Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 203: Muốn được truyền thừa của bốn thánh




- Đó không phải là Phương Lâm sao? Hắn tới Đan đàn làm cái gì?
- Nhìn thương thế trên người hắn, nghe nói là bị người ám toán.
- Hình như biến đổi khác thường của mấy ngày trước đây có liên quan tới Phương Lâm hắn.
Phương Lâm mang theo thương thế xuất hiện ở Đan đàn, lập tức khiến cho không ít đệ tử chú ý. Dù sao mấy ngày trước đây có động tĩnh quá lớn, cho nên hiện tại rất nhiều đệ tử đều còn nhớ rõ ràng ở trước mắt.
Hiện tại Độc Cô Niệm xem như không có bất kỳ thiện cảm gì với đám người trên dưới Đan tông. Khi nhìn thấy nhiều người như vậy quan sát hai người mình, nàng lập tức nổi giận mắng:
- Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy chúng ta sao?
Phương Lâm không để ý tới tiếng bàn luận của mọi người xung quanh. Hắn nhìn bức tượng của bốn thánh Đan tông này, trên mặt đầy vẻ kiên định.
Cùng lúc đó, tin tức Phương Lâm xuất hiện ở Đan đàn cũng truyền đến trong tai của Cổ Đạo Phong.
- Hắn đi Đan đàn sao?
Cổ Đạo Phong nghe vậy, chân mày hơi nhíu lại. Không biết tại sao, trong lòng hắn mơ hồ có một vài dự cảm xấu.
- Phương Lâm này bị thương nặng như vậy còn chạy loạn khắp nơi, thực sự không biết sống chết!
Cổ Hàn Sơn đứng ở một bên cười lạnh nói.
Cổ Đạo Phong lắc đầu, lập tức nói với người phía dưới:
- Phái người nhìn chằm chằm vào Phương Lâm, xem thử hắn rốt cuộc muốn làm gì? Có tin tức gì lập tức nói cho ta biết.
- Vâng!
Người phía dưới rời đi.
Cổ Hàn Sơn cảm thấy không giải thích được:
- Phụ thân, Phương Lâm này chịu thiệt lớn như vậy, vào lúc này hắn chẳng lẽ còn dám đi ra gây chuyện sao?
Cổ Đạo Phong nói:
- Người này không tầm thường. Lần này hắn bị chúng ta ám toán một trận, sợ rằng trong lòng nuốt không trôi cơn giận này. Sợ rằng hắn thật sự muốn làm ra chuyện gì đó.
Cổ Hàn Sơn không lưu tâm. Theo hắn nghĩ, Phương Lâm lần này thiếu chút nữa bỏ mạng, hẳn phải biết sợ mới đúng. Lúc này Phương Lâm còn dám ra đây gây sự, thật sự không sợ chết hay sao?
Cùng lúc đó, Hàn Ngâm Nguyệt cũng biết Phương Lâm xuất hiện ở Đan đàn. Trong lòng nàng cũng có nghi ngờ tương tự với Cổ Đạo Phong.
- Hiểu Tinh, muội đi xem Phương Lâm thế nào. Nếu như có chuyện gì, muội đúng lúc ra tay ngăn cản.
Hàn Ngâm Nguyệt quay về phía muội muội đang đứng bên cạnh nói.
Hàn Hiểu Tinh không thốt ra một tiếng nào, cầm theo kiếm lặng lẽ rời đi.
Trong đại điện Tử Hà, Hàn Lạc Vân nhắm mắt dưỡng thần, trong tay nắm một ngọc giản đưa tin.
- Đi xem tiểu tử này rốt cuộc muốn làm gì.
Hàn Lạc Vân phân phó nói.
Trên Đan đàn càng lúc càng nhiều người. Ngoài sáng trong tối đều có người đang nhìn chằm chằm vào Phương Lâm, muốn biết hành động tiếp theo của Phương Lâm là gì.
Phương Lâm cũng đang chờ những người này xuất hiện. Lần này hắn tới đây là muốn làm huyên náo một trận thật lớn. Hắn tất nhiên phải đợi những khán giả tới đông đủ mới tốt.
Thấy mọi người tới gần đông đủ, Phương Lâm hít sâu một hơi, nhìn về phía bốn bức tượng thánh này cúi đầu thật sâu.
- Hậu bối Phương Lâm hôm nay tới cúng bái bốn thánh, cầu lấy truyền thừa của bốn thánh!
Phương Lâm cao giọng nói, giọng điệu nghiêm nghị thành kính.
Nghe thấy Phương Lâm nói vậy, người xung quanh nhất thời lại muốn nổ tung. Tất cả đều hít vào một hơi lạnh.
Không ngờ Phương Lâm muốn thu hoạch truyền thừa cất giấu ở bên trong bốn bức tượng thánh? Hắn điên rồi sao? Hay là bị người ta đánh cho choáng váng?
Phải biết rằng bốn bức tượng thánh Đan tông tồn tại đã mấy trăm năm. Trong mấy trăm năm qua cũng không phải là không có nhân vật thiên tài nào muốn thu được truyền thừa. Nhưng kết quả lại không có một người nào thành công.
Cho dù là Cổ Hàn Sơn, mấy năm trước hắn cũng tới thử qua, nhưng bốn bức tượng thánh lại hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào.
Căn cứ cách nói tương truyền của từng đời một, chỉ có người ở Đan Lâm Thạch Bi xông đến chín mươi chín tấm bia đá, mới có khả năng thu được truyền thừa của bốn thánh.
Không đạt được điều kiện này, vậy cũng đừng mong nghĩ tới truyền thừa của bốn thánh.
- Phương Lâm này xem ra thật sự điên rồi.
- Cho dù hắn là thiên tài, chỉ có điều muốn thu được truyền thừa của bốn thánh, vẫn không thể là hiện thực.
- Không đúng. Hình như tên Phương Lâm đã xuất hiện ở trên phiến đá trước động cổ, hơn nữa còn đứng song song với bốn thánh.
Phần lớn đệ tử Đan tông đều cảm thấy ý nghĩ này của Phương Lâm là viển vông, hết sức buồn cười.
Bọn họ thừa nhận Phương Lâm là một thiên tài, nhưng truyền thừa của bốn thánh Đan tông lại không phải là thứ tùy tiện lại có thể thu được? Nếu đơn giản như vậy, sợ rằng truyền thừa này đã sớm bị người khác lấy được.
Nhưng trong lòng vài đệ tử Đan tông lại mơ hồ có phần chờ mong về Phương Lâm. Những người khác không có khả năng thành công, nhưng nếu như là Phương Lâm nói, như vậy thật đúng là có khả năng.
Chí ít, Phương Lâm chính là người đã từng khiến cho bốn bức tượng thánh đáp lại, đồng thời ở trên phiến đá trước động cổ hắn cũng lưu lại tên màu vàng kim.
Nói cách khác, Phương Lâm đã hoàn thành điều kiện quan trọng đầu tiên để thu nhận truyền thừa của bốn thánh.
Mọi người nhìn hết sức chăm chú. Từng đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào Phương Lâm. Có người có ý tốt, cũng có người có ác ý.
Nhưng không hề nghi ngờ, giờ phút này Phương Lâm lại một lần nữa trở thành tiêu điểm chú ý của toàn bộ Đan tông, thậm chí có thể nói là mục tiêu chú ý của cả Tử Hà tông.
Sau khi Phương Lâm bái tế, bốn bức tượng này không có chút phản ứng nào. Chỉ có điều Phương Lâm không lưu tâm. Hắn ngồi xuống khoanh chân, đưa tay phải ra.
Phụt!
Một ngọn lửa màu xanh lam xuất hiện ở trên tay phải của Phương Lâm, mang theo khí tức của biển rộng, mơ hồ có tiếng sóng biển cuồn cuộn từ trong ngọn lửa này truyền đến.
- Hồn mạng đan hỏa! Không ngờ là hồn mạng đan hỏa!
- Phương Lâm nắm giữ hồn mạng đan hỏa từ lúc nào?
- Hắn muốn làm cái gì vậy?
Hồn mạng đan hỏa xuất hiện, khiến cho mọi người xung quanh vang lên những tiếng kêu kinh ngạc. Thân là luyện đan sư, ai cũng hi vọng mình có thể nắm giữ hồn mạng đan hỏa. Nhưng trong toàn bộ Đan tông lại lác đác không có mấy người nắm giữ hồn mạng đan hỏa.
- Lửa này làm chứng, vãn bối Phương Lâm xông vào Đan Lâm Thạch Bi nhận được tạo hóa của động cổ, mong bốn thánh minh giám!
Phương Lâm lại kêu lên.
Trong lúc hắn nói chuyện, ngọn lửa màu xanh lam này dâng lên, huyễn hóa thành bốn con rồng lửa, xoay quanh bốn bức tượng thánh.
Cảnh tượng như vậy khiến cho mọi người ở đây đều phải liếc mắt nhìn, âm thầm cảm thán Phương Lâm có được cơ duyên hơn người. Không ngờ hắn ở trong động cổ này nhận được hồn mạng đan hỏa, quả thực tiện sát người bên ngoài.
Ong ong ong ong!!!
Đúng lúc này, trong giây lát bốn bức tượng thánh phóng ra ánh sáng trùng thiên, giống hệt với biến đổi khác thường đã phát sinh vào mấy ngày trước đây.
Một biến hóa này khiến cho tất cả mọi người đều biến sắc. Thậm chí có người dụi dụi con mắt, cảm thấy mình có phải đã hoa mắt hay không.
- Không có khả năng! Bốn thánh làm sao có thể có đáp lại hắn được?
- Trời ạ, ta không phải đang nằm mơ chứ?
- Chẳng lẽ, Phương Lâm thật sự có tư cách thu được truyền thừa của bốn thánh?
Tất cả đệ tử Đan tông đều trợn tròn hai mắt, đờ đẫn nhìn bốn cột ánh sáng chói lòa trên bầu trời.
Bất luận là những kẻ ngoài sáng trong tối đang nhìn chằm chằm vào Phương Lâm đều cảm thấy kinh hãi không thôi. Bọn họ đều lấy ra ngọc giản đưa tin thông báo cho người sau lưng.
Thật ra, bọn họ căn bản không cần thiết thông báo. Bốn cột thánh quang lại hiện ra, toàn bộ người của Tử Hà tông đều thấy được trước tiên.
Hàn Lạc Vân đứng ở bên ngoài đại điện, nhìn bốn cột ánh sáng xuất hiện ở phía của Đan đàn, mở miệng nói:
- Đi xem đi. Đừng để một số người gây phiền phức cho hắn.
Ở phía sau Hàn Lạc Vân lập tức có bốn bóng người biến mất trong nháy mắt, lao thẳng đến chỗ Đan đàn.
Mà ở Đan tông, Cổ Đạo Phong cùng Cổ Hàn Sơn nhìn thấy bốn cột thánh quang này lại một lần nữa xuất hiện, lại nghe được đám thủ hạ báo cáo, sắc mặt bọn họ nhất thời biến đổi.
- Đáng chết! Hắn đáng chết! Đồ không bằng heo chó, cũng xứng đi thu được truyền thừa của bốn thánh sao?
Cổ Hàn Sơn giận không kìm chế được, tiếng mắng chửi không ngừng vang lên.
Ánh mắt Cổ Đạo Phong cũng âm u lạnh lẽo. Hắn nhìn về phía một bóng người trong chỗ tối gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.