Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 237: Một Địch Ba






“Không thể nào, nọc ong độc của ta có thể xuyên qua cả huyền giáp của cấp tướng đỉnh cấp, thế mà hắn lại có thể chặn lại được”, cô gái Miêu tộc hô lên thất thanh.
“Cấp tướng không chặn lại được không có nghĩa là Tử tước ta không được!”, Dương Ân hưng phấn hét lên, rồi đánh về phía đám ong độc.
Huyền khí ngưng tụ thành một bàn tay lớn đánh tụi nó thành bụi phấn.
“Ong của ta, ngươi là đồ đáng chết!”, cô gái Miêu tộc đau đớn hét lên, rồi lại thổi vào ống ngắn.
Một âm thanh quái lạ vang lên, tứ phía nhanh chóng xảy ra điều kỳ lạ.
Dương Ân không rảnh quan tâm những việc ấy, hắn còn bận đối phó với hai kẻ kia.
Hắn không hề kích thích hoa đạo Tử thần mà dựa vào năng lực của mình để đối kháng.
Thốn quyền!
Băng sơn chưởng!

Chạy như bay!
Những kỹ thuật chiến đấu đó đều đã đạt đến giai đoạn đại thành, sức mạnh phát huy ra không kém hơn bất kỳ cấp tướng đỉnh cấp nào.
Hắn đánh cho hai tên thiếu niên Thánh Hỏa giáo không có đất dụng võ.
Không phải hai tên đó quá yếu mà là vì lực chiến đấu của Dương Ân quá mạnh.
Từng quyền từng chưởng của hắn đều đánh ra huyền lực vượt quá 20 trượng, đè ép cho hai tên kia không ngóc đầu lên được.
Dương Ân không muốn chơi với bọn chúng.
Ánh mắt hắn khóa chặt trên người Phần Quang, sử dụng kỹ thuật chiến đấu chạy như bay khiến bản thân thoắt cái xuất hiện đến bên cạnh Phần Quang.
Hắn đánh ra một chưởng móc đơn giản, đánh vào cùi chỏ của Phần Quang, khiến tay gã đau đớn vô cùng.
Hỏa thương bỗng rơi khỏi tay rồi bị Dương Ân bắt lấy được.
Sau đó hắn chọc thẳng vào mông Phần Quang.
Aaaaaaaaaa!
Phần Quang chỉ cảm thấy “cúc hoa” của mình bị chọc nát, rồi ngã về phía đồng bọn của mình là Lý Phu.
Lý Phu không đỡ lấy Phần Quang mà né đi, sau đó lấy ra tuyệt chiêu của mình.
Cơ thể gã xoay vòng, bộc phát chiêu thức, hỏa huyền lực dồn dập xông tới, tạo thành một hình con rồng dài mười mấy trượng xé gió xông tới chỗ Dương Ân.
Hỏa Long quyển phong!
Hỏa huyền lực nóng rực này có sức nóng đáng sợ như hỏa lực thật sự, khiến người ta khó mà chặn nổi.
Đá loạn tứ phía bị dính vào thì lập tức bị cháy thành tro.
Sức mạnh như thế đúng là đã tạo nên một uy hiếp không nhỏ cho Dương Ân của ngày xưa, nhưng hắn của hiện tại lại chẳng hề sợ hãi.

Chỉ thấy hắn vụt qua, hai chân liên tục bay ra, từng bóng chân như roi cuốn lấy Hỏa Long quyển phong rồi khiến nó lổ tung.
Ầm ầm ầm!
Hai luồng huyền khí không ngừng va chạm, xung quanh bị tàn sát thê thảm, nhìn như có thiên tai.
Cấp tướng bình thường sao có thể phá hoại tới mức đó được, chỉ có cấp bậc thiên tài như vậy mới có thể làm được mà thôi.
Khi hai luồng sức mạnh tản đi, Lý Phu đã bị bật đi ra xa, cả người dính mấy vết chân, máu tươi chảy ra, nhìn cực kỳ thê thảm.
Dương Ân vừa mới đánh bại Lý Phu xong thì đám động vật Miêu nữ gọi ra đã xuất hiện.
Chỉ thấy có đến hơn trăm con rắn bò từ đám cỏ đi ra, chúng bay hoặc trườn, xông về phía Dương Ân.
Đám rắn này cực độc, đám răng nanh máu kia có độc khí ăn mòn cực mạnh, đủ để khiến đám võ sĩ cấp tướng không kịp phòng ngự mà mất mạng.
Dương Ân không để ý tới chúng mà bắt mấy con rắn độc ngay tại chỗ rồi xé chúng làm đôi, một vài con kiến độc bị hắn đạp cho ra bã, chút công kích đó sao mà phá nổi giáp huyền khải của hắn.
Miêu nữ vội vàng thổi, độc vật xuất hiện càng nhiều, giống như giết không xuể, nhưng Dương Ân sao có thể cho ả ta cơ hội được.
Dương Ân xông về phía Miêu nữ, ném thi thể rắn trong tay vào người ả ta.
Miêu nữ đó bị sự mạnh mẽ của Dương Ân dọa sợ, tiết tấu thổi ống càng thêm loạn.
“Đừng hòng làm Miêu sư tỷ bị thương”, một thiếu niên ở phía sau Miêu nữ xông ra chặn lại.
“Cùng xông lên giết chết hắn!”, một thiếu niên khác cũng xông tới.
Ngay sau đó, đám giáo đồ của Thánh Hỏa giáo đều xuất động.
Ngoài Thác Bạt Nã Tác và Chu Nhược Hồng ra thì bọn chúng đã bao vây lấy Dương Ân và tấn công hắn liên tục.

Đây đều là giáo đồ ngoại môn của Thánh Hỏa giáo, thuộc loại thiên tài, có rất nhiều công kích có uy lực còn đáng sợ hơn 200 người của tộc Man di.
“Có giáp huyền khải ở đây, ta có thể thoải mái rồi!”, Dương Ân cảm ứng được tấn công, lòng thầm nói một câu rồi rút thiết đao ra chém giết.
Những công kích dày đặc kia trong mắt hắn lại có rất nhiều lỗ hổng, mà hắn cũng đủ mạnh, toàn lực đại khai sát giới, đám vây công sao có thể ngăn được hắn.
Đao tập kích loạn mã!
Hai tên ở gần nhất đã bị Dương Ân chém làm đôi, thanh thế vẫn không giảm mà còn không ngừng biến hóa trong đám đông.
Huyền khí lớn mạnh không ai ngăn nổi, lại có vô số tiếng kêu thảm vang lên rồi ngã vào vũng máu.
Dương Ân muốn dung hòa đao tập kích loạn mã.
Mắt thấy gần 20 tên đã trở thành vật dụng dung hòa của hắn, chẳng bao lâu sau mà Dương Ân càng chém thuận tay hơn, không có gì cản trở.
“Để ta lên cho!”, Chu Nhược Hồng không thể nhìn nổi nữa, cầm đàn tỳ bà và nói.
Cô ta không chờ Thác Bạt Nã Tác đáp lại, đàn tỳ bà đã vang lên, từng âm thanh êm dịu truyền đến tai Dương Ân khiến Dương Ân cảm thấy hoảng loạn.
“Miêu Miêu giết hắn đi!”, Chu Nhược Hồng nói với Miêu nữ còn chưa bị thương.
“Rõ!”, Miêu nữ đáp ứng rồi xông tới, nhấc một đoản đao chém về phía tim Dương Ân.
Mắt thấy đoản đao sắp đâm vào tim Dương Ân, thì thiết đao của hắn đột nhiên bị nhấc lên, chém về phía Miêu nữ.
Aaaaaaaaa!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.