Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 131: Nghênh ngang đi vào!




“Thường Nhất, vậy ngươi nói hiện giờ chúng ta phải làm sao?” Tô Nhất Sơn không ngờ lại đi hỏi ý kiến của Thường Nhất.
Thường Nhất dĩ nhiên cũng có chút bất ngờ, đối với vị thiếu gia này hắn cũng hiểu chút ít.
Tô Nhất Sơn từ trong xương cốt đã có một sự cao ngạo, luôn luôn xem thường đám người hầu bên dưới của Tô gia. 
Nhưng hôm nay, hắn lại đi hỏi ý kiến của mình.
Xem ra, trong thời gian này hắn đã trưởng thành không ít.
Tô Nhất Sơn có như vậy, mới xứng đáng trở thành người kế thừa của Tô gia. 
Thường Nhất cũng không do dự, đem hết những suy nghĩ của mình nói ra: “Bất kể họ có phải là đi Xích Phong Lĩnh không, chắc chắn là sẽ có một đích đến, nhưng bọn họ muốn lấy được dược liệu, e rằng cũng không phải là chuyện dễ dàng. Chúng ta chỉ cần lần theo dấu vết của Mê Ảnh Trùng đuổi theo, chuẩn bị mai phục từ trước, liệu hắn cũng không thể chạy thoát. Sau cùng chúng ta phải chú ý né tránh lãnh địa của một số đám yêu thú lớn mạnh, nhắm thẳng hướng này mà đi, cứ như vậy cho dù có hơi xa một chút, nhiều nhất cũng không quá thời gian của nửa ngày, chắc chắn sẽ kịp!”
Tô Nhất Sơn suy nghĩ một hồi, cảm thấy những lời mà Thường Nhất nói rất có lý.
Lúc đầu bọn họ không hề biết mục địch của Diệp Viễn, thế là cứ đuổi theo một cách không có chủ đích, kết quả bị yêu thú cản trở ngược lại kéo thời gian thêm dài ra. 
Nay nếu đã có phương hướng rõ ràng rồi, tự nhiên là không sợ bọn họ trốn mất, né qua lãnh địa của đám yêu thú lớn mạnh, có lẽ sẽ nhanh hơn được một chút.
“Được, cứ làm theo những gì ngươi nói! Nghỉ ngơi một chút trước rồi hãy xuất phát.” Tô Nhất Sơn dặn dò nói.
Diệp Viễn thuyết phục xong Phong Chỉ Nhu, hai người họ mỗi người uống một viên Liệm Khí Đan, vội đi về phía Xích Phong Lĩnh. 
“Diệp Viễn, bốn người họ đều do ngươi giết sao? Ngươi lại lợi hại đến thế sao?”
Đối với thực lực của Diệp Viễn, Phong Chỉ Nhu có chút kinh ngạc, đó là bốn Võ giả  Linh Dịch Cảnh đấy, không ngờ toàn bộ lại chết dưới tay của Diệp Viễn!.
Diệp Viễn cười ha ha nói: “Ta làm gì có bản lĩnh đó, chỉ là sử dụng một kế sách nhỏ, khiến họ tàn sát lẫn nhau, nên mới có thành quả chiến đấu như vậy.” 
Phong Chỉ Nhu lúc này mới vỡ lẽ: “Thì ra là vậy, làm ta giật cả mình! Nếu như một mình ngươi có thể giết bốn người họ, há chẳng phải đã có thực lực của top ba mươi Võ bảng rồi sao?”
Định vị của mọi người dành cho Diệp Viễn lúc đầu chỉ khoảng trên dưới top năm mươi của Võ bảng.
Với thực lực này, đánh thắng vài võ giả Linh Dịch tầng hai thông thường thì không có gì đáng nói. 
Phong Chỉ Nhu biết rằng thực lực của yêu thú săn người, mạnh hơn so với võ giả thông thường, hơn nữa trong bốn người đó còn có một võ giả Linh Dịch tầng ba, Diệp Viễn có thể đồng thời hạ gục bốn người họ, tăng lên hai mươi mấy bậc nữa cũng không có gì là quá.
Diệp Viễn chỉ mới Nguyên Khí tầng chín thôi!
Nguyên Khí tầng chín đã có thực lực của top ba mươi Võ bảng rồi, vậy đến khi hắn đột phá  Linh Dịch Cảnh rồi, sẽ đáng sợ đến mức độ nào đây? 
Phong Chỉ Như nghĩ một hồi cũng cảm thấy không thể nào tin được.
Phải nhờ đến Diệp Viễn phủ nhận suy đoán của nàng, nếu không Phong Chỉ Nhu sẽ cảm thấy nổ lực của bao nhiêu năm nay coi như là đem vứt cho chó ăn rồi.
“Hắn quả là quỷ kế đa đoan! Mấy tên lão giang hồ, lại bị hắn trêu đùa đến choáng cả mặt!” Sau khi vỡ lẽ Phong Chỉ Nhu, không kiềm nổi nhìn khinh bỉ Diệp Viễn một cái. 
Diệp Viễn ha ha cười lớn: “Ai bảo thực lực của để yếu kém chứ, không dùng chút thủ đoạn, há chẳng phải ngay cả mạng cũng không giữ nổi sao? Nếu không phải vậy thì Phong lão sư cũng không để sư tỷ đến bảo vệ ta rồi.”
Phong Chỉ Nhu nghĩ cũng đúng, nhưng lại mở miệng nói: “Thôi được rồi, mạng của ngươi lớn lắm mà. Ngay cả Cửu Thiên Lộ cũng không chết, xem ra ngay cả ông trời cũng chẳng muốn nhận ngươi rồi.”
Diệp Viễn cười hì hì một cái, nhưng không hề đáp lại. 
Phong Chỉ Nhu nói quả không sai, Diệp Viễn chẳng hề để mắt tới Cửu Thiên Lộ. Nhưng mà ở Thần Vực rõ ràng là đã chết rồi, nhưng hiện giờ lại khỏe mạnh đứng ở đây, giờ Diệp Viễn nghĩ lại cứ y như là đang nằm mơ vậy.
Khoảng chừng nửa ngày, Diệp Viễn và Phong Chỉ Nhu cuối cùng cũng đến được Xích Phong Lĩnh.
Nơi đây nguy hiểm vô cùng, ngoại trừ Thông Tí Thạch Viên, Xích Phong Lĩnh còn có không ít yêu thú lớn mạnh. 
Vô Biên Sâm Lâm một nơi như thế, thợ săn yêu thú trước giờ không ai dám đặt chân đến.
Cho dù là võ giả Ngưng Tinh Cảnh, đến chỗ này cũng phải hết sức cẩn thận, chẳng may bị Thông Tí Thạch Viên bao vây, sau cùng cũng là bị vây đánh đến chết.
Hai người họ tìm một chỗ an toàn ẩn núp, lén lên quan sát tình hình ở trên Xích Phong Lĩnh. 
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã khiến Phong Chỉ Nhu giật cả mình.
Tuy là rừng cây rậm rạp, nhưng màu trắng của Thông Tí Thạch Viên ẩn ẩn hiện hiện, xuất hiện qua lại hiện ra vô cùng chói mắt.
Chúng cứ hai ba hai ba di chuyển, y như là đang tuần tra vậy. 
“Cả đám cả lũ Thông Tí Thạch Viên, sao lại giống như đang đi tuần tra được?” Phong Chỉ Nhu nhìn Diệp Viễn có chút kinh ngạc”, truyền âm nói.
“Thạch Viên Nhất Hầu trí tuệ cực cao, nhận thức về lãnh địa của mình cũng mạnh hơn những yêu thú khác. Hơn nữa chúng phân chia cấp độ rất rõ ràng, phân thành Viên Binh, Viên Tướng, Viên Vương. Thạch Viên sống theo kiểu bầy đàn, không để kẻ khác giành mất lãnh địa của nó, một khi phát hiện ai đó đột nhập, chúng sẽ hợp sức lại chống lại kẻ thù.” Diệp Viễn giải thích nói. Nghe xong lời giải thích của Diệp Viễn, Phong Chỉ Nhu kinh ngạc nói: “Không phải chứ? Ngươi đã lại hiểu rõ tập tính của Thông Tí Thạch Viên như vậy, lại còn đến Xích Phong Lĩnh, như vậy chẳng phải là đến để nộp mạng sao?”
Nghe Diệp Viễn nói vậy, tính biệt lập và tính công kích của Thông Tí Thạch Viên đều rất mạnh, một khi bị phát hiện thì hai người họ sẽ cực kỳ nguy hiểm. 
Trong Thông Tí Thạch Viên cái gọi là Viên Binh, Viên Tướng, Viên Vương tương ứng với bậc một, bậc hai, và bậc ba.
Khoan nói tới Viên Tướng và Viên Vương, chỉ cần đám vạn Viên Binh đó sử dụng chiến thuật Viên Thuật cũng đủ để dìm chết hai người họ rồi.
Diệp Viễn nhìn Phong Chỉ Nhu, không biết làm sao liền cười lên. 
Nhìn thấy nụ cười chứa đầy ý trêu trọc của Diệp Viễn, Phong Chỉ Nhu lại nổi giận lớn tiếng nói: “Ngươi cười cái gì? Chẳng lẽ ta nói sai rồi sao?”
Diệp Viễn chỉ vào đầu của mình, cười nói: “Loài người tại sao lại lớn mạnh như vậy? Không phải do tu luyện nhanh hơn yêu tộc, cũng không phải thân thể khỏe hơn yêu tộc, mà là vì trí tuệ cao hơn yêu tộc rất nhiều, cho nên trước khi làm việc gì phải động não trước, chứ không phải chỉ biết tìm cách chạy trốn hay gặp ai cũng đánh, hiểu chưa?”
“Ý của ngươi là ngươi có cách? Vậy thì ngươi mau nói đi! Hừm? Không đúng! Ngươi giỏi lắm, Diệp Viễn, ý lúc nãy của ngươi có phải là đang nói ta còn ngu hơn đám yêu thú đó không?” 
Phong Chỉ Nhu rất nhanh nhận ra, tức tới máu lên đến cả não, nhưng mà lần này nàng ta ngược lại đã học hỏi được không ít, nên cũng không nói gì thêm, mà là truyền âm nói chuyện, chỉ là sắc mặt càng ngày càng lộ vẻ lạnh lùng.
Diệp Viễn than thở nói: “Ta nói sư tỷ, tỷ đừng có nhạy cảm đến thế có được không? Ta chỉ là đáng nói cho tỷ một quy luật mà thôi, tỷ cứ phải lái sang hướng là ta đang mắng tỷ, hà tất như vậy chứ?”
“Hừm! Ngươi khoan vội đắc ý! Hiện giờ không phải lúc, đợi đến lúc quay về, xem ta tính sổ với ngươi như thế nào!” Phong Chỉ Nhu lạnh lùng hừm một cái. 
Đối mặt với cả rừng Thông Tí Thạch Viên, một Phong sư tỷ kêu ngạo cuối cùng cũng biết phân biệt nặng nhẹ, không hở một chút là nổi giận nữa.
Thiết Chưởng Phi Hùng chỉ có một con, còn có thể dẫn dụ được, nếu như kinh động đến cả rừng Thông Tí Thạch Viên, hai người bọn họ ngay cả cơ hội bỏ chạy cũng không có.
“Ha ha, đa tạ sư tỷ đại nhân đại lượng!” Diệp Viễn cười nói. 
“Ít nói nhảm đi! Có cách nào đi vào, mau nói!” Phong Chỉ Nhu đã kìm nén cả bụng hỏa khí, chẳng tốt lành nói.
Diệp Viễn cười nói: “Làm sao đi vào ư? Đương nhiên là thản nhiên đi vào rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.