Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 141: Ăn Thịt Một Người Thì Có Gì Đáng Sợ Chứ!






Sau đó, kẻ đấy liên tục nhét từng miếng thịt vào miệng rồi nhai, Từ Tiểu Cường và Khỉ Gầy không nhịn được nữa, bắt đầu nôn thốc nôn tháo ra.
Trong lòng Dương Ân cũng rất phản cảm, nhưng hắn đành phải nhịn, vận hành Thái Thượng Cửu Huyền quyết trong cơ thể, đè ép cơn buồn nôn xuống.
“Còn chưa ra chiến trường, đã bắt đầu lên lớp chúng ta rồi!”, Dương Ân khẽ thở dài, sau đó hắn mặc kệ gã đàn ông ở trần kia, quay đầu lại nói với Từ Tiểu Cường và Khỉ Gầy: “Nếu các huynh còn không chịu nổi chuyện này thì sau này chỉ có nước chết trên chiến trường thôi, đừng có mơ đến việc trở thành vua”.
Những lời của Dương Ân vẫn khá có ích, Từ Tiểu Cường và Khỉ Gầy cũng gắng gượng lấy lại tinh thần.
Từ Tiểu Cường nói: “Đúng thế, chúng ta phải có giác ngộ về cái chết, nhưng ăn thịt một người thì đáng sợ cái gì chứ?”
“Nếu ngươi dám ăn một miếng, ta sẽ gọi ngươi một tiếng đại ca!”, Khỉ Gầy ở bên cạnh nói.
Ọe!
Từ Tiểu Cường không nhịn được cảm giác nhộn nhạo trong bụng, lại nôn ra tại chỗ.
Khỉ Gầy cũng không khá hơn chút nào, tiếp tục nôn hết những thứ trong bụng ra.
Có vài chuyện nói thì dễ, nhưng làm thì không dễ chút nào.

Thật ra Dương Ân cũng không khá hơn họ là bao, nhưng hắn vẫn đang gắng gượng mà thôi.
“Đứa nhỏ này khá gan dạ, hay là ta chia cho ngươi một miếng nếm thử nhé, rất ngon đó!”, gã đàn ông trần truồng giơ miếng thịt trong tay cho Dương Ân.
“Cút ra xa một chút!”, Dương Ân mắng.
“Ồ, khá nóng nảy, nhưng không biết công phu của cái miệng này giỏi hơn hay là công phu trên tay này giỏi hơn nhỉ?”, gã đàn ông ở trần khinh thường lên tiếng, nện một cái chân gãy vào Dương Ân.
Lần này, cái chân gãy như ẩn chứa sức mạnh, cũng không chỉ là làm trò vui như bàn tay gãy mà gã ta vừa ném qua.
Dương Ân không đợi cái chân gãy bay đến, lập tức vỗ một chưởng, xuất ra một chưởng huyền khí tập quyển, đánh nát cái chân gãy.
Dương Ân lớn tiếng nói với gã đàn ông trần truồng: “Ta, Dương Ân, thách đấu với ngươi!”
Có vài chuyện không thể tránh nổi thì cứ để nó xảy ra là được.
Tạo uy!
Đây chính là chuyện Dương Ân muốn làm ngay lúc này, nếu không thì họ chắc chắn sẽ bị gã cựu binh tự cao tự đại này coi thường, nếu chờ đợi thì thà chủ động tấn công còn hơn.
Quả nhiên, sau khi hắn kêu lên như vậy, đám lính cũng kêu lên theo.
“Ôi, không tệ đấy nhỉ, Lý Đại Chủy, chiêu ăn thịt người của ngươi không có tác dụng rồi, người ta không hề coi ngươi ra gì kìa”.
“Mấy hôm trước vừa có một thằng nhóc không sợ chết tham gia, kết quả còn bị dọa sợ gần chết, bây giờ lại thêm một đứa nữa, xem ra quân đoàn Tử thần của chúng ta ngày càng thú vị rồi!”
“Lúc nào cũng sẽ có mấy thằng nhóc không biết trời cao đất dày tưởng là sẽ được ra chiến trường, sẽ được giết đám mọi rợ, nhưng chúng không biết sau khi thật sự ra chiến trường, chúng sẽ bị dọa đến tè ra quần, Lý Đại Chủy cũng chỉ có ý tốt muốn lên lớp một chút, vậy mà chúng còn không thèm cảm kích”.
“Mấy cái đám người mới này thực lực không ra làm sao, Lý Đại Chủy cũng có thể bóp chết bọn chúng chỉ với một tay”.
...!
Gã đàn ông được gọi là Lý Đại Chủy nhếch miệng cười, nói: “Ngươi không tệ! Nếu như ngươi có thể đỡ được một chưởng của ta, thì ta sẽ nhận thua, để các ngươi báo danh”.

Dương Ân gật đầu: “Đến đây đi!”
“Đại ca cẩn thận một chút!”, Khỉ Gầy cúi người nhắc nhở Dương Ân.
“Cho cái tên tởm lợm kia một bài học đi!”, Từ Tiểu Cường ở bên cạnh nói.
“Ta đến đây!”, Lý Đại Chủy hét lên một tiếng, vứt mấy phần chân tay còn thừa lại đi, sải bước về phía Dương Ân.
Với mỗi bước đi của gã ta, khí thế cũng được đà tăng lên, rất nhanh chóng, một tầng huyền giáp xuất hiện trên người gã ta, còn mặt đất thì bị mỗi bước chân làm cho lõm xuống.
Đến khi còn chưa cách Dương Ân năm thước, trên người kẻ này đã ngưng tụ hai tầng huyền giáp, đây là năng lực độc nhất của cấp tướng trung cấp, đến khi cách Dương Ân ba thước, đã hiện rõ ba tầng huyền giáp, ánh mắt của Dương Ân nhất thời trở nên nghiêm trọng.
Vừa rồi, hắn luôn nghĩ rằng đối phương nhiều nhất cũng chỉ là thực lực của cấp tướng trung cấp mà thôi, ai ngờ hiện giờ hắn nhìn lầm rồi, là cấp tướng cao cấp, cùng cấp với lão Liệt Phong đã chết, hắn không có cơ hội chiến thắng.
“Huyết Cơ, ngươi nói xem một chưởng này của Lý Đại Chủy có thể làm thịt thằng nhóc kia không?”, dưới một tán cây tùng, một gã mặc đồ đen cường tráng hỏi một gã mặc đồ đỏ.
Gã đàn ông mặc đồ đỏ trông rất quyến rũ, không hề có chút khí chất đàn ông nào, mặt lại trang điểm giống như phụ nữ, hắn ta nói bằng giọng dịu dàng như phụ nữ: “Chịu được một chưởng chắc cũng trọng thương thôi!”
“Nếu vậy thì cũng không tệ!”, gã mặc đồ đen cường tráng đáp.
Đúng lúc này, Lý Đại Chủy ra tay.
Tê Tâm Thủ!
Đây chính là chưởng pháp nổi tiếng của Lý Đại Chủy, cho đến nay đã xé nát tim của ba mươi sáu tên tướng Man Nhân, có thể gọi là sát chưởng.

Chưởng pháp này ẩn chứa một luồng khí hung hãn đáng sợ, huyền khí màu vàng đất bao trùm sức mạnh sắc bén, đâm thẳng vào trái tim của Dương Ân.
Dương Ân cảm nhận được khí tức bức người kia, nên từ sớm đã âm thầm vận khí, mặt đất bùn lầy dưới chân đã cuộn trào mãnh liệt thủy huyền khí.
Huyền tinh khí sôi trào trong đan điền trung tâm, trong nháy mắt toàn bộ sức mạnh tụ lại trên hai tay, quyền chưởng cùng lúc được tung ra, giống như Long Quy cưỡi sóng mà đến, đối mặt với một chưởng tấn công của Lý Đại Chủy.
Bùm!
Hai luồng huyền khí mạnh mẽ nổ tung, khí lực kinh khủng thổi bay cỏ cây xung quanh, bùn đất văng tung tóe.
Dương Ân đứng tại chỗ bị đánh lui liên tiếp về sau, mỗi một bước lùi lại đều có một dấu chân in sâu trên mặt đất, phải lùi cách xa đó năm mét mới dừng lại được.
Lý Đại Chủy liếc mắt một cái, khuôn miệng rộng nở một nụ cười: “Ngươi rất khá, các người có thể đi báo danh rồi!”
Dứt lời, gã ta tiêu sái quay người rời đi.
Ai mà biết được, gã đàn ông thích ăn thịt người này đã từng cứu bốn mươi chín tên tân binh trên chiến trường đâu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.