Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 348: Ta Là Luyện Dược Sư






“Ta có một viên đan dược ở đây, muốn tặng cho cô”, Dương Ân thay đổi phương thức, lấy ra một viên Hoạt Cốt đan.
Hoa hồng Tử Thần cảm thấy nghi ngờ, cầm lấy Hoạt Cốt đan, xem xét kỹ lưỡng, ngửi thử mùi của đan dược rồi mới nói: "Đây là loại đan dược trị thương rất tốt, có thể nói là cực phẩm linh đan".
"Đây là Hoạt Cốt đan, có thể chữa lành vết thương, còn có thể phục hồi xương gãy, đối với vương giả chắc chắn có tác dụng rất tốt.
Cô xem, có phải ta đối với cô rất tốt không?", Dương Ân nói với vẻ nịnh nọt.
“Bớt lắm mồm đi, rốt cuộc là ngươi có ý gì đây?”, hoa hồng Tử thần thẳng thừng nói, nàng vốn chẳng phải loại thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi dễ động lòng.
"Theo như ta được biết thì trong quân đội của chúng ta không có luyện dược sư trấn thủ, mà chúng ta mỗi ngày đều có rất nhiều binh sĩ bị thương, đan dược trị thương trong kho lại vô cùng khan hiếm, linh đan lại càn khan hiếm hơn, đó cũng là lý do khiến cho số binh sĩ giải ngũ và tử vong hàng năm lên tới hơn năm ngàn binh, hơn nữa còn liên tục tăng cao, ta nói không sai chứ?", Dương Ân nghiêm túc hỏi.

“Cũng gần như vậy”, hoa hồng Tử thần không biết Dương Ân đang muốn làm gì, chỉ thuận miệng đáp.
“Nếu như ta nói trong quân đoàn của chúng ta có luyện dược sư có thể cung cấp đan dược trị thương cho quân đội, cô thấy mọi chuyện sẽ như thế nào?”, Dương Ân đưa ra giả thuyết.
Đôi mắt đẹp của hoa hồng Tử thần nhíu chặt, nàng ta kinh ngạc nói: "Những gì ngươi nói là thật hay giả?"
“Cô trả lời câu hỏi của ta trước đã”, Dương Ân ung dung nói.
"Nếu quả thực như lời ngươi nói, thì luyện dược sư kia chắc chắn có thể tung hoành ở trong quân đội, muốn cái gì có cái đó, muốn thăng cấp lên vị trí trọng yếu cũng vô cùng dễ dàng", hoa hồng Tử thần khẳng định.
“Ặc… chuyện này không có tác dụng gì khác đối với quân đoàn Tử Thần của chúng ta hay sao?”, Dương Ân có hơi sửng sốt một chút.
“Một nhân tài như vậy xuất hiện, ngươi cho rằng hắn còn muốn ở lại trong quân đoàn Tử Thần để chịu chết sao?”, hoa hồng Tử thần hỏi ngược lại.
Dương Ân lúc này mới hiểu ra, gật đầu nói: "Đúng như lời cô nói, xem ra ta đã suy nghĩ ngây thơ quá rồi".
"Rốt cuộc ngươi đang úp úp mở mở cái gì, không thể như một người đàn ông nói dứt khoát một lời cho xong à", hoa hồng Tử thần không nhịn được nói.
“Muốn biết có phải đàn ông hay không thì thử là biết ngay”, Dương Ân không quan tâm đến ưu tư của hoa hồng Tử thần mà vô tư trêu đùa, nhưng rất nhanh liền chấn chỉnh lại, nói thẳng vào vấn đề: "Thật ra thì ta là một luyện dược sư, chỉ cần cho ta dược liệu thì ta có thể liên tục luyện ra đan dược.
Thân phận này của ta, ta chưa từng nói với ai ngoài cô, cô nhất định phải giữ bí mật này giúp ta".

Đương nhiên Dương Ân không thể nói rằng con chó đen nhỏ của hắn có thể luyện đan, nếu hắn nói như vậy thì sẽ chẳng ai tin.
Nhưng ngay cả khi hắn nói hắn là một luyện dược sư thì hoa hồng Tử thần cũng không tin, chỉ khinh thường nhìn hắn.
“Hoa hồng tỷ tỷ, ánh mắt của cô nhìn ta như vậy là có ý gì, cô đừng có xem thường ta nhé, việc luyện đan đối với ta mà nói chỉ dễ như chơi mà thôi", Dương Ân không chịu được ánh mắt khinh thường của hoa hồng Tử thần, liền vỗ ngực nói.
"Vậy thì ngươi luyện ngay cho ta xem đi nào".
"Cái này...!cái này không thể để cho người khác nhìn, việc luyện đan thần thánh như thế, nếu có người ở bên cạnh nhìn thì sẽ không linh".
...!
Dương Ân không biết luyện đan, làm sao có thể chứng minh cho hoa hồng Tử thần ngay tại chỗ được, vậy nên cho dù hắn sống chết bảo là mình có thể luyện đan thì hoa hồng Tử thần vẫn chỉ thờ ơ như cũ.
Cuối cùng, Dương Ân phải lấy ra thêm Hoạt Cốt đan và một ít đan dược trị thương mà Tiểu Hắc đã luyện ra cho hắn để chứng minh rằng hắn có thể luyện đan.
Ai mà ngờ được, hắn vừa lấy đan dược ra thì đã bị hoa hồng Tử Thần giơ tay thu hết, chẳng chừa lại cho hắn một viên nào.
“Này, ta chỉ cho cô xem thôi, chứ không cho cô luôn đâu đấy”, Dương Ân vội vàng nói.
"Ta không cướp của ngươi, ta sẽ đổi cho ngươi huyền linh thạch cùng một số dược liệu", hoa hồng Tử thần đắc ý nói: "Không phải ngươi nói mình có thể luyện đan hay sao? Có dược liệu trong tay rồi há còn sợ không có đan dược?"
Dương Ân cứng họng, không thể phản bác nữa, sắc mặt của hắn trầm xuống, thầm mắng trong lòng: "Tự nhiên lại đi giả vờ giả vịt ở đây, bây giờ gặp báo ứng rồi".

Cũng may là hắn chưa có lấy ra Hồi Hồn đan, đó mới là viên đan dược quý giá nhất của hắn.
Sau đó, hoa hồng Tử thần thực hiện lời nói của mình, tay không biến ra trăm viên huyền linh thạch hạ phẩm cùng trăm loại dược liệu đưa cho Dương Ân.
“Nhẫn Càn Khôn!”, Dương Ân lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của hoa hồng Tử thần.
“Chẳng phải ngươi cũng có vật Càn Khôn sao, còn kinh ngạc cái gì?”, hoa hồng Tử thần nói, ngừng một chút lại nói thêm: "Nếu như ngươi có thể luyện ra nhiều đan dược, ta có thể báo cáo lên trên, để cho ngươi chuyển vào những trận doanh khác, hơn nữa còn có thể được bảo vệ, không bị ai đối phó nữa".
"Không cần, ta chỉ muốn cô biết ta thực sự có thể luyện chế ra đan dược trị thương và linh đan.
Hiện tại ta không muốn quá nhiều người biết về thân phận của mình.
Ta muốn nhân danh quân đoàn Tử Thần làm việc này, sau đó mới có thể báo cáo lên trên nhận thêm vật dụng trong quân đoàn, để đám thuộc hạ có thể sống tốt hơn một chút”, Dương Ân chân thành nói.
Hoa hồng Tử thần thấy Dương Ân chân thành như vậy, trong lòng không tránh khỏi có chút gợn sóng.
Thiếu niên này không phải là người ích kỷ thiển cận, hắn có trí tuệ và tầm nhìn xa, có lẽ nơi này thật sự không thể nào giam hãm được hắn, rồi sẽ có một ngày hắn phá nát được gông xiềng nơi đây, bay cao lên chín tầng mây..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.