Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 325: Cây Kim Thêu






Người vừa đánh lén là Ngụy Trang, trông gã có vẻ to lớn chậm chạp nhưng thực ra không hề ngu ngốc, gã lợi dụng lúc Dương Ân đang thả lỏng liền dùng toàn lực tấn công, không chừa lại một chút khí lực nào.
Ngụy Trang cũng giống như Chu Dũng, tuy chỉ là nhân tướng cao cấp nhưng đòn đánh của gã dư sức thách thức những nhân tướng đỉnh cấp khác.
“Cẩn thận!”, không biết là do Chu Dũng đột nhiên bộc phát lương tâm, hay là bởi vì Dương Ân trước đó đã thủ hạ lưu tình với gã, mà lúc này gã đã ngay lập tức quát lên nhắc nhở Dương Ân.
Dương Ân làm như không nghe thấy lời nhắc nhở của Chu Dũng, vẫn tiếp tục hỏi Chu Dũng: "Ngươi còn muốn tiếp tục không?"
“Thiếu gia cẩn thận!”, Tiểu Man nhìn thấy Dương Ân không hề phản ứng, liền lớn tiếng kêu lên.
Vạn Lam Hinh và Nghiêm Minh Tranh đều vô cùng lo lắng, họ cảm thấy Dương Ân quá bất cẩn, trong tình huống này sao hắn còn có thể thả lỏng đứng nói chuyện với người khác?
Nơi đây là chiến trường sinh tử, từng phút từng giây đều nguy hiểm, sao hắn có thể coi thường đối phương như thế?

"Ta nhận thua, ngươi mau tránh ra!", Chu Dũng không cần suy nghĩ đã quát lên.
Dương Ân là người đầu tiên chống đỡ được thanh kiếm thứ 13 của gã, gã thực sự không muốn nhìn thấy Dương Ân bị giết như thế này.
Đáng tiếc, lưỡi đao của Ngụy Trang đã chém xuống rồi, gã muốn một đao chém Dương Ân ra làm đôi.
Tất cả mọi người đều nín thở, cảm thấy Dương Ân lần này chết chắc, đồng thời cũng cảm thấy trận chiến này kết thúc có chút nhanh chóng, hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
Họ cảm thấy rằng Dương Ân còn có thể cố gắng hơn một chút nữa, đáng ra sẽ không bị đánh bại một cách nhanh chóng như vậy.
Keng!
Lưỡi đao chém xuống, nhưng dường như đã bị chặn đứng.
Ngụy Trang đã chém trúng Dương Ân, nhưng trên mặt gã lúc này không hề có biểu hiện vui mừng, chỉ có vẻ kinh ngạc cùng sợ hãi, gã kinh hãi kêu lên: "Chuyện này...!làm sao có thể?"
Vốn dĩ gã tưởng lần này Dương Ân nhất định sẽ chết, lại còn có cơ hội tốt khi Dương Ân đã quay lưng về phía gã, vậy mà hắn chẳng những không chịu chút tổn thương nào, thậm chí từ đầu đến cuối hắn còn không thèm di chuyển vị trí, cứ như thể một đao vừa rồi của gã chém xuống chỉ là để phô trương thanh thế, chứ thực chất gã chưa hề ra tay vậy.
Trên thực tế, không phải là do gã chưa ra tay, mà là do thân thể Dương Ân đã được bao phủ trong một lớp huyền giáp vô cùng kỳ lạ.
Lớp huyền giáp trong suốt như pha lê này trông giống như một bộ chiến y, vô cùng rõ ràng, sức phòng thủ dường như đã đạt đến mức bất khả xâm phạm.
“Giáp chiến?”, hoa hồng Tử thần nói với một chút ngạc nhiên.
Cảnh giới cấp tướng vốn chỉ có thể ngưng tụ ra huyền giáp để ngăn cản đòn công kích của kẻ thù, chỉ có khi bước vào được cảnh giới Địa Hải thì mới có thể ngưng tụ ra giáp chiến, sức phòng ngự tăng cao vượt bậc.

Dương Ân rõ ràng vẫn chưa phải là một vị vương giả, vậy mà lại có thể ngưng tụ ra một bộ giáp chiến, điều này khiến cho nàng ta thực sự cảm thấy khó hiểu.
Có lẽ là do hắn đã tập trung tu luyện kỹ thuật phòng thủ.
Đây là suy nghĩ chung của nàng ta và những người khác.
Tất nhiên Dương Ân không chỉ tập trung tu luyện kỹ thuật phòng thủ, thành quả ngày hôm nay là do từ khi hắn bước vào cảnh giới cấp tướng sơ cấp, hắn đã đả thông hết bảy trăm hai mươi huyệt vị, huyệt vị trong cơ thể kết nối lại với nhau, hơn nữa huyền khí bên trong đan điền trung tâm của hắn vô cùng hùng hậu, lại có huyền tinh khí Tiên Thai, những thứ này hợp lại với nhau đã tạo nên bộ huyền giáp đặc biệt của hắn.
Lúc hắn còn ở cảnh giới chiến sĩ thì đã bắt đầu ngưng tụ giáp chiến dần dần rồi, bây giờ hắn đã có thể đột phá lên cảnh giới cấp tướng, giáp chiến của hắn tất nhiên sẽ càng lúc càng dày, muốn chặn lại một đòn tấn công của nhân tướng cao cấp cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Dương Ân rõ ràng là chỉ đang giả bộ yếu kém trước mặt mọi người mà thôi.
"Thực lực của ngươi chỉ tới đó mà thôi, lại còn không biết xấu hổ, dám nhảy lên đài khiêu chiến này? Mau cút đi như con bò lông của ngươi cho ta!", Dương Ân quay đầu lại, trầm giọng nói với Ngụy Trang.
“Không thể nào, nhất định là ảo giác, ngươi chết đi cho ta!”, Ngụy Trang rống lên, cơ bắp toàn thân đều căng cứng, một lần nữa huy động toàn bộ sức lực, thanh đao trong tay bộc phát sức mạnh, chém ra xa mười hai trượng, hướng về phía Dương Ân.
Keng keng!
Ngụy Trang chém liên tục bảy tám nhát đao, mỗi nhát đao chém ra đều khiến cho mặt đất nứt toát, bụi tung mù mịt, sức công phá thực sự kinh người.
Chu Dũng buộc phải rút lui khỏi chiến trường, nhưng gã vẫn không quên Dương Ân đã tha cho mình một mạng, gã cũng muốn xem xem Dương Ân có thực sự đủ mạnh để chống lại đòn công kích của một nhân tướng cao cấp hay không?
Những người khác cũng đang xem, không ai dám chớp mắt, vì sợ bỏ lỡ khoảnh khắc đặc sắc nhất.
"Ngươi chém đủ chưa?", không biết từ lúc nào, Dương Ân đã tránh hết được mấy đòn công kích của Ngụy Trang, hắn lướt thẳng tới trước mặt của Ngụy Trang, nắm lấy cánh tay còn đang muốn vung đao chém xuống của Ngụy Trang mà lạnh lùng nói.

Trong chốc lát, Ngụy Trang đổ mồ hôi lạnh, gã thật sự không thể đả thương Dương Ân, điều này đối với gã là một sự đả kích rất lớn.
Chíu!
Đột nhiên, có một cây kim thêu nhỏ từ đâu đột nhiên bắn ra, tiếng xé gió truyền đến gần như không đáng kể, mà sự tồn tại của nó lại càng không thể nhìn thấy bằng mắt thường, nó đang phóng thẳng vào mắt Dương Ân.
Chỉ có hoa hồng Tử thần và phó quan mặt lạnh là có thể cảm nhận được sự xuất hiện của cây kim thêu, cả hai đều nhìn chằm chằm vào Dương Ân để xem liệu Dương Ân có thể bắt được đòn tấn công gần như là vô hình đó hay không.
“Không nghe thấy ta nói sao?”, Dương Ân hỏi lại.
Ngụy Trang nuốt xuống, muốn đáp lại lời nói của Dương Ân, nhưng Dương Ân lại đột nhiên ném gã sang bên cạnh, dùng gã chắn phía trước người của hắn.
Á!
Kim thêu đâm thẳng vào má của Ngụy Trang khiến hắn hét lên một tiếng đau đớn.
Nếu Dương Ân phản ứng chậm hơn, cây kim thêu sẽ đâm vào mắt của hắn, đòn công kích này quả thật vô cùng ác độc.
Dương Ân toát mồ hôi lạnh, nếu không phải đóa hoa thần đình của hắn đã nở rộ và lực phản ứng của hắn đã tăng lên gấp mấy lần thì hắn cũng khó có thể phát hiện ra đòn công kích bất ngờ này.
Hai mắt Dương Ân hiện lên những tơ máu, đằng đằng sát khí quát lớn: "Là ngươi!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.