Túy Kim Trản - Cửu Thập Lục

Chương 235: Mười năm qua, ta không hề đi uổng phí




A Vi từ trong bếp đi ra.

Một tay nàng xách theo một chiếc ghế đẩu, tay kia xách một thùng nước, bước tới bên tảng đá mài dao đã dựng sẵn, ngồi xuống ghế, đặt thùng nước bên cạnh.

Nàng rắc thêm ít nước lên tảng đá mài vốn đã ngâm đủ độ ẩm, sau đó rút ra một con dao bếp, thuần thục điều chỉnh góc độ.

Vừa mới mài được vài đường, dường như lúc này A Vi mới trông thấy Lục Tuấn đang đứng lấp ló dưới cổng sân, vẻ mặt do dự mà lưỡng lự, nàng nhàn nhạt cất tiếng: “Cữu cữu.”

Lục Tuấn vội vàng đáp lời, hấp tấp bước tới.

Tới gần rồi, thấy sắc mặt A Vi không hề lộ ra chút nào thái quá, đoán chừng cũng không đến mức vừa hỏi một câu đã chạm phải gai, Lục Tuấn bèn dè dặt dò hỏi: “Chừng ấy dao, đều phải mài hết sao?”

“Đúng vậy,” A Vi vừa mài dao vừa đáp, “Thuận tay, nhân tiện mài hết.”

Lục Tuấn lại nói: “Ngày thường các ngươi cũng ít khi về phủ ở, trong tiểu trù phòng này ngoài chút gia vị khô ra cũng không có thịt cá tươi mới. Ngươi mài xong dao rồi có muốn thử tay thử chân không? Ta cho người trong bếp chuẩn bị đồ ăn mới đem tới cho ngươi.”

Hắn còn nhớ rõ A Trí từng kể, A Vi mỗi khi tâm tình không tốt, thường sẽ mài dao, thái rau, nấu thịt.

Đã thuận tay mài dao, chi bằng cùng lúc nấu nướng, ba mặt đồng thời, nỗi bực dọc trong lòng càng dễ tiêu tan.

A Vi cũng đang rảnh rỗi, bèn nói: “Cũng được.”

Lục Tuấn thấy vậy, tâm trạng treo lơ lửng cũng hạ xuống mấy phần.

Nguyện ý giao lưu đã là dấu hiệu tốt, chỉ sợ nàng đến hỏi cũng không đáp, hỏi gì chọc gì đều va phải bức tường lạnh.

“Cữu cữu không phải nhiều lời,” Lục Tuấn quỳ gối bên cạnh A Vi, vừa chân thành vừa nhỏ giọng nói, “Tính khí mẫu thân ngươi, ngươi còn lạ gì? Bà ấy xưa nay mạnh mẽ, đến ngoại tổ phụ ngươi còn phải nhường nhịn ba phần.”

“Nếu bà ấy có lời nặng lời nhẹ, ngươi… ngươi cứ nhịn nhịn, đừng để trong lòng.”

“Dẫu sao thì, mẫu tử cũng chẳng có thù hận qua đêm, phải không?”

“Bà ấy… bà ấy cũng chỉ tin một mình ngươi thôi…”

Lục Tuấn hết sức vắt óc khuyên nhủ, nhưng thấy động tác mài dao của A Vi dừng lại, đôi mắt sáng như nước chăm chú nhìn hắn, liền lập tức nghẹn lời.

Rõ ràng những lời khuyên hòa như thế vốn không sai, nhưng đối diện với đại tỷ và ngoại sinh nữ, mỗi câu mỗi chữ nói ra đều cảm thấy có chút lúng túng vụng về.

Cảm giác như lùn đi một cái đầu.

A Vi lại chợt hiểu ra, bật cười: “Cữu cữu cho rằng ta với mẫu thân cãi nhau rồi sao?”

Lục Tuấn ngẩn ra: “Chẳng lẽ không phải?”

“Ta sao có thể cãi nhau với mẫu thân được, cữu cữu nghĩ đi đâu vậy,” trông thấy bộ dạng nôn nóng, gượng gạo lại muốn dỗ dành của hắn, A Vi không nhịn được bật cười, “Ta thật sự chỉ là muốn mài dao thôi.”

Lục Tuấn nhìn nàng không giống như đang nói dối, cuối cùng cũng yên tâm hẳn.

Xoa xoa mũi, hắn cười khan hai tiếng, liên tục nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Hắn cũng không vội rời đi, còn sai người mang thịt tươi rau sạch vào Xuân Huy viên, rồi lại quay trở lại.

Lần này còn xách theo một chiếc ghế đẩu khác, ngồi xuống bên cạnh A Vi, chuyên chú nhìn nàng mài dao.

Mài dao là việc cần tỉ mỉ.

A Vi tay vững, lòng kiên nhẫn.

Lục Tuấn nhìn một hồi, cũng nhận ra tình hình, bèn lại đứng dậy vào trong phòng khiêng bàn, thắp đèn treo.

Cuối cùng, hắn khuyên nhủ: “Trời nhanh tối, lát nữa khó thấy đường, lại còn lạnh, dao không mài hết thì để sáng mai mài tiếp đi, hay thôi nấu thịt trước? Bếp thì không ngại tối.”

A Vi thuận miệng đáp lời.

Lục Tuấn lại nhịn không được hỏi: “Thật xin lỗi nếu ta nhiều lời… Không phải cãi nhau với mẫu thân ngươi, vậy là ai chọc ngươi tức giận? Ta nhìn thế nào cũng thấy trong lòng ngươi có tâm sự.”

A Vi ngẩng lên liếc hắn một cái, mím môi suy nghĩ giây lát, rồi mới đáp: “Kẻ thù.”

Lục Tuấn kinh ngạc: “Ngươi còn có kẻ thù sao?”

Với tính tình của đại tỷ và A Vi, nếu thực sự có ai bị họ gọi là “cừu nhân”, chỉ sợ sớm đã om sòm đao kiếm, huyên náo cả kinh thành rồi.

Thế nhưng Lục Tuấn ngẫm nghĩ hồi lâu, dạo gần đây, hoàn toàn không nghe thấy tin tức hai mẹ con họ chủ động gây sự với ai.

Phủ Văn Thọ Bá, cùng những kẻ bị Trấn phủ ty vây bắt lục soát, Lục Tuấn đều tính hết về phía Thành Chiêu Quận vương.

Đó là Quận vương gia vì muốn lật lại vụ án vu cổ mà bố trí, đại tỷ và A Vi có ra chút sức, nhưng cũng không thể coi đó là “cừu hận”.

A Vi không giải thích thêm với Lục Tuấn, chỉ nhẹ giọng đáp: “Tất nhiên ta có cừu nhân, hơn nữa còn không ít.”

Lục Tuấn thở dài một tiếng.

Hắn không phải không tin, chỉ là nhất thời không thể nghĩ thông.

Chuyện A Vi không muốn nói, Lục Tuấn biết mình có hỏi cũng vô ích, bèn dặn dò: “Đại tỷ nhà ta là kiểu có thù báo thù, ngươi cũng giống hệt. Nhưng A Vi à, hai tay khó địch nổi bốn tay, đánh nhau thì phải biết lấy đông thắng ít.”

“Muốn báo thù, đừng chỉ nghĩ đến đơn đả độc đấu, cần gọi người thì cứ gọi.”

“Cữu cữu ta đây quyền cước tuy không ra gì, nhưng ít nhiều cũng có thể đến trợ uy cho ngươi, phải không?”

A Vi chớp mắt nhìn hắn, cuối cùng vẫn nhịn không đem tên cừu nhân thật sự ra “dọa chết” hắn, nhịn cười, ngoan ngoãn đáp: “Được.”

Một trận khuyên nhủ mơ mơ hồ hồ ấy lại khiến tâm tình A Vi thông suốt hơn nhiều.

Đến bữa tối, nàng từ chối hảo ý của các trưởng bối, chỉ một mình dùng bữa trong Xuân Huy viên.

Khi ánh đèn dầu đã không đủ sáng để tiếp tục mài dao, A Vi mới tiến vào tiểu trù phòng, bắt đầu hầm thịt.

Gió đêm se lạnh, nhưng bên bếp lửa vẫn ấm áp.

Lửa củi nhảy nhót, tiếng lách tách nghe rất dễ làm lòng người bình tĩnh lại.

Trong nồi, những miếng thịt và nước súp sôi ùng ục, hương thơm béo ngậy theo khe nắp nồi len lỏi lan ra, càng ninh lâu càng thêm đậm đà.

Chính mùi hương nồng đượm ấy đã dẫn đường cho Thẩm Lâm Dục.

Đã định liệu ngày mai động thủ, hôm nay Thẩm Lâm Dục cũng không rảnh rỗi.

Sau khi quỳ gối ngoài ngự thư phòng, đưa trưởng công chúa hồi phủ, hắn còn lo liệu không ít việc để chuẩn bị cho những tình huống bất trắc.

Sau đó, vị Ngũ hoàng tử phi bị Thẩm Lâm Dục đẩy đưa lấy lệ cũng rốt cuộc nhận ra có chuyện lớn xảy ra, vội vàng tìm đến phủ Trưởng công chúa, đòi gặp Lý Sùng – người bị “giữ lại”.

Thẩm Lâm Dục không còn “mượn quyền mưu tư” nữa, để Mục Trình Khanh dẫn theo một đội thị vệ, giải Lý Sùng về Trấn phủ ty, cho hắn làm bạn với Lý Vi và Vinh Vương.

Ngũ hoàng tử phi dù có khóc lóc ầm ĩ hay không cũng đều thiệt, cuối cùng chỉ có thể nghe theo “gợi ý” của Thẩm Lâm Dục, vào cung cầu xin Lương tần.

Không có thánh chỉ, phi tần hậu cung không thể tự ý rời cung.

Vốn đã vì triều sớm mà lòng như lửa đốt, Lương tần bị Ngũ hoàng tử phi vừa khóc vừa kể, lại đành phải xin cầu yết kiến Vĩnh Khánh Đế.

Vĩnh Khánh Đế vừa mới bình tâm lại đôi chút, lại bị một trận tức giận mới thiêu đốt tâm gan.

Thẩm Lâm Dục bị triệu tiến cung.

“Trấn phủ ty điều tra vụ án vu cổ, vốn là chức trách.”

“Trong khẩu cung của Vinh Vương và Bát điện hạ đều có nhắc đến Ngũ điện hạ là đồng mưu, Trấn phủ ty thỉnh cầu Ngũ điện hạ phối hợp điều tra, đó là chuyện đương nhiên.”

“Thần đích thực đã không còn quản Trấn phủ ty, cho nên thần đã giao Ngũ điện hạ ra.”

“Xin bệ hạ yên tâm, thần sẽ không chỉ tay ra lệnh trong Trấn phủ ty, để bọn họ tự do điều tra theo lẽ phải.”

“Bệ hạ chỉ là đình chỉ chức vụ của thần, hay là định hạ chỉ cấm Trấn phủ ty điều tra vụ án này?”

“Vụ trọng án như vậy, nếu bệ hạ kiên quyết không điều tra, cũng nên nghe thử ý kiến của các vị lão thần, xem nên làm thế nào mới có thể bình ổn lòng người trong triều ngoài.”

“Chuyện ồn ào hôm nay là do thần khơi ra? Nếu vậy, từ ngày mai, thần liệu có nên cũng không cần thượng triều nữa?”

Vĩnh Khánh Đế không lập tức đáp lời.

Ngài lại lần nữa bị Thẩm Lâm Dục làm cho tức giận đến hoa mắt chóng mặt, hơi thở dồn dập.

Thẩm Lâm Dục với vẻ mặt đầy áy náy và sốt ruột, lập tức thỉnh thái y.

Thái y vội vã đến, bắt mạch xong vẫn là chẩn đoán cũ: phải giữ tâm tình thư thái, tuyệt đối tránh nộ khí công tâm.

Sắc đỏ bất thường trên mặt Vĩnh Khánh Đế làm ngài đành phải phất tay đuổi Thẩm Lâm Dục ra ngoài, tránh chướng mắt.

Thẩm Lâm Dục bước ra khỏi cung trong bóng đêm.

Con đường cung điện dài thăm thẳm yên tĩnh lạ thường, mãi đến khi hắn ra khỏi cửa cung, ngồi lên xe ngựa, đường phố phía Tây dần dần rộn ràng trở lại, tiếng người mới đem hắn kéo về thế giới nhân gian.

Chỉ là — cô nương A Vi, nay không còn ở Quảng Khách Lai.

Thẩm Lâm Dục nghe nói nàng đã trở về phủ Định Tây Hầu, vốn cũng định trực tiếp hồi phủ, nhưng ngồi chưa được nửa đường, hắn lại ra lệnh quay đầu xe.

Hắn không đi gõ cửa chính phủ Hầu gia, mà để xe ngựa dừng lại bên phía đông phủ, thân hình tung lên, nhẹ nhàng lướt qua tường mà vào.

Xuân Huy viên là chính viện, vị trí cũng không khó tìm.

Hơn nữa, Thẩm Lâm Dục mới đi được mấy bước, đã ngửi thấy mùi thịt hầm thơm nức lan ra.

Mùi thơm nồng đậm ấy khiến Thẩm Lâm Dục bật cười khẽ, khẽ lắc đầu.

Dẫu A Vi cô nương ngoài miệng có nói cứng đến đâu, nhưng xét cho cùng, sự tình trọng đại như thế, tâm tình dao động cũng là chuyện hợp lẽ.

Giống như chính hắn vậy, đi đến bước này, tuy không quay đầu do dự, nhưng cũng chẳng dám nói “tâm như nước lặng”.

Vì vậy, hắn mới rời cung tìm tới Quảng Khách Lai, lại nửa đường quay xe trở về, muốn ngó qua nàng một lần.

Nếu A Vi cô nương vẫn như thường, hắn sẽ coi như mình chưa từng đến.

Quả nhiên, đúng như hắn dự liệu.

Cái “tật xấu” kia của A Vi lại tái phát.

Thẩm Lâm Dục nhảy vào Xuân Huy viên.

Hắn tai mắt tinh tường, sau khi xác định nơi này chỉ có một mình A Vi, mới từ mái nhà đáp xuống, nhẹ nhàng gõ cửa tiểu trù phòng.

“A Vi cô nương.”

A Vi đang thất thần nhìn đống củi lửa, nghe tiếng gọi liền bừng tỉnh, cảnh giác nhìn về phía cửa.

Âm thanh quen thuộc, bóng dáng quen thuộc, khiến tấm lòng đang treo lơ lửng của nàng rơi trở về chỗ cũ, nàng nhướng mày hỏi: “Vương gia sao lại tới?”

Thẩm Lâm Dục thành thật đáp: “Ta trèo tường vào, không đi cửa chính.”

A Vi gật đầu: “Bảo sao.”

Bảo sao không thấy Định Tây Hầu đâu, nếu thật sự gõ cửa đường hoàng, chỉ sợ giờ này Hầu gia đã sớm đi theo từng bước một.

Thẩm Lâm Dục tự mình kéo một cái ghế nhỏ, ngồi xuống bên cạnh A Vi, ôn hòa nói: “Ta vừa mới từ cung ra không lâu, lại chọc giận người thêm một lần nữa.”

A Vi có phần kinh ngạc.

Nàng biết sáng nay trưởng công chúa đã vào cung, chỉ không ngờ, chỉ trong một ngày, Thẩm Lâm Dục còn có thể “tái lập chiến công”.

Tâm ý vững chắc muốn làm Thánh thượng nổi giận đến ngã bệnh, quả nhiên không hề dao động.

“Thánh thượng thân thể thế nào?” nàng hỏi.

“Nghe thái y nói,” Thẩm Lâm Dục ngẫm nghĩ đáp, “cứ giận thế này mãi, thì chuyện lớn xảy ra cũng không còn xa.”

A Vi khẽ cười: “Vậy nếu ngày mai thật sự bị giận đến ngã bệnh, cũng chẳng phải chuyện kỳ lạ, đúng không?”

Thẩm Lâm Dục khẽ gật đầu.

A Vi ra hiệu bảo hắn đợi một chút, rồi đứng dậy mở vung nồi.

Hơi nước nóng hầm hập lập tức bốc lên, làm mờ cả tầm mắt, nhưng càng mãnh liệt hơn là hương thơm ngào ngạt của thịt hầm.

A Vi dùng thìa khuấy vài lượt trong nồi, lại đậy nắp lại, rồi mới quay về chỗ cũ.

Nàng cầm kẹp lửa khều mấy thanh củi, vừa thong thả vừa dịu giọng nói:

“Vương gia lặn lội tới tìm ta giữa đêm, còn phải trèo tường, không phải chỉ để nói với ta rằng ngài lại chọc giận được Thánh thượng đấy chứ?”

“Ta đoán,” nàng chậm rãi nói, “ngài và mẫu thân ta giống nhau, lo ta tâm tình bất ổn, nên tới đây ngồi với ta phải không?”

Thẩm Lâm Dục vốn dĩ ở trước mặt A Vi vẫn luôn thành thật, lần này cũng không giấu diếm: “Không giấu nàng, ta cảm thấy áy náy.”

Động tác khều củi của A Vi khựng lại.

Thẩm Lâm Dục lại tiếp lời: “Nàng nói, do nàng ra tay là thích hợp nhất, nàng có mối thù cần báo, nhưng… đáng lý ra, chuyện này phải do ta, do đại ca…”

A Vi buông kẹp lửa xuống, nghiêng người quay sang.

“Ngài không cần vì chuyện này mà áy náy,” tay nàng nhẹ nhàng đặt lên đầu gối Thẩm Lâm Dục, hai người ngồi gần sát nhau, giọng nàng cũng trở nên vô cùng chân thành, “Đúng vậy, mỗi người đều có việc mình phải làm, đều phải tìm cách bước ra khỏi quá khứ, để có thể tiến lên phía trước.”

“Ngài vì Thái tử mà muốn nghịch thiên giết quân; Thái tử lại không muốn ngài gánh chịu tội nghiệt ấy. Hiện giờ quyết định để ta ra tay, không phải để giải quyết phiền phức cho các ngài, mà nhiều hơn là vì chính bản thân ta.”

“Vương gia, ngài từng nói ta làm việc là ‘một đường thẳng lên Hoa Sơn’, ta thừa nhận, bởi vì trước kia, ta không có lựa chọn.”

“Nhưng hiện tại, khi chúng ta bắt đầu cân nhắc có nên dùng cách này để đạt được mục đích hay không, bắt đầu nghĩ xem liệu có con đường nào tốt hơn, ngắn hơn — điều đó chứng minh rằng, cuộc đời ta đã bắt đầu có thể lựa chọn.”

“Hôm nay ta mài dao, hầm thịt, không còn là sự phẫn nộ bất lực, cũng không phải là dũng khí cô đơn đi đến cùng trong bóng tối.”

“Ta đúng là có chút tâm tình dâng trào, nhưng nghĩ cho kỹ, có lẽ… giống như cảm giác ‘gần quê mà lòng hoảng hốt’.”

“Đích đến đã hiện ngay trước mắt, nào ai có thể hoàn toàn thản nhiên?”

“Huống chi, giờ đây ta đã có sức mạnh để thay đổi, thậm chí còn có thể chọn lựa cách thay đổi.”

Nói đến đây, A Vi khẽ dừng lại.

Nàng nghe thấy chính giọng mình cũng không kiềm được hơi run run, lòng bỗng tràn về những ký ức: những năm tháng không hề có hy vọng, đến cả ý niệm đòi lại công đạo cũng không dám mơ tưởng; nghĩ tới một năm qua, từng chút từng chút gạt bỏ sương mù ở kinh thành…

Muôn vàn cảm xúc cuồn cuộn nơi lồng ng.ực, đến nỗi cổ họng cũng đau rát.

Giống như tiếng củi khô nổ lách tách dưới bếp kia, vang lên trong đêm yên tĩnh.

A Vi hít sâu một hơi, ánh mắt sáng trong nhìn thẳng vào Thẩm Lâm Dục, nghiêm túc hỏi:

“Ngài xem, ta đã tiến về phía trước được rất rất nhiều bước, đúng không?”

Thẩm Lâm Dục không kìm được, nhịp thở khẽ chậm lại.

Hắn nhìn thấy ngọn lửa nhảy múa trong đáy mắt nàng, như ánh lửa trong lòng hắn cũng đang rực cháy.

Hắn biết, A Vi cô nương đã đi một đoạn đường rất dài, từ chỗ dựa dẫm vào ma ma, đến lúc dìu dắt lẫn nhau cùng phu nhân Lục gia.

Con người sở dĩ là con người, là bởi hai nét bút ngang dọc ấy cùng gắng gượng chống đỡ lẫn nhau.

Nếu một bên lơi lỏng, người ấy đã sớm gục ngã.

Thẩm Lâm Dục cũng vậy.

Hắn quyết tâm lật lại vụ án vu cổ, âm thầm đi một đoạn đường dài, sau mới có Mục Trình Khanh đồng hành, rồi cha mẹ hắn cũng kiên định đứng về phía hắn.

Hắn rất may mắn, nhưng hơn cả, hắn biết ơn bản thân mình chưa từng buông bỏ.

Hắn và A Vi cô nương, thật sự rất giống nhau.

Chính vì cùng đi qua những chặng đường ấy, nên khi nghe câu hỏi này, tim hắn mới đập mạnh đến vậy.

Vừa là xúc động, cũng là đau lòng.

Hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt trán nàng, như muốn an ủi đứa trẻ bé nhỏ từng bị ma ma ôm lấy, hoảng hốt trốn chạy, chẳng biết ngày mai có còn yên ổn hay không.

“Phải, nàng đã đi được rất rất nhiều bước.”

A Vi mỉm cười.

Sau đó, nàng nắm lấy tay Thẩm Lâm Dục, hít sâu một hơi, chậm rãi nói tiếp:

“Đúng sai, phải trái, đều là chuyện hậu thế phán định, ta không có nhãn giới nhìn thấu tương lai xa rộng ấy.”

“Ta chỉ biết, làm tốt từng bước ở trước mắt, để mỗi bước đi đều không thẹn với lòng.”

“Vậy thì ta sẽ không hối hận.”

“Từ chỗ một kẻ trên danh nghĩa đã chết, sống ẩn trong bóng tối, cho đến hôm nay báo thù, đến một ngày có thể đường hoàng sống dưới ánh sáng, trở thành ta — Kim Thù Vi.”

“Mười năm này, ta không hề đi uổng phí.”

A Vi (cảm khái): Nhân sinh có thăng trầm, nhưng lúc ở đáy vực, tuyệt đối đừng từ bỏ. Chỉ cần nghiến răng tiến về phía trước, nhất định sẽ có ngày giành lại được quyền lựa chọn. Mà khi có thể tự mình lựa chọn, ấy chính là quãng thời gian tốt đẹp nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.