Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 116: Quyền Chưởng Giao Đấu






Gậy sắt mang theo huyền khí, uy lực kinh người, cho dù là mấy tên người Man trời sinh vai u thịt bắp cũng không có cách nào chống đỡ, bị đánh cho nát thịt, máu chảy lênh láng.
Trong cơ thể Dương Ân, máu hiếu chiến bốc lên cuồn cuộn, hắn cười lớn rồi nói: “Xông lên nhiều chút đi, yếu quá đánh chưa đã”.
Tiếng cười của Dương Ân vừa dứt thì đã vung gậy sắt lên, huyền khí như bão táp cuốn lấy đám người Man đang bị thương nặng kia mà tàn sát khiến chúng không kịp tránh cũng không thể chống đỡ.
Khi gậy sắt của Dương Ân thu lại thì bốn tên người Man kia đã mang cái thân tàn ma dại ngã vào vũng máu.
Dương Ân không nhìn chúng, gậy sắt trên tay chống xuống đất, theo bước chân hắn tiến lên phía trước, gậy sắt cũng phát ra tia lửa dữ dội.
Những tên ngục nô không biết sống chết vừa sát lại thì sẽ bị một gậy đánh bay, căn bản là không kẻ nào có thể ngăn được.
Không lâu sau, trong khu một xuất hiện một con đường trải dài thấm đẫm máu của ngục nô, khiến kẻ nào nhìn thấy cũng kinh hãi.
Lính gác ngục thầm run rẩy, thiếu niên cầm gậy sắt kia có lực chiến đấu không kém với bất kì một vị lão đại nào.
Một thiếu niên như vậy mà muốn trốn ngục thì chỉ có cai ngục mới ngăn nổi.
Dương Ân đi đến đâu, Tiểu Hắc theo đến đó, không ai có thể ngăn cản bước chân của bọn họ.

Sự xuất hiện của Dương Ân cuối cùng cũng đã chấn động một trong bốn lão đại trong liên minh, Thạch Thái Sinh, gã cũng là vua của ngọn núi này.
Thạch Thái Sinh tay không xuất hiện trước mặt Dương Ân.
Gã như một tháp sắt đứng ở trên cao, thân thể như một Kim cang, ánh mắt như xoáy sâu vào người đối diện với khí thế kinh người.
Thạch Thái Sinh từng xé xác bảy bảy bốn mươi chín chiến sĩ và một vị chiến tướng của hoàng triều Đại Hạ trước khi bị bắt.
Trước mắt, gã đã bị bắt nhưng vẫn dã man như vậy, trở thành lão đại ngục nô.
Tuy rằng cả đời cũng khó thoát khỏi thân phận này nhưng gã muốn giết thêm vài người của hoàng triều Đại Hạ thì mới cam tâm, ví dụ như thiếu niên trước mặt chính là đối tượng mà gã muốn giết.
.
Truyện Thám Hiểm
Những thiên tài trẻ tuổi như thế, cho dù là ở trong tù cũng có một ngày có thể một bước lên mây.
Vậy thì Thạch Thái Sinh gã phải giết thiên tài này, giảm bớt nguy cơ cho đồng bào của gã.
Đây cũng là lý do khiến Thạch Thái Sinh còn sống tạm bợ tới giờ.
Thạch Thái Sinh rất có khí phách của một người đàn ông, gã lạnh lùng nhìn Dương Ân “mảnh mai”, trong mắt không có nửa phần xem nhẹ mà chỉ có sát khí nồng đậm.
Những ngục nô khác cũng không vây quanh Dương Ân nữa mà tránh ra để nhường chỗ cho Thạch Thái Sinh.
Chúng tin tưởng rằng chỉ cần Thạch Thái Sinh ra tay thì thiếu niên trước mắt kia chỉ có đường chết.
Dương Ân ngẩng đầu nhìn Thạch Thái Sinh đứng chặn trước mặt hắn, gậy sắt vẫn còn loang lổ vết máu chỉ về phía Thạch Thái Sinh: “Người Man di nào ngăn ta sẽ phải chết!”
Từ nhỏ, Dương Ân đã biết con dân của hoàng triều Đại Hạ có mâu thuẫn với người Man di, nhưng rốt cuộc là có chuyện gì thì hắn cũng không biết.
Có lẽ là tranh cấp lãnh thổ hoặc là đấu tranh chủng tộc.
Tóm lại, sự thù địch đã được nhồi nhét vào bộ não từ khi mới sinh ra.
“Lão đại, thịt nó đi.
Nó đã làm bị thương rất nhiều anh em của chúng ta!”, có tên ngục nô kêu khóc.

“Đúng, đừng tha cho nó.
Quá kiêu ngạo, thật sự cho rằng khu 1 toàn hạng ất ơ hả!”, lại có tên ngục nô nói.

Lúc này, Dương Ân mới biết tên người Man di trước mắt có lẽ là lão đại khu 1 Thạch Thái Sinh.
Hắn đã nghe Từ Kiều Hoa nói qua về tình hình ở khu 1 từ trước, một trong bốn lão đại là người Man.
“Hê hê, tao thích nhất là vặn gẫy cổ cái loại thiên tài trẻ tuổi thực lực phi phàm như mày!”, Thạch Thái Sinh nhe răng nở nụ cười nham hiểm với Dương Ân.
“Sớm đã nghe nói người Man di ngu si tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản, xem ra đúng thật.
Muốn làm người hầu của tao cũng không xứng!”, dag chế giễu nói.
Ánh mắt của Thạch Thái Sinh chợt trầm xuống, sải bước những bước chân mạnh mẽ và chắc nịch về phía Dương Ân.
Mỗi bước đi đều in lên dấu chân thật sâu lên mặt đất đủ để thấy sức mạnh của gã bá đạo thế nào.
“Sỉ nhục người Man di bọn tao hả.
Quỳ xuống! Tao sẽ cho mày chết toàn thây!”, Thạch Thái Sinh vừa đi tới, vừa gầm lên với khí thế vô cùng dũng mãnh đè ép Dương Ân.
Toàn thân gã có khí kình màu vàng nhạt bao quanh, khí kình đó như con trăn đang uốn lượn, oai phong lẫm liệt.

Dương Ân vuốt khẽ mái tóc đen rối bời, cười nói: “Tặng lại mày câu đó!”
Nói xong, Dương Ân cũng nghênh ngang đi lên, hoàn toàn không sợ Thạch Thái Sinh.
Hắn chỉ hi vọng thực lực của Thạch Thái Sinh đừng khiến hắn thất vọng mới được.
Ánh mắt Thạch Thái Sinh nhướng lên, một nắm đấm màu vàng xông về phía Dương Ân, nắm đấm một trượng rưỡi như con trăn khè khè lao tới cắn người.
Uy lực của nắm đấm này bá đạo vô cùng, đủ để phá đá rời núi, chiến sĩ đỉnh cấp bình thường cũng không dám đối đầu với nó.
Dương Ân có thể nhìn rõ quỹ đạo tấn công của Thạch Thái Sinh, hắn hoàn toàn có thể tránh đi trước rồi tìm cơ hội ra tay, nhưng hắn không làm như thế mà ngưng tụ sức mạnh trong lòng bàn tay vung tới nắm đấm kia.
Bùm!
Quyền chưởng giao đấu, sức mạnh không đồng nhất phóng ra, hai bên đều vững như bàn thạch không ai chịu nhường đường.
Tóc tai tán loạn, quần áo bay phần phật, bụi mù và đá vụn gần đó đều bay tung toé.
Thạch Thái Sinh khẽ nhướng mắt lên, như hai luồng ánh sáng thần thánh loé lên, một nắm đấm khác lại vung tới, con trăn há miệng thật to, muốn lao tới nuốt người.
Tay còn lại của Dương Ân cũng xuất chưởng như làn sóng mãnh liệt, kình lực xoắn ốc như một vòng xoáy nhỏ ngưng tụ trong lòng bàn tay nghênh chiến với con trăn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.