Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 131: Tập Kích Trong Mưa 2






Vạn Lam Hinh không ngồi ở trong xe ngựa, cô ta cưỡi báo hoa đi bên ngoài xe ngựa với một chiếc ô bằng ngọc bích trong tay, lúc bước ra khỏi cổng ngục, cô ta cần phải ra mặt.
Vạn Lam Hinh ở trong sơn ngục không ai không biết, nhìn thấy cô ta đi ra cũng không ai dám ngăn cản, trực tiếp cho cô ta qua.
Vạn Lam Hinh giục báo hoa chạy nhanh, lính gác ngục điều khiển xe ngựa cũng nhanh chóng tăng sức thúc ngựa, cùng với mấy người trong xe chạy trốn.
Đó là một tên lính gác ngục trẻ tuổi, nhìn trạc tuổi Dương Ân, chính là lính gác ngục trước đây đã mang thùng nước lên núi cho Dương Ân, hắn ta tên Từ Tiểu Cường, là người tuyệt đối trung thành với Vạn Lam Hinh, bằng không cô ta cũng sẽ không điều hắn ta tới đây đánh xe ngựa.
"Mấy tên ngục nô này chắc là đã tu ba kiếp mới có thể được đại tiểu thư tự mình hộ tống ra khỏi ngục, còn được bậc vương giả tương lai ta đây đánh xe ngựa cho, thật quá vinh hạnh cho chúng!", Từ Tiểu Cường trong lòng bất mãn, khẽ thở dài.
Ở biệt viện trên sơn ngục, có một bóng người đang đứng ở trên đỉnh lầu, đối mặt với mưa gió giống như một cây thông già, không bị một chút ảnh hưởng nào, ông ta nhìn theo bóng của chiếc xe ngựa đang dần đi xa, lẩm bẩm nói: "Con gái lớn rồi sẽ không ở lại nữa!"
...!
Mưa lớn đến mức gần như làm mờ tầm nhìn của mọi người, nhưng dù mưa lớn đến đâu cũng không thể ngăn cản được con đường trong lòng người.

Trên đường đi không có điều gì bất thường xuất hiện, nhưng tâm trạng bất an của Dương Ân lại càng tăng cao, hắn nghĩ thầm: "Hi vọng mọi chuyện chỉ là do ta nghĩ nhiều mà thôi!"
Ngay khi nhóm của bọn họ đã xuống khỏi sơn ngục, thì một đám người ngựa đã xuất hiện ngay trước mặt, chặn đường bọn họ.
Đám kia chỉ có năm tên, nhưng tên nào cũng đều mặc huyền giáp che chắn trận mưa lớn đang trút xuống, thân thể không hề bị nước mưa làm ướt.
Năm tên này không ai che mặt, quang minh chính đại chặn đường, trong tay đều mang theo các loại binh khí khác nhau, sát khí dày đặc không hề che giấu.
“Tránh ra!”, Vạn Lam Hinh giơ thương chỉ vào năm tên đó quát lên.
Năm tên đó hoàn toàn không đáp lời, mang theo binh khí lao về phía Vạn Lam Hinh cùng xe ngựa.
Một mình Vạn Lam Hinh thì làm sao có thể ngăn được năm vị tướng cường bạo cùng một lúc xông tới?
Vạn Lam Hinh trước tiên cũng không xông lên, cô ta cầm trong tay một hạt giống hoa tỏa ra thứ ánh sáng óng ánh, ném nó vào miệng, sau đó mới múa một đường thương nghênh đón.
Vạn Lam Hinh giỏi dùng thương, hơn nữa thương pháp đã đạt tới cảnh giới vô cùng thành thục, một đường thương quét ngang qua, ánh sáng từ ngọn thương lóe lên, xếp nước mưa thành một đường thẳng, hướng về phía kia năm tên kia phóng tới, huyền khí phóng ra xa ba thước.
Trong số năm tên, có một tên tranh lên trước, thanh đao trên tay lập tức chém ngang qua màn nước, chém đứt ngọn thương của Vạn Lam Hinh, nước bay tung tóe.
Tên này lại dậm chân bay lên trên không, hướng về phía đầu của Vạn Lam Hinh chém xuống một đao.
Một đao đột nhiên biến thành ba đao, cả ba đao xuyên qua màn mưa lớn, bay lên trên đầu Vạn Lam Hinh, muốn chém cô ta thành ba mảnh.
Vạn Lam Hinh hét lên một tiếng, đẩy thương lên múa một đường chặn ba thanh đao, trong khi xoay mạnh cây thương, vô số hạt mưa chứa huyền khí dữ dội bắn về phía tên kia.

Tên kia giơ đao lên liên tục chống đỡ, đao ảnh hóa đỏ, phòng thủ trước rồi chờ cơ hội phản công, đao pháp mạnh kinh người.
Một tên khác dùng kiếm hung hãn đâm tới, giống như một mũi tên sắc bén xuyên qua màn mưa, xuyên qua các lớp chướng ngại vật, trong chốc lát đã hướng thẳng về phía trái tim của Vạn Lam Hinh.
Một đao một kiếm, trước sau giáp công, huyền khí bừng bừng, thế trận hỗn loạn.
Nhưng trong ánh mắt Vạn Lam Hinh không hề tỏ ra chút yếu thế nào, huyền khí dồi dào đang chảy khắp cơ thể cô ta.
Hạt hoa mà cô ta vừa nuốt đã gia tăng sức mạnh cho tứ chi của cô ta ngay lập tức, khiến sức mạnh của cô ta tăng vọt, trường thương trong tay bày ra một thế tấn công tinh vi, mạnh mẽ ngăn chặn đường tấn công của một đao một kiếm kia.
Ba tên còn lại tách ra tấn công xe ngựa, ba luồng huyền khí mạnh mẽ tấn công từ các hướng khác nhau, một đao chém xuống tên đánh xe ngựa Từ Tiểu Cường, một đao chém xuống ngựa, một đao chém vào lồng xe, ba hướng giáp công không chút lưu tình.
"Nghĩ ông đây sẽ để cho các ngươi tùy tiện chém giết hay sao?", Từ Tiểu Cường hét lên một tiếng, trong tay chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh chiến đao, hướng về phía tên đang công kích mà nghênh chiến.
Từ Tiểu Cường chỉ trạc tuổi với Dương Ân, nhưng cảnh giới của hắn ta cũng không kém Dương Ân, đã đạt đến cảnh giới của một chiến sĩ cấp cao.
Từ Tiểu Cường đỡ được đòn tấn công của nhân tướng kia, nhưng cũng bị ngã khỏi xe ngựa.

Con ngựa không được hắn ta điều khiển nữa, bị một tên khác chém thành từng mảnh, máu ngựa đổ trên mặt đất, bị mưa lớn cuốn trôi ngay lập tức.
Hướng tấn công vào lồng xe không còn có ai cản trở, ngay lúc thanh đao sắp chém xuống lồng xe, thì đã thấy lồng xe tự nổ tung ra trước.
Bang!
Một hư ảnh hình người phóng ra khỏi lồng xe, một luồng huyền khí nghịch chuyển đã chặn đứng đòn tấn công.
Không có ngựa kéo, xe vẫn lăn xuống núi, trên xe có ba người, mưa lớn ướt đẫm cả thân thể, không có chỗ che chắn.
“Nhảy xuống xe!”, người đang đỡ đòn hướng về phía hai người kia hét lớn.
Ba người không chút suy nghĩ, đồng thời từ trên xe nhảy xuống, sau đó người thiếu niên chủ động đánh về phía một tên địch nhân rồi hét lớn: "Muốn mạng của Dương Ân ta, các ngươi cũng phải trả giá bằng máu của mình!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.