Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 107: Định Càn Khôn






Đám ngục nô ở xung quanh không ngờ được trận đấu một chọi hai lại hạ màn nhanh như vậy, hơn nữa cục diện lại khiến chúng vô cùng thất vọng nhưng cũng cảm thấy kiêng dè với thiếu niên kia.
Mới có bao nhiêu tuổi mà tuỳ tay cũng giết chết được chiến sĩ đỉnh cấp chứ, nếu như trưởng thành hơn thì đến cả cảnh giới nhân tướng cũng không thèm để mắt sao?
Đáng tiếc, có xuất chúng đến đâu thì cũng là một tên ngục nô, ngay cả rời khỏi được sơn ngục này, gia nhập quân đoàn Tử Thần thì cũng chưa hẳn sẽ có cơ hội giữ được mạng sống.
Khi Dương Ân đang định rời đi thì có ngục nô quỳ xuống hô: “Bái kiến lão đại Dương Ân”.
Lúc này, đám ngục nô mới tỉnh lại, Dương Ân liên tiếp đánh bại hai vị lão đại thì hắn đã xứng đáng ngồi lên vị trí lão đại này rồi.
Từng người quỳ xuống, đồng thanh hô lên: “Bái kiến lão đại Dương Ân”.
Những lính gác ngục ở phía xa đều nghe thấy âm thanh này, nhưng đa số đều vờ như không nghe thấy.
Điều này cũng là do cấp trên đã có dặn dò từ trước.

Dương Ân không muốn làm lão đại gì đó, hắn nói với mọi người: “Ta không phải lão đại của các ngươi, nhưng từ hôm nay trở đi, các ngươi có thể gia nhập bang Võ Hầu của ta, như vậy các ngươi cũng rất nhanh sẽ biết ai mới là lão đại của các ngươi”.
Dương Ân xuất thân cao quý, ngay cả khi rơi vào cảnh ngục tù thì cũng không muốn liên quan quá sâu với những ngục nô này, có thể thật lòng kết giao với Khỉ Gầy, Tiểu Man và Tuần Duệ thì đã đủ rồi.
Dương Ân trở về đỉnh núi của mình thì đi tìm Tuần Duệ ngay.
Tuần Duệ ôm hồ lô ngủ ngon lành dưới đất, tiếng ngáy vang lên đều đều.
Dương Ân không làm phiền, ngồi thiền bên ngoài thạch thất để trị thương.
Từ Kiều Hoa, Đổng Mập và những người khác thì giám sát đám ngục nô không ngừng đem đá Xích Cương chuyển tới.
Dương Ân đã tích đủ 50 ngàn cân đá Xích Cương, lúc nào cũng có thể giao công, đi ra khỏi sơn ngục này, tham gia vào quân đoàn Tử Thần trong quân Trấn Man rửa tội lập công.
Không ít ngục nô có sức mạnh đều hi vọng có một ngày như thế, đáng tiếc là chúng không có lực chiến đấu biến thái như Dương Ân, cũng chỉ đành khổ sở chịu đựng đến ngày mãn hạn tù để được thoát tội.
Dương Ân ngồi thiền một lát thì vết thương đã được trị liệu khá ổn rồi mà Tuần Duệ vẫn chưa tỉnh.
Tiểu Hắc đã trở về, trong mồm nó ngâm một mảnh vải, Dương Ân nhận lấy nhìn xem thì phát hiện bên trên viết chữ bằng than đen: “Tất cả đều tốt, thiếu gia không cần lo lắng!”.
Truyện Hệ Thống
Chữ viết này rất ngay ngắn, chắc chắn được viết bởi Tiểu Man.
Dương Ân mỉm cười lẩm bẩm: “Chỉ cần các ngươi tốt là được rồi, đợi khi nào có cơ hội thì nói với Lam Hinh tỷ vài câu, tạo điều kiện cho họ thoải mái hơn một chút”.
“Ôi, con chó đen nhà mày lại muốn cướp bầu rượu của tao, thật tức chết mà!”, trong thạch thất vang lên tiếng hô hoán của Tuần Duệ, rõ ràng là ông ta đã bị Tiểu Hắc cướp đồ.
Tuy Tiểu Hắc vẫn chưa từng cướp được bầu rượu nhưng vẫn cắn vài phát vào mông của Tuần Duệ.

“Tiểu Hắc, đừng nghịch nữa”, Dương Ân lớn tiếng nói vọng vào.
Tiểu Hắc nghe lời của Dương Ân thì nhanh chóng chạy từ trong ra, thuần thục nhảy lên vai Dương Ân nằm xuống, trông rất ngoan ngoãn và ôn hoà.
Dương Ân khom lưng hành lễ với Tuần Duệ ở trong thạch thất: “Ông Tuần có thể chỉ điểm cho sai lầm của cháu, cháu thật sự cảm kích!”
Tuần Duệ đã chỉ điểm cho hắn hai lần kỹ thuật tu luyện võ, khiến hắn có thể chắc chắn ông lão thô tục này thâm tàng bất lộ, hoặc là đúng như những gì em trai hắn nói, là một bậc thầy tài năng xuất chúng.
Hắn nên hạ mình cầu hiền để có được sự trợ giúp của ông ta, chỉ điểm con đường tiếp theo của hắn nên đi thế nào.
Đôi mắt của Tuần Duệ khẽ động, thẳng lưng, tỏ ra như một cao nhân nói: “Ngươi cũng có mắt nhìn đấy, biết ta là cao nhân ẩn thế, không tệ”.
Dương Ân tiếp tục khom lưng nghiêm túc nói: “Xin ông Tuần chỉ bảo chỗ sai ạ”.
Tuần Duệ hỏi: “Ngươi muốn ta chỉ cho võ kỹ gì đó thì cứ việc tới, nếu tâm trạng ta tốt thì chỉ vài câu cũng không vấn đề gì”.
“Cháu muốn nhờ ông chỉ cho con đường phía trước nên đi thế nào!”, Dương Ân đáp lời.
“Chậc chậc, nhãi con nhà ngươi thật tham lam!”, Tuần Duệ nói: “Nể mặt ngươi thoả mãn ba nguyện vọng của ta, ngươi nói đi”.

Dương Ân ngẩng đầu nhìn Tuần Duệ nói: “Cháu tên Dương Ân, con trai của Dương Trấn Nam, Tử tước thế tập, vì từ chối hôn phối với Vương thất mà bị kẻ gian hãm hại phải vào ngục…”
Dương Ân đem từng chuyện một kể lại cho Tuần Duệ, không che giấu nửa phần.
Những chuyện này, Dương Ân chỉ mới nói với Vạn Lam Hinh, Tuần Duệ là người thứ hai.
Tuần Duệ đang nghe, vẻ mặt vẫn treo nụ cười thô tục vạn năm không đổi, duy chỉ có đôi mắt già nua khôn ngoan không ngừng toát ra ánh sáng, giống như đang suy nghĩ, lại như đang phán đoán, mang đầy tâm tư.
“Chuyện của cháu về cơ bản là như thế, xin ông Tuần cho lời khuyên, cháu vô cùng cảm kích!”, Dương Ân nói xong thì lại khom lưng hành lễ với Tuần Duệ.
“Nhóc con nhà ngươi cũng không kém gì lúc mới đầu ta vào ngục!”, Tuần Duệ khẽ thở dài, sau đó nói: “Bây giờ ngươi đã tích đủ 50 ngàn cân đá Xích Cương, có thể gia nhập quân đoàn Tử Thần giết người Man di lập công, rửa sạch tội danh không khó, nhưng muốn báo thù, khôi phục nhà họ Dương thì không hề dễ dàng, trừ khi…”
“Trừ khi gì ạ?”, Dương Ân truy hỏi.
“Trừ khi võ thuật của ngươi có thể định càn khôn!”
“Như thế nào mới coi như định càn khôn?”
“Lay động tộc Man di, chấn động triều đình và dân chúng, thành Vương hầu, chống lại càn khôn!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.