hiểu xem những người còn lại có thể tiếp tục hành động hay không.
Lục Trí vô cùng tự tin nói: “Chủ công, chắc chắn họ không có vấn đề gì.
Chỉ cần cho họ một tia hi vọng thì họ sẽ dốc hết sức.
Trận đại chiến này tuy chết một nửa số người nhưng so với trước đây thì đã tốt hơn nhiều rồi.
Chuyện này có liên quan rất lớn tới những binh thư mà chủ công đưa cho thuộc hạ.
Thuộc hạ cho những thống lĩnh trong đội ngày đêm thao luyện, thì đã có tiến bộ vô cùng rõ ràng”.
“Vậy thì tốt rồi.
Chuyện này ngươi theo dõi sát sao vào nhé.
Ta muốn để thực lực của họ tăng lên một cách đồng nhất, nói cho họ chỉ cần trung thành đi theo phó đoàn trưởng ta thì đều có thể có được linh dược nâng cấp thực lực.
Ngoài ra còn có chiến quyết và kỹ thuật chiến!”, Dương Ân chân thành nói.
“Khụ khụ, có lời nói này của chủ công thì Lục Trí bảo đảm thu phục họ một lòng trung thành”, Lục Trí vỗ ngực nói.
“Ngươi làm việc thì ta yên tâm rồi.
Đợi Tiểu Hắc quay về thì sẽ giải quyết vấn đề cơ thể của ngươi.

Để ngươi đi theo phó thống lĩnh ta hưởng thụ một đời”, Dương Ân hăng hái nói.
“Chủ… chủ công, bệnh của thuộc hạ có thể trị được sao?”, Lục Trí tỏ vẻ kích động nói.
Bệnh ho của hắn ta đã có từ nhỏ, cũng đã từng đến thầy lang thăm khám.
Người ta nói hắn ta không sống quá 30, mà tới giờ hắn ta đã 22 rồi.
Không tới 10 năm nữa thì chết ngắc, mà giờ Dương Ân lại nói có thể trị bệnh của hắn ta thì sao hắn ta lại không kích động chứ.
“Đừng quên, phó đoàn trưởng ta là luyện dược sư, chỉ cần tìm được thảo dược phù hợp thì một viên thuốc là có thể thay đổi vận mệnh của ngươi rồi”, Dương Ân vô cùng tự tin nói.
“Nếu chủ công có thể cứu mạng này của Lục Trí thì Lục Trí sẽ theo ngài dù có phải thịt nát xương tan.
Thuộc hạ xin nguyện chết vì ngài!”, Lục Trí lại quỳ sụp xuống nói.
Nhưng hắn ta chưa kịp quỳ xuống thì Dương Ân đã đỡ hắn ta lên rồi nói: “Được rồi, ta đã hiểu tâm ý của ngươi, làm cho tốt, trong tương lai phải giành được danh hiệu đệ nhất sư gia”.
“Vâng thưa chủ công!”, Lục Trí nghiêm túc nói.
“Bộ dạng thành thật này của ngươi vẫn giống con gái quá, không có chút khí khái đàn ông nào!”
“Chủ công, ngài đừng đố kị với thuộc hạ nữa.
Tuy rằng, thuộc hạ đẹp trai hơn ngài chút chút, nhưng ta không có lực chiến đấu mạnh mẽ như ngài mà”.
“Ta đố kị cái mặt ngươi ấy”.
“Thuộc hạ biết khuôn mặt của mình đẹp trai, nhưng thuộc hạ cũng không có cách nào, trời sinh đã vậy rồi, thật là sầu não”..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.