Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 358: Dù Sao Thì Cũng Là Người Phải Chết






Đặng Song Mậu giống như mới vừa bị một sức mạnh to lớn đàn áp, cả thân thể bị chấn về phía sau, ngay lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Lý Đại Chủy, Hoàng Mạc Cái và Hoàng Minh Oanh đều giật mình, mặc dù bọn họ vẫn biết rằng không có vị tướng quân nào yếu cả.
Lục Trí cố gắng thở bình thường trở lại, nói với Tư Mã Nạp Đồ: "Thưa tướng quân Tư Mã, bọn ta đúng là binh sĩ của quân đoàn Tử Thần.
Không biết tại sao tướng quân Tư Mã lại triệu bọn ta tới đây?"
Trong lòng Lục Trí vô cùng sợ hãi, nhưng hắn ta biết vào thời khắc mấu chốt này thì không được tỏ ra kinh sợ, vì mình không làm gì sai nên có lẽ đối phương cũng không thể chém chết mình tại chỗ.
Hơn nữa, những chuyện này đều đã được hắn ta và Dương Ân đoán trước, giao dịch đan dược chắc chắn sẽ dẫn tới một trận náo động không nhỏ, tất nhiên là sẽ bị cấp trên chú ý, hắn ta chẳng qua là không ngờ mọi chuyện lại tiến triển nhanh đến vậy mà thôi.

“Ngươi là một tên nhóc thông minh, đáng ra không nên hỏi những câu ngu ngốc như vậy”, Tư Mã Nạp Đồ nhẹ giọng nói, tựa hồ có thể xuyên thấu tâm tư của Lục Trí.
Lục Trí cúi đầu, mồ hôi không ngừng tuôn ra, hắn ta đáp: "Tướng quân Tư Mã đang ám chỉ đến đan dược sao? Thực ra...!chuyện này bọn ta cũng chỉ là được đoàn trưởng giao phó, đoàn trưởng đoán chắc rằng trong sự kiện lần này sẽ có rất nhiều người bị thương, cho nên đã thuê một luyện dược sư luyện chế đan dược cho mọi người, cũng coi như là đóng góp chút ít cho quân đội".
“Thật sự là do đoàn trưởng của các ngươi ra lệnh làm vậy sao?”, Tư Mã Nạp Đồ cau mày hỏi.
“Tiểu nhân không dám nói dối tướng quân, nếu tướng quân không tin có thể hỏi đoàn trưởng”, Lục Trí hồi đáp.
“Nàng ta quen biết luyện dược sư khi nào?”, Tư Mã Nạp Đồ bực mình thầm nghĩ, sau đó liền hỏi: “Như vậy cũng có nghĩa là trong khoảng thời gian này các ngươi sẽ có thể cung cấp được đan dược?”
“Chuyện này ta cũng không biết rõ, mọi chuyện đều nghe theo mệnh lệnh của đoàn trưởng”, Lục Trí lại đáp một cách mơ hồ.
Tư Mã Nạp Đồ tiếp tục hỏi thêm vài câu nữa, nhưng Lục Trí đều giả vờ như không biết gì, khiến cho Tư Mã Nạp Đồ không hài lòng, đuổi hết bọn họ ra ngoài.
Lúc Lục Trí rời khỏi đài cao, toàn thân của hắn ta đã ướt sũng, hai chân còn đang run rẩy, trong lòng lẩm bẩm: "Áp lực nguy hiểm này thật sự không phải do con người tạo ra".
...!
Hệ quả do đan dược mà Lục Trí bán ra vẫn chưa dứt, vào buổi tối cùng ngày, đại tướng quân đã tổ chức họp các tướng lĩnh cấp cao, tám đại trung tướng đều có mặt, còn có thêm mười mấy vị phó tướng, mà bất ngờ nhất là hoa hồng Tử thần cũng có mặt ở đó.
Trên bàn của đại tướng quân đang đặt bốn loại đan dược khác nhau, đó là mấy loại đan dược trị thương, đan dược tăng khí, đan dược phá huyệt và Hoạt Cốt đan.
Hầu hết ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào hoa hồng Tử thần, nàng ta che mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng, thân hình hấp dẫn dưới lớp áo đen bó sát rất nổi bật, nàng ta đứng ở đây giống như một đóa sen đen kiêu ngạo, bị gai nhọn vây quanh nhưng không hề lay chuyển.

“Hoa Hồng, đây là đan dược mà ngươi làm được sao?”, đại tướng quân Phần Thiên Hùng hỏi hoa hồng Tử thần.
“Ta không có bản lĩnh đó”, hoa hồng Tử thần nhàn nhạt đáp lại.
"Vậy mấy loại đan dược này là do vị luyện dược sư nào làm ra vậy? Có thể giới thiệu cho tướng quân ta biết được không?", Phần Thiên Hùng ôn hòa nói.
“Không được”, hoa hồng Tử thần vẫn trả lời một cách thờ ơ như vậy.
"Nam Cung Mân Côi, thái độ của ngươi như vậy là sao? Ngươi dám nói chuyện với đại tướng quân như vậy à?", Tào Kiến Đạt bất mãn mắng hoa hồng Tử thần.
Hoa hồng Tử thần hoàn toàn phớt lờ Tào Kiến Đạt, nàng ta nhắm mắt lại, khiến cho Tào Kiến Đạt tức giận điên người.
“Nam Cung Mân Côi, ngươi nên biết tầm quan trọng của một vị luyện dược sư đối với quân đội của chúng ta, đừng hành động theo cảm tính”, Thai Thụy, cũng là một phụ nữ, nói với hoa hồng Tử thần.
"Nam Cung Mân Côi, ngươi mau nói ra những viên đan dược này có nguồn gốc như thế nào đi.
Ta không tin đột nhiên lại có một vị luyện dược sư xuất hiện ở đây", Hứa Đình Hoằng nói.
“Tin hay không thì tùy các vị”, hoa hồng Tử thần đáp, không muốn nói gì thêm.

Các vị tướng lĩnh đều hiểu rất rõ tính cách của hoa hồng Tử thần, đối với nàng ta bọn họ hoàn toàn không có biện pháp, mềm không được mà cứng rắn lại càng không được, tất cả đều chờ đợi đại tướng quân lên tiếng.
"Hoa Hồng, ngươi có bao nhiêu viên đan dược hãy giao hết cho bọn ta, đây chính là lựa chọn tốt nhất của ngươi", Phần Thiên Hùng nghiêm túc nói, rồi lại nói thêm: "Đầu mùa xuân quân Man tộc sẽ đánh xuống phía nam, ngươi nên lo nghĩ vì đại cuộc".
"Lo nghĩ vì đại cuộc tức là phải hy sinh người của quân đoàn Tử Thần bọn ta sao?", hoa hồng Tử thần hỏi ngược lại.
"Nam Cung Mân Côi, ngươi hãy chú ý thái độ của mình.
Người của quân đoàn Tử Thần các ngươi vốn đều đáng chết, cho các ngươi ra chiến trường lập công đã là tốt lắm rồi, đừng có mà được voi đòi tiên", Tào Kiến Đạt hết sức bất mãn nói.
Phùng Đề Sâm cũng nói: "Đúng vậy, những người được giao cho quân đoàn Tử Thần đều là người mang trọng tội, chết trên chiến trường chính là sự lựa chọn tốt nhất".
“Ha ha, vậy thì chuyện này cũng không còn gì để nói”, hoa hồng Tử thần nhìn các tướng lĩnh cười lạnh một tiếng, sau đó xoay người thẳng thừng rời đi, căn bản chẳng muốn phí lời ở đây nữa, bởi vì nàng ta hiểu rõ tính tình của bọn họ, bọn họ hoàn toàn không để ý đến sống chết của quân đoàn Tử Thần, có nói nhiều cũng vô ích.
"Hoa Hồng, ngươi quay trở lại đây, ngươi muốn làm gì cũng phải suy nghĩ cho kỹ, một mình ngươi không thể gánh nổi hậu quả đâu", Phần Thiên Hùng vô cùng kiên nhẫn nói.
“Tùy các vị thôi, dù sao thì ta và thủ hạ của mình cũng đều là những người phải chết”, hoa hồng Tử thần thờ ơ đáp, rồi dứt khoát rời đi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.