Lục Tuấn nhìn theo bóng lưng Tang thị rời đi, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Mười mấy năm thành thân, trong ấn tượng của hắn, Tang thị luôn là một nữ nhân dịu dàng, thấu tình đạt lý.
Dù đôi lúc có bất đồng ý kiến, thì chút hờn giận của nàng cũng chỉ làm người ta thêm yêu chiều mà thôi.
Lục Tuấn rất hài lòng với cuộc hôn nhân này, hài lòng với thê tử, cũng tự nhận là hiểu rõ nàng.
Nhưng chỉ đến khoảnh khắc vừa rồi, hắn mới thấy một Tang thị hoàn toàn khác.
Kiên định và cứng rắn.
Hắn không rõ, cảm giác trong lòng mình là kinh ngạc nhiều hơn hay khó chịu nhiều hơn.
Mãi đến khi Tang thị dẫn theo Lục Chí ủ rũ trở về, Lục Tuấn mới như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, đứng dậy khỏi bàn.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã về chiều.
Hắn xoa mặt một cái, cất giọng:
“Phu nhân…”
Tang thị lộ vẻ mệt mỏi không che giấu.
Hôm nay, nàng dẫn Lục Chí đi đến năm nhà, phản ứng của mỗi nhà đều giống nhau: ban đầu là sửng sốt và phẫn nộ, sau đó là cảm kích vì nàng đã nhắc nhở, đồng thời khích lệ Lục Chí nhận lỗi sửa sai.
Còn sau khi đóng cửa lại, bọn họ đánh mắng hay dung túng con cháu thế nào, Tang thị không thể can thiệp.
Nàng chỉ quan tâm đến Lục Chí mà thôi.
Có lẽ vì biết không thể tránh thoát, có lẽ vì theo mẫu thân đi xin lỗi vẫn tốt hơn để biểu tỷ đến tận nhà người ta hất máu gà, nên dù tâm trạng không tốt, nhưng Lục Chí vẫn khá ngoan ngoãn hợp tác.
Tang thị đã cho con trai một bài học.
Trên xe ngựa trở về, nàng lại dặn dò đủ điều, thấy hắn thái độ thành khẩn, tạm thời mới yên tâm được phần nào.
Cũng vì thế, khi đối mặt với Lục Tuấn, nàng dịu lại rất nhiều:
“Ngày mai làm phiền Thế tử đến thư viện một chuyến rồi.”
“Chuyện của A Chí, sao có thể nói là phiền được?” Lục Tuấn đáp.
Tang thị khẽ cong môi, nở nụ cười nhàn nhạt.
Nàng cần một kết quả.
Chỉ cần Lục Tuấn chịu làm một người cha có trách nhiệm, thì nàng cũng không cần phải cứng rắn đối đầu với hắn.
Từng ấy năm chung sống, nàng hiểu rõ chồng mình.
“Cứng không được, mềm thì nghe.”
Tang thị vừa cười, những bất an mơ hồ trong lòng Lục Tuấn lập tức tan biến.
Xem đi, phu nhân vẫn là phu nhân như trước.
Ban sáng chỉ là tức giận nhất thời mà thôi.
Thỏ nóng nảy còn cắn người, huống hồ là nàng.
Không có gì to tát cả.
Nghĩ vậy, hắn vội vàng trấn an nàng:
“Ngày mai ta sẽ đưa nó đến thư viện, sau đó bàn bạc với các phu tử.
“Nàng cũng biết phong khí ở đó, kỷ luật không quá nghiêm ngặt như những thư viện đào tạo sĩ tử thi cử, nhưng nếu ta chủ động đề nghị, bọn họ sẽ chú ý hơn.
“Nếu nàng vẫn thấy chưa đủ nghiêm khắc, ta sẽ thương lượng với phụ thân, tìm một thư viện có quy củ nghiêm ngặt hơn.
Đợi qua Tết, A Chí bái sư, sau đó chuyển sang nơi khác học hành.”
“Còn về Tướng Quân phường, đã là chỗ làm ăn buôn bán, đối đãi toàn khách có thân phận, từ chưởng quầy đến quản sự đều là hạng người tinh ranh.
“A Vi đã gây náo loạn một lần, bọn họ biết rõ thái độ của Hầu phủ, về sau chắc chắn sẽ không để A Chí đặt cược ở đó nữa.
Nó sẽ chẳng còn chỗ nào để đá gà đâu.”
Tang thị thở dài:
“Những thư viện nghiêm túc học hành, đều là nơi tập trung những sĩ tử chăm chỉ khổ học, mong chờ một ngày công thành danh toại, tự giác và cần cù.
Còn con trai chúng ta thì sao?
Phải nhờ phu tử trông chừng mới chịu đọc sách…”
Nàng quay sang Lục Chí, giọng nghiêm khắc hơn:
“Ta và phụ thân con thật sự đã lo đến bạc tóc rồi.
Nhưng dù là cha mẹ hay thầy dạy, nếu bản thân con không nhận thức được, thì càng quản con càng thấy phiền.
“Bây giờ con mười hai tuổi, chúng ta còn có thể nhờ thầy trông nom.
Nhưng thêm vài năm nữa, đến khi con mười bảy, mười tám tuổi, thầy còn có thể theo sát con mãi được sao?”
“Con luôn sĩ diện, vậy có nghĩ đến việc bị thiên hạ chê cười chưa?
“Còn cả biểu tỷ của con nữa, ngày nào cũng vác dao đi dạy dỗ đám bạn xấu của con, con không thấy mất mặt sao?
Ta thì sợ nó vất vả!”
“Chỉ cần làm đệ đệ mà có chí tiến thủ, hiểu chuyện một chút, thì tỷ tỷ con đâu cần phải làm cái loại hành động lưu manh như vậy?”
Nói hết lời, Tang thị mới chợt nhận ra, câu nói này vô tình đâm trúng lòng tự ái của chồng mình.
Nàng vốn đã nói rằng sẽ không can thiệp vào ân oán giữa tỷ đệ bọn họ, nhưng bây giờ lại chỉ trích bóng gió, đúng là hơi thiếu tinh tế.
Ai ngờ, khi nàng liếc nhìn Lục Tuấn với chút áy náy, thì lại thấy hắn vẫn ngồi đó với vẻ mặt bình thường, hoàn toàn không nhận ra mình cũng bị chửi ké.
Tang thị: “…”
Giờ thì nàng hiểu vì sao đại cô nương lại có oán khí ngút trời rồi.
Lục Chí vốn đã buồn bực, nên không nhận ra màn đấu võ miệng tinh tế giữa cha mẹ.
Đêm qua bị dọa sợ, hôm nay lại phải đến từng nhà xin lỗi, mất hết cả thể diện.
Cộng thêm trận đòn tối qua, bây giờ chỗ bị đánh vẫn còn đau rát.
Hắn không dám cãi lại, chỉ ngoan ngoãn nói:
“Nhi tử biết lỗi rồi, sau này sẽ không đi đá gà nữa.
Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Tang thị hỏi.
Lục Chí ậm ừ một lúc lâu, cuối cùng mới lí nhí:
“Có thể… đừng để chuyện này lan truyền ra ngoài được không?
“Hôm qua biểu tỷ giết gà vặt lông…
Sau khi trở về, con cảm thấy ánh mắt hạ nhân trong phủ nhìn con rất kỳ quái.”
Vụ này xảy ra ngay trước thư phòng của hắn, hơn nữa còn vào ban đêm, cho dù có làm ầm lên thì ban đầu cũng không có nhiều người biết nội tình.
Nhưng sau khi náo loạn ở tiền thính hôm nay, Lục Chí có linh cảm rằng, toàn bộ hạ nhân trong phủ đều đã nghe nói về chuyện hắn bị ép giết gà trong nước mắt.
Chỉ e thêm vài ngày nữa, tin đồn “Biểu tiểu thư róc xương hầm gà” sẽ lan truyền khắp nơi mất thôi!
Tang thị không đồng ý ngay, chỉ bình thản nói:
“Đã biết xấu hổ, vậy sau này đừng để xảy ra chuyện mất mặt như thế nữa.”
Dạy bảo xong, Diêu ma ma liền dặn hạ nhân dọn bàn ăn.
Lúc nha hoàn mang khay thức ăn lên, bà vô tình liếc qua, chợt phát hiện món canh kèm theo chính là canh gà, liền thấp giọng hỏi:
“Không còn món nào khác à?”
Nha hoàn cũng vừa kịp nhận ra vấn đề, lúng túng đáp:
“Là Hầu gia đích thân dặn làm canh gà, nên trong bếp không nấu món nào khác cả.
Có cần dọn xuống không ạ?”
Diêu ma ma do dự một lát, rồi cắn răng quyết định:
“Thôi kệ, cứ để canh gà đi.”
Dù sao cũng là Hầu gia đích thân căn dặn, nếu bọn họ cứ “kiêng kỵ” mà không dọn lên bàn, thì chẳng khác nào cố tình tự vạch áo cho người xem lưng!
Lục Tuấn ngồi xuống, thấy bát canh gà trước mặt thì cau mày.
Tang thị chẳng hề bận tâm, chỉ thong thả dùng muỗng múc một hớp nhỏ.
Lục Chí thoáng hiện vẻ ngượng ngùng và tức tối trong mắt, nhưng khi nhớ lại bát canh gà uống ở Xuân Huy viên tối qua, hắn lại vô thức nuốt nước bọt.
Thơm thật.
Bây giờ nghĩ lại, vẫn cảm thấy thơm quá.
Hắn liền vội vã húp một ngụm.
Vị đậm đà, hương thơm ngào ngạt.
Là canh gà ngon, nhưng không giống hương vị tối qua.
Một cảm giác tiếc nuối len lỏi trong lòng, Lục Chí cúi đầu đặt muỗng xuống.
Cũng là canh gà, tại sao lại không có cùng một hương vị chứ?
Lục Chí không biết rằng, vào buổi trưa hôm nay, tổ phụ hắn cũng có chung một cảm nhận như vậy.
Cũng là cơm canh gà, đựng trong bát sứ trắng, nhưng Định Tây hầu ăn thế nào cũng cảm thấy không đúng vị.
Không phải hương vị mà Thành Chiêu Quận vương đã khen ngợi tối qua.
Ông cố gắng nhớ lại, rốt cuộc Quận vương đã nói thế nào nhỉ?
Tặc!
Không phải A Vi nấu, vậy là thiếu mất cái hồn rồi.
Chính vì thiếu mất chút “hồn” này, nên Định Tây hầu chỉ dùng một bát rồi không ăn nữa.
Số canh còn lại trong nồi lớn được mang đi phân phát khắp các viện.
Ở Xuân Huy viên, Lục Niệm lại uống cạn cả bát.
Hôm sau,Lục Tuấn đưa Lục Chí đến thư viện, bàn bạc với các phu tử suốt gần một canh giờ mới quay về phủ.
Tang thị nghe xong thái độ của thư viện, bèn sắp xếp lại tâm tình, đến Xuân Huy viên vào buổi chiều.
“Cữu mẫu vẫn chưa chính thức cảm ơn con đâu.” Tang thị nắm tay A Vi, “Nếu không nhờ con để tâm, thì đến khi chúng ta nghe được tin, không biết sẽ là lúc nào nữa.”
A Vi cười nhạt: “Chỉ cần cữu mẫu không trách con dọa biểu đệ là được.”
“Cữu mẫu phân biệt rõ phải trái.” Tang thị thở dài, “Chỉ là làm phiền con phải gây náo loạn một trận.”
A Vi mỉm cười, cố ý liếc về phía phòng ngủ của Lục Niệm.
Lúc này, Lục Niệm vẫn chưa dậy khỏi giấc ngủ trưa.
A Vi liền hạ thấp giọng, hỏi Tang thị:
“Con muốn hỏi cữu mẫu về một người.”
“Ai?”
“Con không dám chắc.” A Vi đáp, “Người đó có đến dự lễ tế tổ hôm nọ, con cảm giác nàng ấy là cố nhân của mẫu thân, nhưng hai người không hề chào hỏi nhau.”
“Mẫu thân con sau khi hồi kinh cũng không giao thiệp với ai cả.
Con nghĩ, nếu tìm được người quen cũ của người để trò chuyện, có lẽ sẽ giúp người vui vẻ hơn một chút.”
“Không biết cữu mẫu có thể cho con xem sổ khách khứa không?
Con muốn ghi nhớ vài cái tên, rồi thử dò hỏi mẫu thân xem sao.”
Vì đã hứa sẽ giúp đỡ mẹ con Lục Niệm, nên với chuyện nhỏ này, Tang thị tất nhiên không từ chối.
Tuy nhiên, nàng cũng nhắc nhở một câu:
“Khi xưa đều là những thiếu nữ khuê các, bây giờ đã thành thân rồi.
Nếu không biết họ xuất giá vào nhà nào, thì danh sách khách mời có lẽ sẽ không phân biệt được đâu.”
“Không sao.” A Vi cười nhẹ, “Cứ hỏi thăm trước đã.
Khi xưa từng có duyên, chắc chắn sẽ có cơ hội nối lại.”
Buổi tối, sổ danh sách được gửi đến Xuân Huy viên.
A Vi đưa nó cho Văn ma ma.
Bọn họ không phải đang tìm cố nhân của Lục Niệm.
Mà là muốn tra rõ thân phận của người mà Văn ma ma đã vô tình lướt qua trong buổi lễ tế tổ hôm đó—một người khiến bà có cảm giác quen thuộc nhưng không nhớ ra là ai.