Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 213: Lần Theo Dấu Vết






A Nhược Lạp và những người khác đi tuần nhiều ngày rồi vẫn chưa trở về cuối cùng đã thu hút được sự chú ý của tướng quân đội quân tộc Man di.
Vì vậy, bọn chúng đã phái một đội quân hàng ngàn người đi điều tra.
Sau hai ngày điều tra, bọn chúng có thể khẳng định chắc chắn một điều rằng A Nhược Lạp và những người khác đã gặp phải bất trắc, điều này có thể thấy được từ một số manh mối cùng với phạm vi tuần tra của bọn chúng.
Đội quân trước mặt mạnh hơn nhiều so với đội quân mà A Nhược Lạp dẫn đến, năm thủ lĩnh dẫn đầu đều là những vị tướng Man đỉnh cấp của tộc Man di, tên nào tên nấy cũng đều cưỡi một con voi Cự Nha, chỉ cần nhìn một cái cũng đủ biết rằng đây chính là đội quân mạnh nhất của tộc Man di, chưa kể đến những tên khác đang cưỡi trên lưng những kỵ binh không giống nhau, có Chiến Hổ, Man Ngưu và ngựa Hãn Huyết, vân vân,...!
Ngoài ra, dẫn đầu bọn chúng còn có một cô gái, mà cô gái này chính là công chúa Minh Ngọc - Hoàng Phủ Minh Ngọc đã đến biên giới của Đại Hạ trước đó.
Hoàng Phủ Minh Ngọc tỏa sáng lấp lánh như viên minh châu giữa muôn vàn đám người tộc Man di, xinh đẹp động lòng người, dáng người lại càng tuyệt hơn, không một tên Man tộc nào có thể cưỡng lại sự quyến rũ của cô công chúa này.

Nhưng bọn chúng cũng không một kẻ nào dám nhìn trực diện cô ta vì thân phận cao quý của đối phương, chỉ có dũng sĩ mạnh nhất của tộc bọn chúng mới xứng đáng đôi.
Trước đây, lúc Hoàng Phủ Minh Ngọc xuất hiện ở cạnh hoa hồng Tử thần rồi cùng với ông Bát là Hoàng Phủ Thái Canh quay trở về đại quân tộc Man di để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Khi đội quân này sắp đến gần chỗ của Dương Ân, chỉ còn cách mười dặm, Dương Ân cuối cùng cũng phát hiện ra, hắn muốn dẫn Tiểu Hắc rời khỏi ngay lập tức nhưng không ngờ rằng Tiểu Hắc đã bày ra một trận pháp ở chỗ này nên tính ra họ vẫn an toàn, thế là cả hai tiếp tục ở lại nơi đây, hơn nữa còn sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Đội quân của tộc Man di kia càng lúc càng tiến gần đến chỗ Dương Ân.
Bọn chúng đã lần theo dấu vết trên mặt đất, phương hướng không hề sai, nhưng thật không may, khi bọn chúng tiến gần đến chỗ Dương Ân cách phạm vi khoảng 30 trượng, manh mối liền bị đứt đoạn.
Lúc này, Dương Ân đang nấp trong một cụm đá lớn, hắn nín thở, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào, một con gấu Hắc Cương ở cách đó không xa cũng ẩn nấp, một khi kẻ thù đến gần, nó nhất định sẽ nhào ra giết chết kẻ đó.
Lúc này, Tiểu Hắc đang được Dương Ân ôm trong tay đã tỉnh dậy, nó cảm nhận được tình hình, sau đó truyền thần niệm cho Dương Ân: “Không cần lo lắng, bọn chúng không thể phát hiện ra chúng ta đâu!”
“Hy vọng vậy!”, Dương Ân đáp.
Mặc dù hắn rất muốn xông ra giết đám người đó nhưng hắn vẫn chưa làm như vậy, số lượng đám người tộc Man di nhiều như vậy, hắn không thể bốc đồng như trước nữa.
Muốn một lần nữa giết sạch đám người này, chuyện này phải đợi đến khi bản thân đạt được đến cảnh giới cấp tướng, sau đó suy tính kế hoạch kĩ lưỡng đã.
“Hồi bẩm công chúa, dấu vết đến đây bỗng không còn nữa rồi ạ!”, một tên Man tộc bẩm báo với Hoàng Phủ Minh Ngọc.
“Tại sao lại không còn nữa, chẳng lẽ bọn chúng còn có thể bay lên trời hay chui xuống đất sao?”, Hoàng Phủ Minh Ngọc nhíu mày nói.

Dưới sự tra hỏi của cô ta, đám người do thám đều không biết nên trả lời thế nào.
Kỹ năng theo dõi của bọn chúng không tệ, nhưng sau khi đến đây, bọn chúng không tìm thấy bất kỳ manh mối nào nữa, cũng không biết phải giải thích với công chúa như thế nào.
Một tên Man tộc khoảng chừng hai mươi tuổi ở bên cạnh Hoàng Phủ Minh Ngọc khẽ nói: “Công chúa, A Nhược Lạp cùng rất nhiều người xung quanh đều biến mất không rõ tung tích, e là do bậc vương giả gây ra”.
“Không sai, nếu không có bậc vương giả xuất hiện, bọn họ không thể đồng loạt biến mất mà không để lại chút dấu vết.
Phải biết rằng có Mạnh Cố ở bên cạnh họ, ông ấy có thể triệu hồi các loài chim, nếu muốn trốn thoát, trừ khi là bậc vương giả, nếu không thì không ai có thể chặn nổi đâu!”, một tên tướng Man khác đáp lại.
Hoàng Phủ Minh Ngọc tuy còn trẻ tuổi nhưng cũng không ngốc, cô ta cân nhắc một lúc rồi nói: “Các ngươi nói đều có lý, nhưng bậc vương giả làm sao có thể tự hạ thấp thân phận để đi đối phó với đám người A Nhược Lạp được! Huống hồ một khi đối phương động thủ, vương của tộc ta cũng sẽ cảm nhận được điều đó mới phải chứ”.
Mọi người đều cảm thấy có lý, nhưng chúng thật sự không tài nào đoán ra được một đại quân đông người như vậy đã biến mất đi đâu rồi?
Lúc này, Dương Ân đang ẩn nấp lén lút ra ngoài để xem xét, sau khi phát hiện ra Hoàng Phủ Minh Ngọc trong đám người ngựa, trong đầu lập tức lóe lên ý muốn lao ra, nhưng chính hắn cũng tự kìm nén lại.
“Cô gái trông giống Tiểu Man này vậy mà lại là công chúa của tộc Man di cơ à, bất luận là dùng cách gì, nhất định cũng phải tóm lấy ả ta để báo thù cho Khỉ Gầy!”, trên mặt Dương Ân lóe lên tia kiên định, tiếp sau đó hắn dùng thần thức nói với Tiểu Hắc ở bên cạnh: “Tiểu Hắc, có cách nào có thể tách đám người đó ra không? Ta muốn tóm lấy nữ nhân kia!”
“Tiểu tử, ta thấy ngươi đừng có quậy nữa, nhiều người như vậy, sức chiến đấu cũng không yếu, cho dù tách ra được thì hai ba tên cầm đầu kia cũng tạo thành uy hiếp đối với ngươi rồi, ngươi nên cân nhắc cho kỹ!”.
Tiểu Hắc thuyết phục.
“Nếu thực sự không được, thì ta sẽ trực tiếp xông ra giết ả, ta nhất định phải thay Khỉ Gầy đòi lại công bằng!”, Dương Ân nghiêm nghị đáp.

“Thấy ngươi có nghĩa khi như vậy, vậy ta sẽ giúp ngươi!”, Tiểu Hắc lộ ra ý khen ngợi.
Ngay sau đó, Tiểu Hắc đột nhiên hướng lên trời tru một tiếng dài: "A-oooooo!"
Âm thanh này nghe kiểu gì cũng không thấy một chút uy nghiêm, chẳng khác nào tiếng chó con mới cai sữa sủa.
Nhưng chỉ một âm thanh như vậy thôi đã lan ra chung quanh, lọt vào tai của một số lang yêu xung quanh, khiến từng con từng con lang yêu nhanh chóng chạy về phía bên này.
Ít nhất một nửa Dãy núi Lang Yên thuộc lãnh thổ của lang yêu, con số nhiều đến không thể tưởng tượng nổi, hoàng triều Đại Hạ và tộc Man di đều không dám tùy tiện đắc tội với bọn chúng.
Giờ đây đám lang yêu này lại nghe tiếng gọi của Tiểu Hắc, không thể không nói năng lực của nó đúng là phi thường.
A-oooooo!
Tiếng sói tru truyền tai nhau chấn động, khiến lang yêu tụ tập xung quanh.
“Không hay rồi, có lang yêu tấn công!”.
Trong đám người tộc Man di, có không ít kẻ hiểu được tiếng sủa của lang yêu, lập tức cảnh báo trước..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.