Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 426: Hai Thần Binh




Trường kiếm huyết sắc giống như bị uy hiếp vậy, kiếm khí tràn ngập toàn thân, mùi máu tanh không ngừng kéo đến.
Còn không đợi Phương Lâm kịp phản ứng, trường mâu đã gào thét lao ra, mang theo tiếng xé gió va chạm cùng trường kiếm huyết sắc.
Hai thần binh lợi khí giống như địch thủ đã lâu không gặp vậy, còn đấu vô cùng kịch liệt, thỉnh thoảng lại có khí tức khủng khiếp tràn ngập ra.
Bất luận là trường mâu hay trường kiếm huyết sắc dường như đều đang phẫn nộ, liều mạng muốn đánh bại đối phương.
Phương Lâm nhìn thấy, trợn mắt há hốc mồm.
Đây tính là chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao trường mâu và trường kiếm huyết sắc lại đánh nhau?
Phương Lâm thấy vậy cũng sốt ruột, bất luận là trường kiếm huyết sắc hay trường mâu, đều là loại thần binh lợi khí cực kỳ đáng sợ, nếu như có một cái nào bị hư hỏng, Phương Lâm đều sẽ vô cùng đau lòng.
Nếu như hai thần binh đều bị hỏng, vậy Phương Lâm quả thực muốn khóc cũng khóc không được.
- Này, đánh tiếp nữa, ta lại đem thi thể của chủ nhân ngươi muối thành dưa muối!
Phương Lâm nhìn trường kiếm huyết sắc kêu lên, hắn tin tưởng trường kiếm huyết sắc có thể nghe hiểu được mình đang nói cái gì.
Quả nhiên, trường kiếm huyết sắc nghe được lời Phương Lâm nó, nó lập tức giận dữ, bỏ lại trường mâu, lao thẳng đến chỗ của Phương Lâm.
Phương Lâm bị dọa cho giật mình, vội vàng xua tay:
- Ta nói đùa thôi, chủ nhân của ngươi anh minh thần võ, ta làm sao dám động vào hắn?
Trường kiếm huyết sắc ngược lại không có làm gì Phương Lâm, chỉ là đặc biệt không có ý tốt lắc lư vài cái ở trước mặt Phương Lâm, không ngờ là đang cảnh cáo Phương Lâm.
Lúc này, trường mâu này cũng bay tới, nó vẫn mang theo sát cơ ngập trời, muốn cùng trường kiếm huyết sắc một lần quyết định thắng bại sau cùng.
Phương Lâm bất đắc dĩ, nhìn trường mâu này kêu lên:
- Vị huynh đài này cũng xin bớt giận đi. Chúng ta đều là lần đầu tiên gặp mặt, tại sao phải đánh sống đánh chết như vậy? Chuyện gì cũng có thể từ từ nói không phải sao?
Phương Lâm vốn chỉ thuận miệng nói như vậy, cũng không hy vọng trường mâu này có thể nghe mình, ai biết trường mâu này lại có thể thật sự dừng ở trên không trung bất động, không có tiếp tục động thủ với trường kiếm huyết sắc nữa.
Thấy vậy, Phương Lâm có chút bất ngờ, lẽ nào mị lực của mình lại lớn như vậy sao? Ngay cả thanh trường mâu lần đầu gặp mặt này cũng bị mị lực của mình thuyết phục sao?
- Ngươi có thể nghe hiểu lời của ta?
Phương Lâm nhìn trường mâu này hỏi.
Trường mâu ở giữa không trung lắc một vòng, hình như đang đáp lại Phương Lâm.
Thấy vậy, Phương Lâm lại xác nhận trường mâu này quả thật có thể nghe hiểu được mình đang nói cái gì giống như trường kiếm huyết sắc, chỉ có điều so với trường kiếm huyết sắc, trường mâu này hình như thân mật đối với mình hơn.
Trường kiếm huyết sắc lại vẫn vô cùng cảnh giác đối với trường mâu, trên thân kiếm tràn ngập huyết quang, hình như bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị sẽ xuất thủ.
Đây vẫn là lần đầu Phương Lâm nhìn thấy trường kiếm huyết sắc cảnh giác như thế, xem ra nó thật sự gặp phải đối thủ, bởi vậy cũng có thể đoán được, thanh trường mâu này thật sự đặc biệt không tầm thường, có thể làm cho trường kiếm huyết sắc binh khí của Yêu Thánh này cũng cảm nhận được uy hiếp.
Phương Lâm vươn tay về phía thanh trường mâu này, trường mâu hình như do dự một lát, sau đó chậm rãi bay về phía Phương Lâm.
Khi Phương Lâm nắm lấy thanh trường mâu, cảm giác điên cuồng, hung bạo lại xông lên đầu, toàn thân hắn lại gần như rơi vào trong trạng thái điên cuồng.
Phương Lâm lập tức buông tay, trường mâu dừng ở trước mặt Phương Lâm, không có bất kỳ động tác gì khác.
- Đúng là một món thần binh lợi khí tốt!
Phương Lâm thở hổn hển, trường mâu này thật sự quá lợi hại, chỉ nắm nó ở trong tay, lại có thể phát sinh ảnh hưởng lớn đối với mình như vậy.
Trường kiếm huyết sắc ở một bên lóe ra ánh sáng, có vẻ cực kỳ bất mãn, vèo một tiếng, nó lại trực tiếp chui vào bên trong túi Cửu Cung của Phương Lâm.
Phương Lâm bị dọa cho giật mình, trường kiếm huyết sắc này hút nhiều máu như vậy, sợ là muốn khiến cho thi thể khô quắt già nua kia khôi phục sinh cơ, vậy sẽ không tốt đâu?
Ngay lập tức, Phương Lâm lập tức lấy ra đỉnh Cực Hải chứa thi thể già nua khô quắt, để vào bên trong một túi Cửu Cung khác.
Nhưng Phương Lâm đánh giá thấp chấp niệm của trường kiếm huyết sắc, không ngờ nó trực tiếp phá rách túi Cửu Cung, mũi kiếm nhắm ngay vào Phương Lâm, hình như đang uy hiếp Phương Lâm giao ra thi thể của Yêu Thánh.
Oong!
Trường mâu lập tức nhắm ngay vào trường kiếm huyết sắc, dường như đang bảo vệ Phương Lâm.
Phương Lâm đau đầu một hồi, vốn cho rằng nhận được hai thần binh lợi khí là một chuyện cao hứng, hiện tại xem ra, bất luận là trường kiếm huyết sắc hay trường mâu đều phiền phức.
Phương Lâm biết rất rõ ràng trường kiếm huyết sắc muốn làm cái gì, để cho Yêu Thánh sống lại là chuyện hắn không thể tiếp nhận nhận. Dù sao có trời mới biết sau khi Yêu Thánh sống lại sẽ làm gì mình.
Hơn nữa, có thi thể của Yêu Thánh ở trong tay, mình cũng xem như nắm được nược điểm kìm hãm trường kiếm huyết sắc này, sẽ không để cho nó quá mức làm loạn.
- Ta cho ngươi biết, muốn để cho thi thể khô quắt già nua kia sống lại là chuyện tuyệt đối không có khả năng.
Phương Lâm nhìn trường kiếm huyết sắc lạnh giọng nói.
Trường kiếm huyết sắc giận dữ, trực tiếp đâm về phía Phương Lâm, trường mâu lập tức ngăn cản ở phía trước, đánh trường kiếm huyết sắc bay ra ngoài.
Phương Lâm tiếp tục nói:
- Nếu như ngươi muốn cho hắn sống lại, nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của ta, bằng không ta lại lập tức để cho trường mâu hoàn toàn phá hủy thi thể khô quắt già nua kia!
Trường kiếm huyết sắc vừa nghe vậy, lập tức ngừng lại, sau đó ánh sáng biến mất, thoáng cái nó rơi xuống trên mặt đất.
Phương Lâm không nghĩ tới uy hiếp này như vậy lại có tác dụng, chỉ có điều suy nghĩ một lát, trường mâu này thật sự đặc biệt đáng sợ, dường như có một loại chấp niệm đặc biệt sâu đối với yêu thú, muốn chém giết tất cả yêu thú.
Yêu Thánh mặc dù là người, nhưng cũng có khí tức của yêu, lấy lực lượng của thanh trường mâu này, sợ rằng thật sự có thể trấn áp được thi thể Yêu Thánh khô quắt.
Trường kiếm huyết sắc chính là e ngại trường mâu sẽ hủy diệt thi thể của Yêu Thánh, cho nên mới phải lựa chọn khuất phục Phương Lâm, bằng không lấy tính tình của trường kiếm huyết sắc này, sợ rằng căn bản cũng không sẽ để Phương Lâm vào trong mắt.
Ngay lập tức, Phương Lâm nhìn trường mâu, đưa tay làm dấu hiệu mời, trường mâu lập tức bay tới, hình như có chút thân thiết với Phương Lâm.
Phương Lâm cười, ra hiệu nó tiến vào bên trong túi Cửu Cung, chỉ thấy trường mâu lóe lên, chính là bay vào trong túi Cửu Cung.
Ngay lập tức, Phương Lâm lại là đi tới chỗ của trường kiếm huyết sắc, thu nó vào bên trong một túi Cửu Cung khác, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có điều trong lòng Phương Lâm vẫn có chút vui sướng, không nói về trường kiếm huyết sắc, hắn lại nhận được một món thần binh lợi khí hết sức lợi hại, không thể nói là thu hoạch không lớn.
Hồ máu đã khô cạn, ngay cả một giọt máu tươi cũng không còn lại, ma cây này đã hoàn toàn héo rũ thối nát, đang không ngừng tan vỡ.
Trong lòng Phương Lâm có chút không yên lòng, nhìn chằm chằm vào ma cây, mãi đến khi nó hoàn toàn tiêu vong, trở thành một đống tro bụi, hắn mới chính thức yên lòng.
Dù sao, ma cây này quá mức khủng khiếp, thời kỳ thượng cổ có nhiều cường giả như vậy ra tay, cũng không có khả năng hoàn toàn loại bỏ được nó.
Phương Lâm đã biết được bí mật của hồ máu, ngay lập tức hắn nhìn về phía núi quỷ cách đó không xa, hắn nghĩ nơi đó chắc hẳn là còn có bí mật gì đó tồn tại.
Nếu đã tới, Phương Lâm tất nhiên cũng muốn đi tìm kiếm tới cùng, hơn nữa có trường mâu ở trong tay, lòng tin của Phương Lâm xem như đã tăng lên rất nhiều, hơn nữa thương thế hắn đã khôi phục lại hơn phân nửa, có thể nói là đặc biệt phấn khích.
Ngay lập tức, Phương Lâm đi tới núi quỷ. Quả nhiên không hổ danh là núi quỷ, còn chưa vào núi hắn đã cảm giác được quỷ khí dày đặc, dường như bên trong ngọn núi này tồn tại vô số oan hồn lệ quỷ vậy.
- A? Bản đại gia hình như ngửi thấy được mùi thức ăn ngon?
Lúc này, bên trong túi Cửu Cung truyền đến giọng nghi ngờ của Thi Nhân Sâm nghìn năm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.