Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 324: Thanh Kiếm Thứ 13






Nghiêm Minh Tranh thật lòng muốn kết giao với Dương Ân, cho dù thúc phụ của hắn ta bảo rằng nên tránh xa Dương Ân, nhưng hắn ta cũng không để ở trong lòng.
Dương Ân là ân nhân của hắn ta, hắn ta không thể làm chuyện vong ân bội nghĩa được.
Dương Ân đứng trên đài khiêu chiến nhìn những người đang cổ vũ cho mình, trong lòng vô cùng mãn nguyện, thầm tự nhủ: “Cả đời này ta tuyệt đối không thể để cho những người quan tâm ta bị tổn thương nữa”.
“Dương Ân, mau nộp mạng!”, Ngụy Trang hừng hực khí thế muốn giết chết Dương Ân, thúc con bò lông điên cuồng lao tới trước, con bò lông này là một yêu tướng trung cấp, thực lực vô cùng bá đạo, một húc phá đá cũng không thành vấn đề.
Những người khác đều chăm chú theo dõi trận chiến, bọn họ đều muốn xem thử Dương Ân thật sự có uy lực như trong lời đồn, chỉ một đấm có thể đánh chết nhân tướng đỉnh cấp hay không.
Dương Ân bình tĩnh nhìn con bò lông đang lao tới, nét mặt thản nhiên đến lạ thường, ngay khi con bò lông vừa tiếp cận, hắn đã gầm lên xuất thủ: “Gục xuống cho ta!”

Thanh âm rền vang như sấm, vô cùng kinh người.
Đặc biệt là con bò lông, dường như nó cảm thấy có một chấn động vô cùng lớn vừa quét qua nó, giống như khi nó gặp phải vị vương giả trước kia, khí thế như núi cao đè xuống, khiến toàn thân của nó xụi lơ, lúc này nó chỉ cảm thấy sợ hãi, không còn chút tinh thần chiến đấu nào.
Bang!
Con bò lông đột nhiên thắng gấp, tứ chi co quắp vào nhau, thân hình to lớn lăn lộn tại chỗ.
Ngụy Trang đang ngồi trên lưng con bò lông cũng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, gã từ trên lưng con bò lông ngã xuống.
Tuy nhiên, gã đã phản ứng rất nhanh chóng, khi cơ thể của gã sắp chạm đất, gã liền dùng vũ khí đập xuống mặt đất, lấy đà đứng lên.
Mọi người đều nhìn về phía con bò lông đang lăn lộn, dở khóc dở cười, vốn còn đang chờ nó đối chọi một mất một còn với Dương Ân, sao nó lại có thể gục nhanh đến như vậy?
“Khốn kiếp, ngươi làm cái quái gì vậy Mao Mao!”, Ngụy Trang bực mình quát con bò lông đang lăn lộn trên mặt đất.
Bòooo!
Con bò lông nằm trên mặt đất, lại phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, cả thân thể đã mềm nhũn, không cách nào đứng dậy được.
“Mao Mao ngươi hại ông đây bẽ mặt, ngươi chờ đó đi, sau khi ta thu phục tên nhóc kia thì ta sẽ xử lý ngươi!”, Ngụy Trang không có thời gian để ý tới con bò lông, cầm đại đao trong tay lao về phía Dương Ân một lần nữa, muốn một đao chém chết Dương Ân.
Tuy nhiên, có một người khác còn nhanh hơn gã, nhanh như một cơn gió lướt qua người của gã, chỉ để lại một đám bụi bay lên phía sau.
Gã phải nheo mắt lại, vừa định chửi một tiếng, thì khi nhìn thấy người đó, gã lại ngay lập tức câm miệng.

Mười hai kiếm đuổi gió!
Trong số tám đại thống lĩnh, người có thể am hiểu cách dùng kiếm nhất, có thể luyện chiêu thức mười hai kiếm đuổi gió đến cảnh giới hoàn mỹ, hơn nữa còn có thể nghiệm ra thanh kiếm thứ mười ba, thì cũng chỉ có một mình Chu Dũng mà thôi.
Đường kiếm của gã vô cùng hoàn mỹ, mười hai kiếm xông ra, hướng về những vị trí trọng yếu trên cơ thể của Dương Ân, muốn đâm nát người Dương Ân.
Chu Dũng có thực lực của nhân tướng cao cấp, nhưng kiếm pháp của gã đủ sức uy hiếp bất kỳ nhân tướng đỉnh cấp nào khác.
Gã tin chắc rằng Dương Ân sẽ không bao giờ thoát khỏi mười hai thanh kiếm đang đâm tới của mình.
Tuy nhiên, khi ánh sáng từ lưỡi kiếm của gã chuẩn bị đâm xuyên cơ thể Dương Ân, Dương Ân đã nhanh như cắt lùi lại hai bước, đồng thời rút kiếm chém ra ngoài.
Keng keng!
Trong chớp mắt, mười hai thanh kiếm khác cũng nhanh như gió phóng ra, cản lại mười hai thanh kiếm của Chu Dũng.
Hai người đều tung chiêu thức mười hai kiếm đuổi gió, chặt chẽ không chút sơ hở.
“Mười hai kiếm đuổi gió ta cũng biết!”, Dương Ân lười biếng nói.
“Vậy sao? Vậy hãy tiếp kiếm của ta lần nữa!”, Chu Dũng vừa dứt lời, kiếm khí trong tay đột nhiên thay đổi, một kiếm biến thành mười hai kiếm, nhưng mười hai kiếm lại đột nhiên trở thành một kiếm, to lớn lơ lửng giữa không trung, sức mạnh đã vượt ra ngoài phạm vi của kiếm pháp mười hai kiếm đuổi gió.
Đây chính là kiếm pháp mười ba kiếm đuổi gió mà gã tự lĩnh hội ra được.
Một kiếm này biến hóa vô cùng nhanh chóng, góc độ công kích lại vô cùng linh hoạt, khiến cho người khác khó lòng phòng bị.

Mọi người xung quanh đều kinh ngạc, đây thực sự là một kiếm pháp siêu cấp hoàn mỹ.
Ngay lúc đường kiếm của Chu Dũng lại đâm tới chỗ của Dương Ân, thì thanh kiếm trong tay Dương Ân đã vung lên, ngay lập tức chặn được đường kiếm của Chu Dũng.
“Cái gì!”, Chu Dũng kinh ngạc quát lớn.
Kiếm pháp này của gã chưa từng có ai chống đỡ được, vậy mà hôm nay Dương Ân lại có thể chống đỡ!
“Kiếm pháp của ngươi rất tốt, nhưng đáng tiếc, tốc độ xuất kiếm lại quá chậm!”, Dương Ân nhàn nhạt nói, sau đó thanh kiếm trong tay hắn lại đâm ra, đường kiếm vô cùng bình tĩnh, nhưng trong nháy mắt đã chạm tới cổ tay đang cầm kiếm của Chu Dũng.
Soạt!
Chu Dũng đau đớn hít vào một hơi khí lạnh, thanh kiếm trong tay gã đã rơi xuống đất.
Chu Dũng mà không có kiếm thì cũng như hổ bị bẻ mất răng, không còn gì đáng sợ.
“Ngươi bại trận rồi!”, Dương Ân cũng không đuổi tận giết tuyệt, chỉ nhàn nhạt nói với Chu Dũng.
Hắn vừa nói xong, thì một lưỡi đao toát ra huyền khí nồng nặc đã từ sau lưng hắn chém tới..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.