Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 353: Ta tới rồi (2)




Vọt vào một lạc viện trong học viện Phượng Thê, từ đây Quân Vô Dược cảm nhận được khí tức Quân Vô Tà để lại.
Trong viện, một bóng dáng cao lớn đã đứng trong mưa.
Quân Vô Dược hơi nhíu mày, nhìn người đàn ông chắn trên đường đi, khóe miệng nhếch lên nét cười đầy sát ý. 
Bây giờ bất cứ ai xuất hiện trước mặt hắn, đều sẽ trở thành người chết!
Nhưng, vào khoảnh khắc nhìn thấy Quân Vô Dược, người đàn ông râu ria đứng trong viện như bị sét đánh, ông ta trợn mắt, cả người không ngừng run rẩy, một giây trước khi Quân Vô Dược ra tay, ông ta đột nhiên quỳ phịch một chân xuống trước mặt Quân Vô Dược!
“Tước gia!” 
Mắt Quân Vô Dược khẽ nheo lại: “Ngươi là ai?”
Hạ Tam Giới, vậy mà có người nhận ra được hắn?
“Yến Bất Quy, điện Chúng Sinh.” Người đàn ông râu ria lập tức nói. 
Khóe miệng Quân Vô Dược nhếch lên nụ cười tàn nhẫn, một luồng sương đen bỗng vụt lên từ dưới chân hắn, trực tiếp nâng Yến Bất Quy đang quỳ trên mặt đất lên đến giữa trời!
“Điện Chúng Sinh trong mười hai điện, tốt đấy... Ta còn đang nghĩ, ai trong Hạ Tam Giới có bản lĩnh động vào Tiểu Tà Nhi nữa.”
Sắc mặt Yến Bất Quy thoáng chốc trắng bệch, trên khuôn mặt tái nhợt của ông ta nổi đầy gân xanh. 
“Quân Tà... không phải do thuộc hạ đả thương...” Yến Bất Quy nặn ra một câu từ trong cổ họng, nếu muộn thêm một giây nữa chỉ e ông ta sẽ mất mạng ngay tại đây.
Quân Vô Dược khẽ nhướng mày, tiếp đó luồng sương đen ném Yến Bất Quy xuống đất.
“Nói, là kẻ nào.” 
Hồn thạch của Dạ Sát đã vỡ nát, chứng tỏ hắn đã chết, hắn được phái đi bảo vệ Quân Vô Tà, đột nhiên lại chết, điều này khiến trong đầu Quân Vô Dược xuất hiện một dự cảm không tốt, dù chuyện bên đó đã hoàn thành hay chưa, hắn đều phải chạy đến Khuynh Vân Tông đầu tiên.
Nhưng ở Khuynh Vân Tông, để lại cho hắn chỉ là một đống hoang tàn. Hắn lần theo khí tức của Quân Vô Tà tìm một mạch đến đây thì mới tìm thấy tiểu gia hỏa này.
Trời mới biết, khi nhìn thấy Quân Vô Tà bình yên vô sự, trái tim gần như sắp phát điên của hắn dường như ngay lập tức bình tĩnh lại. Nhưng khi Quân Vô Tà hôn mê trong lòng hắn, sát ý chôn vùi trăm năm kia lại bị khơi dậy lần nữa! 
“Là người của điện Viêm Ma...” Yến Bất Quy thở hổn hển.
“Điện Viêm Ma ư?” Sát ý nơi đáy mắt Quân Vô Dược lan tràn, bỗng một con Hắc Xà bay ra từ ống tay áo hắn, trực tiếp chui vào não Yến Bất Quy.
Cơn đau xé tim nổ tung trong đầu, Yến Bất Quy co rút cả người, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. 
Chẳng đến một lát sau, cơn đau đó biến mất không thấy tăm hơi, Yến Bất Quy phờ phạc đứng dậy, bóng dáng hơi loạng choạng.
“Mười hai điện đúng là càng lúc càng suy thoái, chuyện thế này cũng bắt đầu làm, có thể sống sót trốn ra khỏi điện Chúng Sinh cũng coi như ngươi may mắn.” Con Hắc Xà truyền lại tin tức lấy được từ trong não của Yến Bất Quy cho Quân Vô Dược, hắn liền hiểu, Yến Bất Quy này không nói dối, ngoài chuyện này ra còn khiến hắn phát hiện ra một chuyện còn thú vị hơn.
“Đa tạ ơn tha mạng của Tước gia.” Yến Bất Quy căn bản không có chút oán hận nào, trên mặt chỉ đầy vẻ vui mừng hớn hở. 
Nam nhân trước mắt, sinh sát quyết đoán, người có thể giữ lại được mạng sau khi ngài ấy nổi sát ý chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Yến Bất Quy thầm liếc nhìn Quân Vô Tà được Quân Vô Dược ôm trong lòng, lòng thấu tỏ.
Ắt hẳn Quân Vô Dược nể mặt ông ta đã cứu chữa cho Quân Vô Tà nên mới để lại cho ông ta một mạng, nếu không chỉ e bây giờ mình đã là một thi thể rồi. 
Vừa nghĩ đến đây, Yến Bất Quy cảm thấy đáy lòng ớn lạnh...
Vậy mà Tước gia không chết...
Chỉ e rằng Trung Tam Giới sắp phải đón một trận huyết chiến, tai họa của mười hai điện sắp đến rồi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.