Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 341: Thế Ta Yên Tâm Rồi






Xấp tài liệu mà Dương Ân mang từ chỗ phó quan mặt lạnh về không hề ít, ghi chép lại thông tin của từng người trong quân đoàn Tử thần cũng như công lao mà họ đạt được, và những chuyện quan trọng mà quân đoàn Tử thần phải xử lý hiện giờ.
Đọc những tài liệu này khiến Dương Ân đau cả đầu, nhưng Lục Trí đã phân loại hết ra rồi, hơn nữa còn viết nhanh những lời phê để chú thích phương án giải quyết tiếp theo và biện pháp cấp bách.
Dương Ân đọc lướt hết mấy ghi chép ở đây, trong đó có kế hoạch tích trữ cho mùa đông mà hắn để ý đến nhất, nội dung là: “Chia nhóm đi săn, thực phẩm chia làm hai nửa, một nửa dự trữ cho quân đoàn, một nửa cho cá nhân tự xử lý, da động vật có thể làm quần áo ấm, không cần giao nộp.
Dựng đống lửa, lấy gỗ về để sưởi ấm, cũng tiến hành theo nhóm, ghi vào công lao, vừa có thể cho binh sĩ rèn luyện thể chất, vừa có thể đốt lửa sưởi ấm, một công đôi chuyện…”
Biện pháp Lục Trí nêu ra đều rất đơn giản và dễ hiểu, cách thực hiện cũng không khó nhưng hắn ta có thể nghĩ ra cách giải quyết trong một thời gian ngắn như vậy quả thật không dễ chút nào.
Trước đây, quân đoàn Tử thần là một quân đoàn rải rác, bây giờ nhờ đề nghị của Lục Trí mà có thể thống nhất quản lý bọn họ để họ trở thành một đội quân chiến đấu hữu hiệu, không chỉ sống sót qua mùa đông mà còn nhân mùa đông này để nâng cao ý thức chiến đấu của các binh sĩ.

Đề nghị này như khảm vào trong tim Dương Ân.
Dương Ân là một thành viên trong quân đoàn Tử thần nên hắn có nhiều trải nghiệm khi mạnh ai nấy làm, mọi người chỉ biết đến chuyện của mình, khó mà tạo nên hình thức chiến đấu quy mô lớn, dù có đi giết người tộc Man di thì có thể chắc rằng phần nhiều là đi nộp mạng.
Nhưng cường giả cảnh giới cấp tướng trong quân đoàn Tử thần không ít, ai nấy cũng đều có thực lực cấp chiến sĩ.
Nếu có thể làm họ thành một quân đoàn đoàn kết, không chỉ có thể làm giảm thương vong mà mọi người còn có thể có được công lao.
Dù sao mọi thứ ở quân đoàn Tử thần đều do mình quản lý, cũng không cần nhìn sắc mặt của quân doanh khác, như thế sẽ không có gì trở ngại nữa.
Nhưng nỗi lo duy nhất mà Lục Trí đề cập là: “Người của quân đoàn Tử thần toàn là người hung hãn, có thể chịu được quản giáo sao?”
Điều này không phải là nỗi lo với Dương Ân, hắn quản giáo không được nhưng chín phó thống lĩnh đó nhất định có thể làm được.
“Phó đoàn, ta khụ khụ… ta chỉ có thể đọc được nhiêu đây thôi, còn một phần ba nữa chưa đọc xong, ngài xem có nên cho ta chút thời gian nữa không?”, Lục Trí che miệng vừa ho vừa nói.
Hắn ta rất sợ Dương Ân không hài lòng thì sẽ đá hắn ta ra ngoài, dù sao hắn ta đã cố gắng hết sức rồi.
Hơn nửa ngày mà có thể đọc nhiều như vậy, hơn nữa còn nghĩ ra cách giải quyết đã là cực hạn của hắn ta rồi.
“Ha ha, không vội, còn nhiều thời gian lắm, trước tiên nghỉ ngơi uống chút rượu đã”, Dương Ân cười nói.
Lục Trí xua tay nói: “Không không, đợi ta đọc xong rồi uống sau”.
Dáng vẻ này của hắn ta hẳn là sợ sau khi Dương Ân mời hắn ta uống rượu xong thì lại bảo hắn ta cút đi, cho nên hắn ta kiên quyết không uống.

Hắn ta phải nghĩ cách ở lại, hắn ta đã chịu đủ những ngày tháng ở bên ngoài bị người ta bắt nạt, vả lại chuyện ăn no mặc ấm cũng là vấn đề lớn.
Bây giờ cơ hội trở mình ở ngay trước mặt, hắn ta phải nắm chặt.
Dương Ân vỗ vai Lục Trí nói: “Yên tâm đi, sau này ngươi sẽ là sư gia của phó đoàn ta, mọi chuyện cần giải quyết ở đây đều giao cho ngươi nên ngươi đừng lo”.
“Thật… thật sao? Khụ khụ”, Lục Trí mừng rỡ, ngạc nhiên hô lên.
“Tất nhiên rồi, ngươi xử lý rất rõ ràng, đơn giản, ta nghĩ có thể thực hiện.
Sau này có ngươi ở đây, ta cũng yên tâm hơn”, Dương Ân quên hẳn chuyện Lục Trí khoác lác, hắn thấy có lẽ trời sinh Lục Trí sinh ra để làm sư gia.
“Ông trời có mắt, ông trời có mắt, cuối cùng Lục Trí ta cũng được người khác khen ngợi”, Lục Trí rơi nước mắt hô lên mấy tiếng, sau đó cung kính cúi người với Dương Ân.
Động tác cúi người này trang nghiêm hơn lễ nghi quỳ gối lúc trước của hắn ta không biết bao nhiêu lần, có thể thấy nó xuất phát từ tận đáy lòng.
“Sư gia, ngươi không cần phải vậy!”, Dương Ân đỡ Lục Trí đứng lên nói.
Lục Trí nắm tay Dương Ân vui mừng nói: “Nguyện vọng lớn nhất cả đời này của Lục Trí ta là làm một mưu sĩ vô song lập mưu tính kế điều binh từ xa vạn dặm, đáng tiếc nhiều lần gặp phải người phàm tục, nay gặp được chủ công, Lục Trí sẽ cúc cung phục vụ ngài đến chết mới thôi!”
Có lẽ bộ dạng này của Lục Trí chính là minh chứng tốt nhất cho câu kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, đúng là chỉ mong sao có thể xem Dương Ân như cha mẹ ruột của mình, ánh mắt hắn ta tràn đầy nhiệt thành.
Dương Ân nổi hết cả da gà, rút tay mình lại nói: “Ngươi đừng kích động, gọi ta là phó đoàn thôi, làm cho tốt ta sẽ không đối xử tệ với ngươi”.

“Vâng chủ công!”, Lục Trí lập tức đáp.
Dương Ân vỗ trán mình, cũng lười để ý đến Lục Trí, hắn sợ càng nói nhiều tên này sẽ càng kích động.
Hắn lấy chút thịt và rượu ra, rồi lại mời Lục Trí cùng uống với mình, cùng lúc đó có thể nói vài chuyện quan trọng.
Quả nhiên sau khi nói đến công vụ, Lục Trí như trở thành người rất có tinh thần, không hề nhìn ra chút hèn nhát nào của trước đó.
Hắn ta nói rất đâu ra đấy, có căn cứ, thậm chí còn phản bác lại quan điểm và suy nghĩ Dương Ân đề ra.
Dương Ân mới nhận ra Lục Trí có tài năng thật sự, so với bộ dáng không có khí khái trước đó như hai người khác nhau vậy.
“Đợi ngày mai ta sẽ làm theo cách của ngươi, nếu có hiệu quả thì ta sẽ ghi một nghìn công lao cho ngươi”, Dương Ân nghiêm túc nói.
“Đa tạ chủ công!”, Lục Trí nói cảm ơn.
Dương Ân cũng lười sửa lại xưng hô của Lục Trí, hắn nói với Lục Trí: “Tối nay ngươi ở lại đây đi, ngày mai ta bảo người sang bên cạnh dựng cho ngươi một lều trại”.
Lục Trí vô cùng cảm động, trong lòng đã quyết tâm trung thành với Dương Ân đến chết mới thôi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.