Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 198: Đánh Một Trận Đã Ghiền






“Chết tiệt, trượt tay rồi!”, Dương Ân không khỏi tự khinh thường khả bắn cung của mình sau khi nhìn thấy mũi tên của mình bị bắn trượt.
Lúc này, đám Man di cũng đã lao về phía hắn, chúng đã bỏ thú cưỡi, mỗi tên đều cầm theo vũ khí để chém giết.
Tất cả đều là Man di cấp sĩ dũng mãnh thiện chiến, bọn chúng cùng nhau xông lên thì không phải là chuyện đùa, ngay cả cảnh giới cấp tướng cũng không dám đứng vào giữa vòng vây của bọn chúng để rồi bị tiêu hao sức mạnh mà chết.
"Để cho ta đánh một trận đã ghiền đi!", Dương Ân cũng không né tránh, hắn quát lớn một tiếng, sau đó liền cất cung da rắn ra sau lưng, tay không vọt tới.
Hắn lướt đi như gió, ngang ngạnh xông tới trước một tên Man di, đối phương cũng cầm binh đao xông tới chém ngang hông hắn, khí lực cường đại đạt tới mười đỉnh lực.
Đáng tiếc loại sức mạnh này không là gì trong mắt Dương Ân, Dương Ân nắm lấy binh khí chiến đấu của đối phương, kéo mạnh rồi đánh hắn ta bay về phía sau, thân thể của tên Man di đập mạnh về phía sau, trong nháy mắt đã có năm sáu tên khác bị hất xuống đất.
Dương Ân cũng lợi dụng lúc này, lao lên như hổ xổng chuồng, xông tới đám Man di, hai tay giương cung, bắn ra những mũi tên có lực vô cùng mạnh mẽ, khiến cho mấy tên Man di gục ngay tại chỗ.

Đám Man di khác cũng đã công kích tới nơi, tất cả đều dùng hết toàn lực, huyền khí rực rỡ bao trùm, muốn trực tiếp giết chết Dương Ân.
Trên cơ thể dương Ân hiện lên thiền y, nên hắn căn bản không bị ảnh hưởng bởi những đòn công kích này, tiếp tục thô bạo lao vào bọn chúng.
Khi hắn bay lên, cước ảnh như phát sáng, đá mấy tên Man di nằm lăn lộn.
Dương Ân quyết tâm phải mài dũa ba kỹ thuật chiến đấu "thốn quyền", "băng sơn chưởng" cùng với "chạy như bay" trong trận chiến lần này.
Khi tiếng "giết" của đám Man di vừa vang lên, Dương Ân càng đánh càng dũng mãnh, máu huyết sôi trào, ra chiêu càng hung bạo, nhưng mấy tên lâu la này không thể nâng cao kỹ thuật chiến đấu của hắn, phải có một áp lực cường đại hơn mới được.
Khi hắn giết được hơn hai mươi tên, thì cuối cùng cũng có bốn tên Man di cấp tướng ra nghênh chiến.
Bốn Man tướng này gọi thêm những tên còn lại đứng ở phía sau, bốn tên bọn chúng đứng ở các vị trí khác nhau kết thành vòng vây, tạo thành "Tứ Phương Man Ngưu trận", chỉ thấy huyền giáp lóe lên, mỗi một tên cầm một tấm khiên lao về phía Dương Ân như những con bò đực, đằng sau mỗi tấm khiên đâm ra một ngọn giáo dài, giống như những con bò đực với cặp sừng vô cùng sắc nhọn và hung dữ.
Một chiêu này còn có thể khiến cho cấp tướng cao cấp chật vật chống đỡ, nhưng Dương Ân thì không, nhãn lực cùng thính lực của hắn cũng tiến hóa theo sự tiến hóa của thần đình, thực lực tăng lên rất nhiều, có thể nhìn ra được chỗ sơ hở của Tứ Phương Man Ngưu trận, nên có thể dễ dàng ứng biến trong trận.
Ba Lãng Toàn Liệt chưởng!
Dương Ân thay đổi kỹ thuật chiến đấu, đánh ra bốn chưởng, chưởng pháp đánh ra lực xoáy, chưởng lực phóng ra vô cùng cường bạo, lực xoáy kinh khiếp khiến cho tấm khiên của bốn Man tướng bật ra khỏi tay bọn chúng, làm thân thể của bọn chúng lảo đảo, không có cách nào duy trì được bước đà mạnh mẽ như trước, mà lúc này Dương Ân lại tiếp tục xuất thủ một lần nữa.
Đầu tiên, hắn lách người tránh ngọn giáo của một tên trong số bọn chúng đâm tới, rồi nắm lấy ngọn giáo của kẻ địch, tay còn lại đấm thẳng vào mặt hắn ta, khiến cho màng nhĩ của hắn ta chảy máu, thân hình bay ra xa, ngọn giáo trong tay bị Dương Ân cướp mất.
Hắn không chút nghĩ ngợi liền ném ngọn giáo trả lại cho tên Man tướng vừa bị đánh tơi bời, ngọn giáo xuyên thẳng qua người hắn ta, đóng đinh hắn ta trên mặt đất.

Dương Ân mới vừa giết một tên, thì ngọn giáo của ba tên kia đã từ phía sau đâm tới.
Dương Ân như có đôi mắt đằng sau đầu, thân hình luồng lách như một con rắn, khiến cho ba ngọn giáo lướt qua thiền y của hắn mà không thể nào đâm trúng.
Dương Ân cũng không đợi ba tên Man tướng định thần lại, liền tung ra một cú đá trên không rất đẹp mắt, huyền khí bạo ngược vẽ ra một đường vòng cung sắc bén, đá ba tên Man tướng hộc máu bay ra xa.
Lúc Dương Ân muốn truy kích, đám Man di còn lại đã bao vây hắn.
Bọn chúng cũng không có đến gần Dương Ân, một số ném đá vào người hắn, một số thì bắn tên, một số thì ném ra binh khí, công kích khắp nơi ùn ùn kéo đến, giống như chiến trường.
Dưới sự công kích dày đặc như vậy, Dương Ân vẫn không định sử dụng binh khí, chưởng pháp đánh ra liên tục, huyền khí không ngừng bộc phát ra để ngăn cản những đòn công kích kia, chẳng những thế mà còn vừa đánh vừa tiến lên, không chịu đứng tại chỗ làm tấm bia cho bọn chúng.
Trong lòng hắn thầm nghĩ: "Chiến trường này quả nhiên không phải là thứ mà những trận chiến trên sơn ngục có thể so sánh được".
Trong sơn ngục, sau khi hắn thể hiện ra sức mạnh cường bạo thì những tên ngục nô đó đều bị đánh đến ngu người, không thể nào phản kích mạnh mẽ chỉ trong một thời gian ngắn như đám Man di này.

May mắn thay, không có đòn công kích nào mạnh hơn sức mạnh của hắn.
Hắn vẫn có thể dựa vào cảm ứng cực đại ở thần đình, tránh những đòn công kích hiểm hóc, vọt ra khỏi vòng vây, vừa mới áp sát một tên Man di đã tung ra chưởng pháp như rồng lớn ra khơi, khiến đối thủ nổ tung ngay tại chỗ.
Mà lúc này hắn lại giống như đã mất kiểm soát, dùng hết tất cả các chiêu thức quyền cước, rất nhiều luồng huyền khí trong cơ thể phóng ra ngoài, đánh chết hơn hai mươi tên Man di trước mặt, không ai có thể đấu lại được sức mạnh của hắn.
Ngay lúc hắn đang điên cuồng tàn sát, thì tên Man tướng mới vừa rồi bị hắn dọa sợ tè ra quần đã bắt được cơ hội chớp nhoáng, bắt đầu thi triển tuyệt chiêu, binh khí trong tay hắn ngưng tụ Man lực đánh ra bảy trượng, hóa thành hình một con bò đực, hướng về phía sau lưng Dương Ân đánh tới.
“Tên Đại Hạ kia chết đi cho ta!”, tên Man tướng quát lớn.
Sừng Bò Khoét Xương!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.