Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 167: Tên Này Không Thể Sống






Bàn tính xương voi được mài từ xương của voi chúa đỉnh cấp, sau đó trải qua sự hội tụ của các đại sư thần toán, bát quái thượng cổ, hai mươi tư thiên kinh và bốn mươi tám địa lý mới có thể bấm tính được điềm hung điềm lành, nhân duyên, tìm được huyết mạch...!
Ông già tộc Man di được gọi là ông Bát này chính là Hoàng Phủ Thái Canh – đại sư tính quẻ bậc nhất tộc Man di, rất có tiếng tăm trong tộc Man di và được gọi là “thần tính quẻ không gì chuẩn bằng”.
Người đàn ông trung niên tộc Man di là Thạch Sa Phong – đại tướng uy vũ của tộc Man di, là dũng sĩ mạnh nhất, trẻ tuổi nhất của tộc Man di hai mươi năm trước và là một trong mười bậc vương giả của tộc Man di giành được chức Vương hầu.
Công chúa A Ngọc có thể đi cùng với hai người này dĩ nhiên chính là Hoàng Phủ Minh Ngọc – công chúa hiện tại của tộc Man di, hay còn gọi là “công chúa Minh Ngọc”.
Trong tộc Man di, ai cũng biết đến công chúa Minh Ngọc nhưng lại không biết còn có một vị “công chúa Minh Châu” – tỷ muội song sinh với Công chúa Minh Ngọc.
Năm đó Hoàng hậu tộc Man di cùng lúc sinh ra một cặp chị em sinh đôi, đôi tỷ muội này bên nhau chưa đến một trăm ngày thì một cao nhân che mặt xông vào tộc Man di tách đôi tỷ muội này ra.
Nếu lúc đó không nhờ cao thủ đứng đầu tộc Man di đến kịp thời thì e rằng đôi tỷ muội này đã bị bắt đi hết.
Tai họa này của tộc Man di được giấu kín trong mười mấy năm, không có mấy người biết được chuyện này, chỉ có vài người trong hoàng tộc Man di loáng thoáng đôi điều.

Mấy năm nay, hoàng tộc Man di xem như công chúa Minh Châu đã chết, người ngoài chỉ biết đến một mình công chúa Minh Ngọc.
Không ngờ hơn nửa tháng trước trong tộc đàn của tộc Man di có sự bất thường mới kinh động đến mức ông Bát “thần tính quẻ không gì chuẩn bằng” này phải ra mặt.
Phía sau ba người này là đội quân voi lớn mạnh nhất của Man di, khả năng tấn công và phòng ngự là hạng nhất.
Chiến đội này có thể đối đầu cùng lúc với hai doanh trại Chiến Long và Chiến Hổ của hoàng triều Đại Hạ, thậm chí là chiếm thế thượng phong.
Hiện tại, mấy chục người này đều là chiến tướng hàng đầu, đều có thể lấy một đánh một trăm.
Nếu không có khả năng ấy thì sao có thể làm hộ vệ đi theo cạnh ba người có quyền cao chức trọng này.
Lúc đội quân của họ ngày càng đến gần biên giới hoàng triều Đại Hạ, hành tung của họ đã bị lộ, nhưng họ mặc kệ, họ có tự tin dù quân đội hoàng triều Đại Hạ có xông lên đánh thì họ cũng có lòng tin có thể chạy thoát về doanh trại của mình.
Cùng lúc đó, Lý Đại Chủy, Dương Ân và Khỉ Gầy đã đi vào con đường chiến tranh, họ nhận được lệnh phải giết đội quân người Man di trước mặt này.
Lý Đại Chủy, Dương Ân và Khỉ Gầy nào biết sự dũng mãnh của đội quân này, trong mắt họ chỉ có làm theo và hoàn thành nhiệm vụ.
Lý Đại Chủy trông có vẻ ngốc nhưng gã ta không phải ngốc thật, gã ta có thể sống trên chiến trận đến bây giờ không chỉ nhờ vào thực lực cảnh giới cấp tướng cao cấp mà còn có tính cảnh giác của gã ta.
Bên trên đột nhiên đưa cho gã ta nhiệm vụ, còn yêu cầu gã ta dẫn theo Dương Ân và Khỉ Gầy, gã ta nhận thấy nhiệm vụ lần này không đơn giản, thế nên gã ta không manh động như lần đầu tiên dẫn theo Dương Ân và Khỉ Gầy đi giết người Man di, mà cẩn thận đi về trước, ẩn nấp để quan sát số lượng người và ngựa của đối phương, sau đó mới chờ thời cơ để hành động.
Dù họ đã rất cẩn thận, cực kỳ thận trọng nhưng đối phương lại có một người cấp bậc Mãn Vương, hơi thở của họ không thể thoát khỏi cảm ứng của đối phương.
Khi họ đến gần đội quân tộc Man di khoảng mười dặm, Thạch Sa Phong đã cảm nhận được hành tung của họ.

Lúc họ đến gần trong năm dặm, Thạch Sa Phong mới ra lệnh để hai Man tướng lên trước đối phó với ba người Lý Đại Chủy, Dương Ân và Khỉ Gầy.
Hoàng Phủ Thái Canh nhìn bàn tính xương voi trong tay, ánh mắt lóe lên tia sáng nói: “Thêm hai người nữa, bắt sống ba người đằng trước”.
Lập tức có hai tướng Man nhảy xuống voi gật đầu, sau đó nhanh chóng nhảy đến chỗ Lý Đại Chủy, Dương Ân và Khỉ Gầy đang ẩn nấp.
Người nào trong bốn tướng Man đều có sức mạnh chiến tướng, đối phó với một người nhân tướng và hai binh sĩ hoàn toàn là chuyện dễ dàng.
Khả năng cảm ứng của Dương Ân rất nhạy cảm, lúc bốn tướng Man này đến gần, hắn nói với Lý Đại Chủy: “Có người Man di đến”.
Lý Đại Chủy nhếch mép nói: “Đều là thịt của ta!”
Lý Đại Chủy tăng tốc, Dương Ân và Khỉ Gầy không theo kịp, chẳng mấy chốc đã giáp mặt với hai tướng Man đến trước.
Hai tướng Man đó cũng không nói nhiều, ra tay trước với Lý Đại Chủy đang lao đến.
Một tướng Man giơ tay đấm vào mặt Lý Đại Chủy với sức mạnh có thể phá hủy ngọn núi.
Động tác của Lý Đại Chủy nhẹ hẫng, lướt qua, một lòng bàn tay đánh vào giữa tim tướng Man hòng đánh vỡ tấm hộ tâm của tướng Man, muốn tiêu diệt tướng Man trong một đòn đánh.

Một tướng Man khác lại chạy về phía Dương Ân và Khỉ Gầy, hai tay như cánh quạt mang theo huyền khí nồng đậm tấn công hai người.
“Khỉ Gầy, huynh lùi về sau đi!”, Dương Ân nói với Khỉ Gầy, đồng thời bàn tay dồn lực lại tấn công tướng Man.
Ầm ầm!
Hai bàn tay giao nhau, huyền khí va chạm lẫn nhau lập tức vang lên âm thanh trầm đục.
Dương Ân và tướng Man cách nhau một cảnh giới lớn và hai cảnh giới nhỏ, hắn gắng gượng chặn hai bàn tay này lại thế mà vẫn không lùi một bước, khiến tướng Man cực kỳ ngạc nhiên: “Mới chỉ là tu vi cấp sĩ thế mà lại có thể chặn được quyền của ta, tên này không thể sống”.
Lúc tướng Man sơ cấp đang kích phát hết chiến lực thì sức mạnh của Dương Ân bỗng tăng lên, ra tay nhanh hơn tướng Man.
Lực ở bàn tay theo hình xoắn ốc dễ dàng lao đến tấn công vào phần ngực của tướng Man.
Tướng Man không kịp phản kích lại, sức mạnh của đôi bàn tay này đã đánh vỡ áo giáp màu đen của gã, xoáy vào ngực gã khiến gã đến chết vẫn không hiểu từ bao giờ mà hoàng triều Đại Hạ xuất hiện thiên tài chiến sĩ mạnh như vậy?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.