Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 942: Rải thiệp mời anh hùng




Edit: Diệp Lưu Nhiên
Lạc Tinh Thành!
Là cái quỷ gì?
Chắc chắn trước khi nhận được thiệp mời từ Tang tộc và Long Nha, không một ai biết về Lạc Tinh Thành, cũng chưa từng nghe nói qua.
Mặc dù ngẫu nhiên có ấn tượng với nó, cũng là người sống hơn vạn năm. Mà hiện tại người có độ tuổi này ở Trung Cổ Giới phần lớn đều cận kề sinh tử, không hỏi thế sự.
Nhưng Lạc Tinh Thành không ai biết này, hai tháng sau sẽ có hai đại sự cùng phát sinh.
Sự thứ nhất, thân là Long Nha đoàn đội Thiên cấp Lưu Khách cũng thần không biết quỷ không hay có cho mình một tòa thành, tên là Lạc Tinh Thành.
Long Nha rải thiệp mời cho không ít đoàn đội Lưu Khách, còn có các gia tộc hợp tác, đều hội tụ ở Lạc Tinh Thành.
Sự thứ hai, là Thánh khí khiến bầu trời Tây châu đổi màu sẽ tổ chức hội thuởng giám, địa điểm tổ chức vừa lúc ở Lạc Tinh Thành.
Cái này để lộ ra điều gì?
Long Nha và Tang tộc hợp tác rồi? Hai nhà liên thủ?
Cẩn thận hỏi thăm, rất dễ tra ra cái tên Mộ Khinh Ca.
Lập tức khiến nhiều người bừng tỉnh đại ngộ!
Mộ Khinh Ca là chủ nhân Long Nha, còn là con cháu khác họ của Tang tộc, là người luyện chế ra Thánh khí. Liên hệ vào nhau, Long Nha và Tang tộc hợp lực là chuyện nằm trong dự kiến.
Cái này làm cho rất nhiều thế lực âm thầm điều tra lai lịch Mộ Khinh Ca đều có chút đau lưng.
Ai mà nghĩ tới, nhân vật thiên tài ngang trời xuất thế cư nhiên có quan hệ với Tang gia.
Trong lúc nhất thời, quá nhiều tò mò, quá nhiều hấp dẫn thu hút mọi ánh mắt Trung Cổ Giới. Tất cả đều hướng về biên giới Tây châu thần bí – Lạc Tinh Thành.
Mà tấm thiệp tham gia thịnh hội để vào Lạc Tinh Thành cũng biến thành mặt hàng bán chạy.
Trình độ chạm tay là bỏng, quả thực chính là hét giá khàn cổ cũng không ai bán.
...
"Ta ra một ngàn linh thạch trung cấp! Ta chắc chắn phải có tấm thiệp vào Lạc Tinh Thành, đừng có ai tranh với ta."
Hội đấu giá Vạn Tượng Lâu xuất hiện ba tấm thiệp mời Lạc Tinh Thành. Tin tức vừa nổ ra lập tức oanh động. Vô số gia tộc không nhận được thiệp mời đều chen chúc tìm mọi cách tiến vào hội đấu giá Vạn Tượng Lâu, muốn mua thiệp mời với giá cao.
Tấm thiệp mời đầu tiên vừa bày ra đã lấy mốc một ngàn linh thạch trung cấp, quả thực khiến chủ trì hội đấu giá kích động cả lên.
"Một ngàn linh thạch trung cấp đã muốn lấy thiệp mời Lạc Tinh Thành? Lão tử ra một nghìn năm trăm linh thạch trung cấp!"
"Ta ra một ngàn bảy!"
"Một ngàn tám!"
"Một ngàn chín!"
"Hai ngàn!"
Thanh âm đấu giá vẫn còn tiếp tục. So sánh với đại sảnh đấu giá náo nhiệt bên ngoài, gian phòng trên tầng hai có vẻ an tĩnh hơn nhiều.
Mộ Khinh Ca ngồi ở ghế trên, vắt chân, khóe miệng mỉm cười nhìn tình cảnh náo nhiệt bên ngoài.
Nàng gõ tay vịn, chỉ bộ trên ngón trỏ tỏa ra linh khí và sắc bén.
Sau lưng nàng là Ấu Hà và Tuyết Gia.
"Tiểu Tước gia, đám người này điên cuồng quá. Chỉ là một tấm thiệp mời thôi mà." Ấu Hà nhìn trường hợp đỏ mặt tía tai bên ngoài, không khỏi kinh ngạc cảm thán.
Mới nói có hai câu, bên ngoài đã hét tới ba ngàn tám trăm linh thạch trung cấp.
Mộ Khinh Ca càng cười tươi hơn, nói: "Chỉ cần đủ mánh khóe, cho dù là một tờ giấy bỏ đi cũng có thể bán ra giá." Lần này nàng không tham dự vào danh sách mời do Long Nha hay Tang gia liệt kê.
Không ngờ Hàn Thải Thải sẽ nhờ người truyền lời cho nàng, muốn nàng đưa ba tấm thiệp mời trống dùng để đấu giá Vạn Tượng Lâu. Hắn chỉ lấy ba phần giá cả, bảy phần thuộc về nàng.
Vốn Mộ Khinh Ca không muốn phản ứng hắn.
Nhưng cảm thấy có tiền mà không kiếm chính là kẻ ngốc, cho nên miễn cưỡng đồng ý. Dù sao làm vậy, nàng cũng không phải không được lợi gì. Không chỉ kiếm lời, còn giúp quảng bá Lạc Tinh Thành.
"Hàn thiếu chủ cũng thật là nhân tài, biết mọi người muốn có được tấm thiệp Lạc Tinh Thành, mới tìm Thiếu chủ xin ba tấm thiệp trống. Nhưng mà Tuyết Gia nghĩ không ra, làm vậy ngoại trừ để càng nhiều người biết đến Lạc Tinh Thành hơn, hắn tốn bao tâm sức bận trước bận sau chỉ kiếm được ba phần lợi nhuận, chẳng phải rất mệt sao?" Tuyết Gia đưa đôi mắt thông minh nhìn Mộ Khinh Ca, khiêm tốn thỉnh giáo.
Mộ Khinh Ca nhướng mày, cười nói: "Mặt ngoài trông giống như ta chiếm toàn bộ ích lợi. Nhưng Hàn Thải Thải là một người không có lợi thì không dậy sớm, hắn sẽ không làm chuyện thiếu hụt sinh ý. Tuyết Gia, ngươi có tin hay không, sau buổi đấu giá này, bảng hiệu chứa ngàn vàng của Vạn Tượng Lâu sẽ càng vang xa hơn trước."
"Bảng hiệu chứa ngàn vàng?" Tuyết Gia nhíu mày, không rõ.
Nàng đúng là không hiểu chuyện buôn bán.
Nàng không hiểu, nhưng Ấu Hà hiểu.
"Hàn thiếu chủ đúng là hồ ly, chắc cũng chỉ có Tiểu tước gia nhìn thấu. Hiện giờ thiệp mời Lạc Tinh Thành chúng ta khó cầu như thế, Vạn Tượng Lâu lại có thể dễ dàng lấy ra ba tấm thiệp rỗng đi đấu giá, chẳng phải nói lên thực lực của Vạn Tượng Lâu hay sao? Hơn nữa cũng ẩn ý để lộ ra quan hệ giữa bọn họ và Lạc Tinh Thành chúng ta không tầm thường." Ấu Hà che miệng cười nói.
"Chính là ý này." Mộ Khinh Ca gật đầu, cho Ấu Hà ánh mắt khen ngợi.
"Thì ra là thế!" Được Ấu Hà giải thích, Tuyết Gia lập tức hiểu.
Suy nghĩ cẩn thận, nàng càng thêm bội phục. Không chỉ bội phục Hàn Thải Thải, mà còn thêm Mộ Khinh Ca.
Người trước tuy bày cục, nhưng Thiếu chủ lại có thể nhìn thấu. Chẳng phải nói lên tài trí Thiếu chủ nhà mình xuất sắc hơn Hàn thiếu chủ hay sao.
Nghĩ vậy, Tuyết Gia bỗng nhiên thấy tự hào.
"Nhưng Ấu Hà không rõ lắm. Nếu Tiểu tước gia hiểu, vì sao còn muốn tặng không cho Vạn Tượng Lâu?" Ấu Hà nhíu mày nói.
Mộ Khinh Ca hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra, nói như không nói: "Từ chối, hắn sẽ cho rằng là ta chột dạ."
Chột dạ?
Ấu Hà và Tuyết Gia liếc nhau, đều không hiểu.
Mà Mộ Khinh Ca cũng không định giải thích.
Hiện tại tấm thiệp đầu tiên đã được bán ra với giá năm nghìn hai trăm linh thạch. Đây chỉ là tấm thứ nhất, tấm thứ hai không biết sẽ đấu ra cái giá trên trời gì.
Năm nghìn hai trăm linh thạch trung cấp, cũng chính là năm mươi hai vạn linh thạch cấp thấp!
Đây là khái niệm gì? Năm mươi hai vạn linh thạch cấp thấp, tương đương với mười năm tiêu pha của một gia tộc trung đẳng.
...
Chỉ chốc lát, hai tấm thiệp còn lại đều bị bán ra giá cao.
Một tấm bán ra một vạn lẻ một trăm linh thạch trung cấp. Tấm cuối cùng bán ra quả thực chính là giá trên trời, trực tiếp bán ra tám vạn linh thạch trung cấp.
Ba tấm thiệp mời đã thu về cho Mộ Khinh Ca gần bảy vạn linh thạch trung cấp.
Kết thúc buổi đấu giá thiệp mời, hội đấu giá vẫn còn tiếp tục, nhưng người tham dự lại ít ỏi chẳng còn mấy. Tựa hồ mọi sự nhiệt tình của họ đều hao phí vào ba thiệp mời Lạc Tinh Thành.
Đột nhiên ngoài gian có người gõ cửa.
Mộ Khinh Ca ngẩng lên nhìn, bảo Tuyết Gia ra, người sau mới đi tới mở cửa.
Người đi vào là Hàn Thải Thải. Hắn đang cầm túi Tu Di, bên trong là phần chia cho Mộ Khinh Ca.
Hắn vẫn mặc hoa bào diêm dúa, phối với gương mặt yêu dã quả thực như yêu tinh hoa.
Theo mỗi bước hắn đi đều kéo theo vạt áo, xương quai xanh như ẩn như hiện lộ ra phong tình vũ mị. Hắn trực tiếp ngồi xuống đối diện Mộ Khinh Ca, đưa túi Tu Di cho nàng.
Mộ Khinh Ca vẫy tay một cái, túi Tu Di tự động bay khỏi tay Hàn Thải Thải, rơi vào tay nàng.
Nàng dùng linh thức tìm thấy linh thạch trung cấp đầy đủ linh khí bên trong, đối chiếu số lượng xong rồi mới rút linh thức về, giao cho Tuyết Gia cất.
"Ta còn tưởng rằng ngươi không muốn gặp lại ta." Làm xong việc, Hàn Thải Thải mới nhìn Mộ Khinh Ca, đôi mắt hẹp dài lóe tia u oán.
Mộ Khinh Ca cười bình đạm: "Nếu là về công việc, thì mời nói. Nếu nói việc riêng, vậy giữa ta và ngươi không có chuyện gì để bàn."
"Ngươi thật sự phải tuyệt tình với ta như thế? Ta đã tạ tội ngươi rồi." Hàn Thải Thải bất đắc dĩ nói.
Mộ Khinh Cac chậm rãi lắc đầu: "Nếu ngươi có thể hoàn toàn buông bỏ, chúng ta sẽ uống rượu hoan ca như trước. Chỉ là ngươi quá chấp nhất, không mở lòng, ta cũng chỉ có thể tị hiềm. Ta không muốn để ngươi hiểu lầm gì."
"Ngươi đúng là người vô tình." Hàn Thải Thải cắn răng.
Hiện tại tình cảm của hắn với Mộ Khinh Ca rất phức tạp, có thể hình dung thành yêu hận đan xen. Cố tình nữ nhân này vô tình với hắn như thế, hắn vẫn còn muốn tìm đủ lý do chế tạo cơ hội gặp mặt với nàng.
Mỗi lần hắn đều bảo mình, có thể gặp mặt nói mấy câu là tốt rồi.
Những mỗi lần gặp mặt, hắn lại phát hiện mình muốn nhiều hơn.
"Cảm ơn đã khen, đối với nhiều người mà nói, ta đúng là lãnh khốc vô tình." Mộ Khinh Ca thần sắc bình tĩnh, không buồn bởi câu nói của Hàn Thải Thải.
Hai người nói chuyện khiến Tuyết Gia không hiểu ra sao.
Nhưng nàng có thể cảm nhận được Hàn thiếu chủ có tình cảm rối rắm phức tạp với Thiếu chủ nhà mình.
Phát hiện này khiến nàng nhảy dựng, bất giác nhìn về phía Ấu Hà.
Ấu Hà rất chi là bình tĩnh, không có khác thường gì. Điều này làm cho Tuyết Gia hơi thấy thất bại, nàng không biết do mình cảm thụ sai hay là do Ấu Hà không phát hiện ra khác lạ.
"Hàn thiếu chủ... Thiếu chủ thích nam sắc sao? Hay là nữ sắc?" Vấn đề này làm cho Tuyết Gia hoang mang.
"Kế tiếp ngươi định đi đâu?" Hàn Thải Thải từ bỏ tiếp tục vấn đề không có đáp án này, sửa miệng hỏi.
Nhưng Mộ Khinh Ca không phối hợp, chỉ nói: "Ta đi đâu không nhọc Hàn thiếu chủ quan tâm. Đúng rồi, thuận tiện nói cho Hàn thiếu chủ một việc, chuyện hợp tác đan dược sau này sẽ do Tuyết Gia toàn quyền phụ trách. Nàng ấy sẽ đưa đan dược tới đúng hạn, lợi nhuận ngươi trực tiếp đưa cho nàng ấy là được."
Nói xong, Tuyết Gia cúi người với Hàn Thải Thải.
Thái độ Mộ Khinh Ca đây là tránh không gặp hắn, hay là không muốn có cơ hội gặp mặt với hắn. Nhận thức này khiến Hàn Thải Thải tức giận đến ngực phát đau, rất muốn bóp ch.ết nữ nhân nhẫn tâm này. Nhưng cuối cùng hắn chỉ có thể giận dữ phất tay áo bỏ đi.
Sau khi hắn rời khỏi, Mộ Khinh Ca mới híp mắt cười lạnh lùng, nói với hai nàng: "Đi thôi, đến lúc nên trở về Lạc Tinh Thành."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.