Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 205: Lại một loại ngọn lửa




Vật ấy không phải là đan dược, mà là một lò luyện đan!
Một cái lò luyện đan màu đỏ thẫm giống như một ngọn lửa bay tới, mang theo ánh sáng màu đỏ dâng trào. Khi chợt nhìn thoáng qua, nó giống như một mặt trời đỏ rơi xuống.
Cái lò luyện đan này vừa xuất hiện, nhất thời nhiệt độ của toàn bộ đan đàn cũng dường như tăng cao lên không ít. Một ít đệ tử Đan tông tu vi yếu kém trán cũng toát ra mồ hôi.
Mà những cường giả lão nhân của Tử Hà tông nhìn thấy lò luyện đan màu đỏ thẫm này, đều lộ ra vẻ kinh hãi, giống như nhìn thấy thứ gì không thể nào xuất hiện.
- Đây là Hỏa Huyền đỉnh của Lục Thánh, giống hệt với ghi chép trong sách cổ!
- Không ngờ là Hỏa Huyền đỉnh. Không ngờ Lục Thánh giấu nó ở bên trong bức tượng.
- Phương Lâm cơ duyên ngập trời. Ngay cả Hỏa Huyền đỉnh này cũng sắp rơi vào trong tay hắn.
Một vài lão nhân đều nhận ra được lò luyện đan màu đỏ thẫm này chính là Hỏa Huyền đỉnh năm đó Lục Thánh một trong bốn thánh của Đan tông đã từng sử dụng.
- Có người nói cái đỉnh này chính là do Lục Thánh nhận được từ bên trong một chỗ núi lửa phun trào. Nó chính là vật thượng cổ vô cùng trân quý.
Một lão nhân nói với giọng điệu có phần run rẩy.
Mọi người nghe thấy hắn nói vậy đều sửng sốt. Không ngờ cái Hỏa Huyền đỉnh này lại có lai lịch lớn như vậy. Xem ra thật sự là một cái bảo đỉnh.
Phương Lâm đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hỏa Huyền đỉnh này, trong mắt có một phần nóng bỏng.
Ầm một tiếng, Hỏa Huyền đỉnh rơi xuống trước mặt Phương Lâm, đập cho mặt đất xuất hiện bốn cái hố to. Bốn cái chân vạc lún thật sâu vào bên trong mặt đất.
Khi mặt đối mặt với Hỏa Huyền đỉnh này, Phương Lâm càng có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ của cái đỉnh này, thật sự giống như đối mặt với một ngọn lửa vậy.
Phương Lâm không nhịn được đưa tay ra chạm vào.
Khi ngón tay hắn tiếp xúc đến thân của Hỏa Huyền đỉnh này, không ngờ hắn không cảm thấy nóng bỏng tay, chẳng qua là có hơi ấm mà thôi.
Phương Lâm cười. Hỏa Huyền đỉnh này chính là vật của Lục Thánh. Hiện tại nó chủ động xuất hiện, chắc hắn muốn công nhận mình, cho nên mình mới có thể chạm đến nó.
Nếu như người bên ngoài đi tới động vào Hỏa Huyền đỉnh này, sợ rằng sẽ lập tức bị nhiệt độ cao của Hỏa Huyền đỉnh này làm bỏng.
Dù sao, cho dù Hỏa Huyền đỉnh này không nhóm lửa, cũng có thể dùng để luyện đan. Bản thân nhiệt độ của nó cũng đủ để luyện hóa phần lớn dược liệu.
- Đúng là một cái Hỏa Huyền đỉnh tốt. Đa tạ Lục Thánh đã ban tặng, vãn bối vô cùng cảm kích!
Phương Lâm kêu lên một tiếng, sau đó quay về phía bức tượng Lục Thánh ôm quyền cúi đầu.
Lại sau đó, Phương Lâm ở trước mặt của mọi người, vô cùng thản nhiên thu Hỏa Huyền đỉnh này vào trong túi.
Nhìn thấy được cảnh tượng như vậy, trên mặt rất nhiều người ở đây đều lộ ra vẻ hâm mộ. Đây chính là lò luyện đan Lục Thánh năm đó đã dùng qua, không ngờ lại được Phương Lâm thu vào như vậy. Thật sự quá khinh người.
Toàn bộ Đan tông cũng không chắc có thể tìm được bao nhiêu cái lò luyện đan có thể sánh ngang với Hỏa Huyền đỉnh này.
Triệu Đăng Minh có phần không nhịn được. Phương Lâm nhận được thêm cái Hỏa Huyền đỉnh này, không thể nghi ngờ là như hổ thêm cánh.
Ban đầu, tài năng của Phương Lâm đã xuất chúng đến mức đáng sợ. Hiện tại hắn lại nhận được một cái Hỏa Huyền đỉnh như vậy, có còn để cho người khác sống nữa hay không?
- Phương Lâm, cái đỉnh này chính là vật của bốn thánh để lại, phải nộp lên cho thủ tọa, để cho thủ tọa tới xử lý. Ngươi không có tư cách thu nó vào trong túi. Mau mau giao ra!
Triệu Đăng Minh la lớn, vẻ mặt ngôn từ chính nghĩa. Người không biết còn tưởng rằng hắn thật sự suy nghĩ cho Đan tông.
Chỉ có điều hắn nói ra lời này lại khiến cho không ít người xung quanh lộ ra vẻ khinh bỉ và xem thường. Ngay cả một ít đệ tử cũng cảm thấy Triệu Đăng Minh này thật sự không biết xấu hổ.
- Ngươi đúng là kẻ không biết xấu hổ, chính là tay sai của phụ tử Cổ gia. Ngươi còn dám nói bậy thêm một câu, cẩn thận bốn thánh lập tức đánh chết ngươi!
Độc Cô Niệm lớn tiếng mắng, cũng hoàn toàn không nể mặt Triệu Đăng Minh.
Bốn lão nhân hộ pháp cho Phương Lâm cũng lãnh đạm và bất mãn nhìn về phía Triệu Đăng Minh. Hắn cảm thấy người này thật không ra gì. Ngươi làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy?
Sắc mặt Triệu Đăng Minh khó coi, lúc trắng lúc xanh. Ở dưới tình thế cấp bách, hắn mới nói như vậy, không ngờ lại bị mọi người chế giễu.
Phương Lâm liếc mắt nhìn Triệu Đăng Minh này, mỉm cười:
- Triệu trưởng lão không nên sốt ruột. Đồ bốn thánh tặng còn chưa kết thúc, ngươi kêu quá sớm rồi đó.
Triệu Đăng Minh nghe được Phương Lâm nói vậy, sắc mặt lại đen giống như đáy nồi, tức muốn nổ phổi.
Mà Phương Lâm vừa dứt lời, bên trong bốn cột ánh sáng này quả nhiên lại có một thứ bay ra ngoài.
Cơ mặt mọi người co giật.
Như vậy vẫn chưa xong sao? Một viên đan dược đã khiến cho cảnh giới của Phương Lâm tăng mạnh. Phía sau còn tới một cái Hỏa Huyền đỉnh cực kỳ trân quý. Hai món đồ này bất kể một cái nào đều đặc biệt khó có được.
Lúc này Kim Đan bị Phương Lâm nuốt vào. Hỏa Huyền đỉnh còn rơi vào trong tay Phương Lâm. Nhưng truyền thừa của bốn thánh lại còn chưa kết thúc. Đây là muốn ầm ĩ tới mức nào?
Món vật thứ ba bay tới, rất nhanh đã lộ rõ hình dạng. Mọi người tập trung nhìn vào, thần sắc đều dại ra, giống như gặp phải đả kích cực lớn.
Ngọn lửa!
Từ trong cột sáng này bay ra món đồ thứ ba. Không ngờ chính là một ngọn lửa.
Hồn mạng đan hỏa!
- Ta không phải nằm mơ chứ? Bốn thánh lại còn lưu lại hồn mạng đan hỏa?
- Nghịch thiên. Xem thế này Phương Lâm thật sự nghịch thiên.
- Thậm chí ngay cả hồn mạng đan hỏa cũng có? Bốn thánh cũng quá hào phóng đi.
Một đám người vây xem cũng sắp muốn khóc lên. Tại sao giữa người và người lại chênh lệch lớn như vậy? Phương Lâm hắn không làm gì cả, ngồi ở chỗ đó nói hai tiếng, tại sao thứ tốt gì đều có?
Phương Lâm cũng không nghĩ tới, món đồ thứ ba này lại là hồn mạng đan hỏa.
Lửa này hiện ra màu tím sẫm. Nếu như đứng từ phía xa nhìn, gần như là màu đen.
Mà ở bên trong ngọn lửa này mơ hồ có thể nhìn thấy được bóng dáng của một con yêu thú.
Phương Lâm lập tức đoán được, đây cũng là ngọn lửa trong cơ thể của yêu thú nào đó bị bốn thánh lấy ra luyện làm hồn mạng đan hỏa.
Hồn mạng đan hỏa đại thể chia ra làm ba loại. Một loại là ngọn lửa do thiên địa sinh thành. Ví dụ như lửa Cực Hải do Phương Lâm nhận được ở trong động cổ trước đó.
Một loại ngọn lửa là do trong cơ thể của yêu thú sinh ra, luyện đan sư có thể mang đi luyện hóa nó, biến nó thành hồn mạng đan hỏa của mình.
Còn có một loại nữa lại là do bản thân luyện đan sư tu luyện ra được hồn mạng đan hỏa, sinh ra liên kết cùng hồn phách.
Trong ba loại hồn mạng đan hỏa này, thượng đẳng nhất vẫn là hồn mạng đan hỏa do bản thân luyện đan sư tu luyện ra.
Hễ có luyện đan sư tu nào luyện ra hồn mạng đan hỏa thuộc về bản thân hắn, vậy hắn ở trên con đường luyện đan này, xem như là đặc biệt nổi bật, đủ để bị vạn người kính trọng ngưỡng mộ.
Nhưng trên thực tế, bản thân chín phần chín luyện đan sư cũng khó có thể tu luyện ra hồn mạng đan hỏa. Hơn phân nửa là thu lấy ngọn lửa do thiên địa sinh thành, hoặc là từ trong cơ thể của yêu thú lấy ra ngọn lửa luyện hóa cho mình sử dụng.
Rất hiển nhiên, ngọn lửa màu tím sẫm này là lấy từ trong cơ thể của yêu thú ra, bị bốn thánh luyện hóa, phong ấn ở bên trong bức tượng, chờ đợi người có duyên trong đám hậu bối.
- Không phải Phương Lâm đã có một loại hồn mạng đan hỏa màu xanh lam sao? Hắn còn có thể hấp thu được ngọn lửa này nữa sao?
Một vài đệ tử Đan tông lộ ra vẻ nghi hoặc.
Có cường giả lão nhân ở bên cạnh giải thích:
- Luyện đan sư có thể dung nạp nhiều loại hồn mạng đan hỏa. Nhưng điều kiện trước tiên là phải có thể luyện hóa. Nếu như luyện hóa không được, thân thể lại sẽ gặp phải ngọn lửa cắn trả, tan vỡ tan rã, mất mạng xuống cửu tuyền.
- A! Vậy chẳng phải Phương Lâm này sẽ gặp nguy hiểm sao?
Một số người kinh ngạc kêu lên. Tất cả đều cảm thấy lo lắng cho Phương Lâm.
Mà đám người Triệu Đăng Minh lại ước gì Phương Lâm gặp chuyện không may. Lúc này trong lòng bọn họ đều đang cầu khẩn Phương Lâm luyện hóa thất bại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.