Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 110: Lăng Vân Vang (1)




"Đây là Giới Linh của ngươi?" Quân Khanh giật mình trong lòng.
"Ân." Quân Vô Tà không có cách gì giải thích rõ lai lịch của tiểu hắc cho Quân Khanh, đơn giản vì Tiểu Bạch Liên còn đang dưỡng ở trong nước, liền dùng tiểu hắc là Giới Linh cũng tốt.
"Giới Linh của ngươi thức tỉnh rồi?" trong ánh mắt của Quân Khanh tràn ngập kinh hỉ.
"Trước đó không lâu mới thức tỉnh, có chút muộn." Quân Vô Tà nói.
Quân Khanh đại hỉ, hắn cùng Quân Tiển vốn tưởng rằng cuộc đời này của Quân Vô Tà sẽ không bao giờ có Giới Linh, lại không nghĩ rằng ông trời vẫn chiếu cố đến Quân gia nhà hắn!
Ngay lúc Quân Khanh cùng Quân Vô Tà nói chuyện, Phúc bá cả người tắm máu đã mang theo mười lăm tên Thụy Lân Quân đuổi lại đây, thấy Quân Khanh cùng Quân Vô Tà bình yên vô sự, Phúc bá lập tức quỳ một gối xuống đất, trường kiếm trong tay để bên cạnh người.
"Thuộc hạ tới muộn, làm tiểu vương gia cùng đại tiểu thư bị sợ hãi!"
"Không sao, các ngươi trước đứng lên." Quân Khanh lập tức mở miệng. Tiền viện hắc y nhân số lượng nhiều nhất, chừng hơn trăm tên, Phúc bá bọn họ chỉ có mười sáu người, ai cũng đều ít nhất phải ứng đối với hơn mười địch nhân. Lúc này, trên người bọn họ đều bị thương, quần áo đã tổn hại, vết máu trên người, phân không rõ là của địch nhân hay là của chính bọn họ.
Quân Vô Tà quét tay từ trong lòng ngực móc ra hai cái bình sứ trắng, ném cho Phúc bá.
"Thuốc uống, thuốc bôi bên ngoài."
Phúc bá nắm trong tay dược bình, cảm kích nhìn Quân Vô Tà.
"Đa tạ đại tiểu thư! Vừa rồi nếu không có thiếu gia ra tay, chúng ta chỉ sợ cũng không thể giải quyết đối thủ nhanh như vậy."
Quân Vô Tà hơi nhướng mày, Quân Vô Dược ra tay thật nhanh nhẹn, chỉ là hiện tại nàng lại tìm không thấy thân ảnh của hắn.
"Việc hôm nay, là có người muốn hướng về phía Lân Vương phủ ta, chúng ta bên này còn có ứng phó, chính là phụ thân hắn bị thỉnh ra khỏi thành, dù cho hắn mang theo chút thị vệ, nhưng nhìn tình huống đêm nay, đối phương rõ ràng là sớm có chuẩn bị." Sắc mặt Quân Khanh lãnh phát lạnh, tối nay Lân Vương phủ bị tập kích, người lên kế hoạch sớm đã đoán chắc hết thảy. Nếu như hết thảy biểu hiện yếu đuối trước mặt của Lân Vương phủ cho người ta xem tới là giả dối, người nọ nhất định đã đắc thủ.
Chính là bên trong này, lại ra ba cái ngoài ý muốn.
Hai chân Quân Khanh khỏi hẳn, ở ngoài dự liệu của người nọ, Giới Linh của Quân Vô Tà càng là ở ngoài đoán trước của người nọ, còn có thần chắn sát thần Quân Vô Dược......
Một loạt ngoài ý muốn này, làm Lân Vương phủ đang che dấu thực lực xa xa vượt qua đám hắc y nhân này, mới làm kế hoạch của người nọ thất bại.
Chính là, Quân Tiển bên kia lại không có bất luận con át chủ bài gì để dùng!
"Lập tức đi tìm Lân Vương!" Quân Khanh lập tức hạ lệnh nói.
Toàn bộ Lân Vương phủ lâm vào bên trong huyết tinh, người được phái ra đi thăm dò còn chưa xuất động, thì đã có người tìm tới cửa.
Sau khi rời đi không lâu - Uy Vũ tướng quân Lý Nhiễm, sắc mặt tái nhợt tiến đến Lân Vương phủ, mang đến cho Quân Khanh cùng Quân Vô Tà một cái tin tức kinh hãi.
Quân Tiển dẫn người ra khỏi thành tróc nã Lâm Nhạc Dương, lại tao ngộ(gặp chuyện) ngoài ý muốn, thị vệ cùng đi toàn bộ tử tuyệt, mà bản nhân Quân Tiển hoàn toàn mất tích.
Tin tức này, làm Quân Khanh suýt nữa phun ra huyết, hắn gắt gao trừng mắt Lý Nhiễm, hận không thể một đao làm thịt hắn!
Quân Vô Tà ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lý Nhiễm, thình lình đứng dậy, bước nhanh đi ra đại môn Lân Vương phủ.
"Vô Tà!" Quân Khanh kinh ngạc nhìn Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà không quay đầu lại, nàng đi tới bên ngoài Lân Vương phủ, từ trong lòng móc ra Lăng Vân Vang.
Một đạo hồng quang từ bên ngoài Lân Vương phủ xông thẳng lên phía chân trời, đoàn lửa ở trên trời cao chợt nổ tung, sấm vang rung trời bừng tỉnh trong màn đêm yên tĩnh này, ánh lửa nổ tung sáng đỏ toàn bộ phía chân trời!
Lý Nhiễm thấy hết thảy, sợ hãi khiếp đảm ngã ngồi trên mặt đất, hàm răng run lên trừng mắt nhìn Quân Vô Tà.
Lăng Vân Vang đã phóng, Thụy Lân Quân đến!
Quân gia đại tiểu thư này, rốt cuộc muốn làm cái gì!
"Tiểu thúc, ta nhất định phải tìm được gia gia." Quân Vô Tà chậm rãi quay đầu, trong ánh lửa chiếu xuống, cặp con ngươi quạnh quẽ, giống một đoàn ngọn lửa rực cháy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.