Túy Kim Trản - Cửu Thập Lục

Chương 225: Đi đến bước này, người có hối hận không?




Lý Vi không trả lời được.

Từ sau khi Thẩm Lâm Dục rời đi, Lý Vi một mực trăn trở với câu hỏi ấy, nhưng mãi vẫn chẳng tìm ra lời giải đáp.

“Dăm ba năm gần đây, ta cũng chưa từng ghé lại nơi đó.”

“Những khi lễ tết gặp nhau trong cung, bên người hắn đều có người khác, theo lễ nghi mà chào hỏi, không có gì vượt khuôn phép.”

“Chỉ có Lưu Tiếu đôi khi đi nghe ngóng tin tức, nhiều hơn thì không.”

Thuận phi nghe vậy, hỏi: “Liệu hắn có đang giở trò với con không?”

“Khó nói,” Lý Vi đáp, bản thân cũng thiếu tự tin, “nhưng đó là Lâm Dục, hắn trong tay lúc nào cũng có những manh mối lạ thường khó hiểu.

Như phủ An Quốc công để thứ tử thay thế đích tử, hay phủ Văn Thọ Bá năm xưa gây ra cái chết rồi nâng đỡ ngũ tẩu…

Trước khi những việc ấy bị phơi bày, cả kinh thành chưa ai từng nghe đến. Ta cũng chẳng hiểu hắn lấy đâu ra mấy tin đó!

Nếu bảo là do hai mẹ con phủ Định Tây hầu kia…

Bọn họ về kinh chưa đến một năm, làm sao nắm được lắm chuyện riêng tăm tối đến vậy?”

Thuận phi chau mày, lo lắng.

Hai mẫu tử dời bước vào sảnh ngồi xuống.

Thuận phi ân cần hỏi: “Chưa bàn tới những chuyện khác, sao con lại đột nhiên chọc giận Quận vương? Hắn…”

“Gì mà đột nhiên?” Sắc mặt Lý Vi âm trầm, khẽ lắc đầu, “Lâm Dục từ đầu đến cuối đều muốn lật lại án vu cổ. Lý Nhung thật có phúc, ẩn cư tu thân trong Thư Hoa cung, bên ngoài lại có Lâm Dục thay hắn trừ khử kẻ địch.

Năm xưa chuyện vu cổ bị phanh phui, thì sớm muộn gì cũng có ngày hôm nay. Lâm Dục không đạt mục đích thì không chịu dừng tay, hắn sẽ không bỏ qua cho ta và Lý Sùng.

Ta vòng vo trước mặt phụ hoàng để lật ra việc này, nhưng kết quả, người cũng thấy rồi đó.

Phụ hoàng vốn chán ghét nhất là nhắc đến vu cổ, nhắc đến Lý Nhung, vậy mà lại không trách phạt Lâm Dục, còn để mặc hắn sắp đặt thế cục.

Phu nhân Văn Thọ Bá phát điên, lưỡi đao của Lâm Dục đã kề sát cổ Lý Sùng. Ta nếu không ra tay, người tiếp theo chính là ta!

Chỉ không ngờ, tên ngốc Lý Sùng đó!

Lại mơ tưởng toàn thân lui khỏi, còn muốn đem ta ra làm vật tế cờ cho Lâm Dục. Ta rơi vào tay Lâm Dục, hắn nghĩ mình có thể yên ổn à? Đúng là nằm mơ!

Nếu không phải Lý Sùng giữa đường gây rối, thì đêm qua việc đã thành rồi!

Giờ thì mọi sự hỏng bét, ngược lại lại để cho Lâm Dục mượn cớ mà làm lớn chuyện!”

Nói tới đây, Lý Vi giận dữ đập mạnh một quyền xuống bàn.

“Bộp” một tiếng vang lên, chấn động đến mức chén trà kêu ong ong.

Lý Vi nghiến răng: “Người hôm nay không thấy Lâm Dục, ta thì tận mắt nhìn thấy, tay phải hắn không sao cả, đi đứng vẫn vững vàng. Nói là chảy nhiều máu, nhưng thật ra chẳng ảnh hưởng gì!

Người của ta phái đi, lẽ nào lại phối hợp với hắn như vậy? Nhát kiếm nào cũng rơi vào chỗ an toàn?

Ta thấy, mấy vết thương đó tất là do Lâm Dục tự mình tạo ra!”

Thuận phi vươn tay ra, nắm lấy tay con, ánh mắt vừa dịu dàng vừa xót xa: “Nói những lời này cũng vô ích, thật giả lẫn lộn, vốn không phải điều quan trọng nhất.”

Bà vào cung mấy chục năm, đã chứng kiến biết bao thăng trầm của các nữ nhân chốn hậu cung.

“Ngậm bồ hòn làm ngọt”, chính là loại uất ức không đáng nói nhất.

Một khi thất thế, bị người nắm thóp, thì dù miệng có tài biện đến đâu, cũng chẳng thể nói nên lời.

Bởi vì nơi ấy, vốn không phải chốn để lý lẽ phân minh!

Chuyện tập kích đêm qua, cũng là như vậy.

Quận vương nắm trong tay “chứng cứ”, hắn đã nói là gió đông, thì tuyệt đối không thể là gió khác!

Mà căn nguyên lại nằm ở án vu cổ, thì lại càng chẳng có mấy đường xoay chuyển được nữa rồi.

Thuận phi trầm mặc hồi lâu rồi mới lên tiếng:

“Giờ đây, ta và phụ hoàng của con không dành nhiều thời gian bên nhau nữa, nhưng thật lòng mà nói, ta chưa từng nhìn ra ý định nào từ ông ấy về việc lật lại án cho Thái tử bị phế.”

“Ông ấy là người cực kỳ sĩ diện, sao có thể dễ dàng thừa nhận năm đó là ông ta sai?

Giết hai con, giam một con, đày một con, lại còn xử tội biết bao công thần quý tộc… mới chỉ mười năm ngắn ngủi, ông ta tuyệt đối sẽ không quay đầu.”

“Vậy thì, vì sao ông không ngăn cản Lâm Dục?” Lý Vi hỏi.

Đây chính là điều đã khiến hắn day dứt suốt những ngày gần đây.

Hắn và mẫu phi nghĩ giống nhau, nên mới cố ý để phụ hoàng trông thấy dã tâm thật sự của Lâm Dục.

Thế nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược.

Thẩm Lâm Dục vốn còn giấu giếm, sau này chẳng cần giấu nữa, dã tâm lộ rõ rành rành!

“Ta không biết.” Thuận phi lắc đầu.

Bà hầu hạ bên cạnh hoàng đế bao năm, mà đến giờ vẫn không dám nói mình đã hiểu rõ con người của Vĩnh Khánh Đế.

Hoặc có lẽ, trong những năm tháng xa xôi, khi bà còn ở khuê phòng, tiên đế chưa băng hà, thì bà vẫn còn có thể nhìn thấu tâm ý của vị hoàng tử năm đó – Vĩnh Khánh Đế bây giờ.

Nhưng từ khi thân phận thay đổi, Ngài đăng cơ xưng đế, ngày ngày đêm đêm nắm lấy đầu rồng trên tay vịn ngai vàng kia, thì tính tình và suy nghĩ cũng tự nhiên thay đổi theo.

Thay đổi đến mức khiến người khác không thể dễ dàng đoán biết hay lý giải nữa rồi.

“Nay nghĩ lại, năm đó vụ vu cổ vẫn là quá đường đột…” Thuận phi thở dài.

Lý Vi không chấp nhận điều đó:

“Chuyện đã qua, người còn nhắc lại làm gì?

Vả lại, thành bại luận anh hùng. Khi đó chúng ta thắng, tức là đúng.

Thất bại cũng chỉ là thất bại ở Lâm Dục.”

“Ý ta là, mười năm sau nhìn lại, tạm chưa nói đến Quận vương gia, chỉ xét một lượt hoàng tử hiện nay, thì Ngũ hoàng tử đã mơ hồ chiếm vị trí nổi bật rồi.” Thuận phi chậm rãi giải thích.

“Chúng ta rõ ràng cũng đã bỏ ra không ít sức, nhưng kết quả cuối cùng, lại như thể chỉ là dâng áo cưới cho Ngũ hoàng tử.

Đến lúc phải tính sổ, người đứng mũi chịu sào lại là con.

Bên đó… vẫn là quá cẩn trọng…”

Nhắc đến “bên đó”, Lý Vi như muốn nói lại thôi.

Thuận phi nhìn thấy, liền hỏi:

“Vào thời điểm này rồi, còn chuyện gì con không thể nói với ta?”

Lý Vi hít sâu một hơi, hỏi:

“Mẫu phi, người nói xem, ông ta … có giúp con không?”

Thuận phi hơi sững người, theo bản năng đáp:

“Hẳn là sẽ giúp…”

Lý Vi nói:

“Con không bàn bạc với ông ta, tự mình ra tay đối phó Lâm Dục, mà ông ta lại không có chút nào giận sao?”

“Đúng vậy, sao con lại tự ý hành động?” Thuận phi không nghĩ nhiều, thuận miệng nói ra.

Nào ngờ, bà lại thấy Lý Vi bỗng nhếch môi, nở một nụ cười mỉa mai.

“Vi nhi?” Lòng Thuận phi chợt lạnh.

Lý Vi nhìn bà, đôi mắt mang theo nỗi chua chát khôn cùng, thấp giọng nói:

“Bao năm qua, con vẫn muốn hỏi người một chuyện…

Con biết năm đó ngoại tổ phụ đã ngả về phía ông ta, thậm chí không tiếc bỏ công trùng tu lại phủ đệ, chỉ để lấy lòng ông ta.

Chỉ là, các hoàng tử khi ấy còn chưa ai thực sự tranh đoạt ngôi vị, mà mọi chuyện đã an bài sẵn rồi.

Mười năm trước, khi giơ kiếm về phía Lý Nhung, con còn trẻ dại, chỉ nghĩ đến việc kéo Lý Nhung xuống khỏi ngôi thái tử, lại chẳng chịu suy xét kỹ:

Ngôi vị đó bỏ trống, rốt cuộc sẽ là ai ngồi vào? Nhưng mẫu phi, ngai vàng ấy… thật sự có từng trống sao?

Khi xưa ông ta chưa kịp rút kiếm thì đã gãy, ông ta buông bỏ dã tâm của mình, để đến mưu tính vì con?

Có thể sao?

Nếu gọi là quy phục, thì năm đó nhà họ Hà là kẻ làm tôi, ông ta là người làm chủ.

Nhưng nhà họ Hà chẳng có công lao, cũng chẳng tính là có khổ lao gì. Chúng ta năm xưa không từng vì dã tâm của ông ta mà trả giá điều gì.

Vậy thì mấy chục năm sau, ông ta buông cuộc sống ung dung tự tại của một thân vương, để đi nâng đỡ một đứa con của gia nô lên ngôi vị chí tôn?

Chuyện đó… có thể sao?”

“Hai năm nay, ta càng nghĩ càng cảm thấy không ổn. Thiên hạ này không có người nào ngu ngốc đến thế, hoàng gia, cái nhà họ Lý này lại càng không thể có người ngu như vậy!”

“Cho nên, ta không dám hoàn toàn tin ông ta, không dám chuyện gì cũng nghe theo ông ta. Ta sợ có một ngày, nếu thật sự ta ngồi lên ngai vàng đó, lại hóa thành con rối trong tay ông ta! Thậm chí, ngai ấy ta còn chưa chắc đã ngồi được!”

“Ta biết ta không đủ thông minh, chuyện hôm qua thất bại, là lỗi ở ta, là ta tính sai.”

“Nhưng nếu ta để mặc ông ta thao túng, mẫu phi, vậy thì rốt cuộc ta đang vì ai mà dâng áo cưới?

Hay là… người thật sự mù quáng tin tưởng ngoại tổ phụ đến mức này sao?”

Thuận phi nghẹn lời.

Bà nhìn Lý Vi đăm đăm, từng câu, từng chữ của hắn như những nhát dao, khiến lòng bà mơ hồ rối loạn.

Một lúc sau, bà mới dời mắt đi, tránh ánh nhìn sắc như thiêu đốt của con trai.

Lý Vi rút tay mình khỏi tay Thuận phi:

“Tằng tổ phụ đã không còn, ngoại tổ phụ thì tuổi tác đã cao, cũng không còn mấy năm nữa. Người đã chẳng còn kiểm soát nổi mẫu phi nữa rồi.”

“Vậy còn mẫu phi? Người đã thật sự nghĩ kỹ chưa? Bây giờ nghĩ lại, liệu còn kịp không?”

“Mẫu phi, con tin người thương con, con cũng tin người tuyệt đối chưa từng nghĩ để con làm bậc thềm cho ông ta bước lên…”

“Dĩ nhiên!” Thuận phi hai tay nâng lấy khuôn mặt con trai, vừa sốt ruột vừa kiên định:

“Con là đứa con duy nhất của ta, trong mắt ta, không ai có thể so được với con!”

Lý Vi không nghi ngờ tình cảm của bà, chỉ nghi ngờ con đường trước mắt mình.

Hắn cười khổ: “Mẫu phi, có lẽ lần này, thật sự sẽ không có ai cứu được con… cũng chẳng có ai sẽ ra tay cứu con cả.”

Trong thoáng chốc, mắt Thuận phi đã hoe đỏ.

Bà không thể chịu nổi việc thấy con mình buông xuôi số phận. Bước này nếu lùi lại, chính là vực sâu muôn trượng, là thịt nát xương tan.

Vi nhi nói đúng. Người duy nhất có thể ngăn được Quận vương, chỉ có Thánh thượng.

Nhưng Thánh thượng… lại không có ý định ngăn cản.

Chẳng lẽ thật sự phải khoanh tay chờ chết?

“Con vừa nói… Quận vương muốn tính thêm một người nữa…” Thuận phi lẩm bẩm, ánh mắt dần tối sầm lại, “Vi nhi, con nhất định phải cẩn thận.”

Bởi những âm mưu như thế, cuối cùng đều có chung một nguyên lý.

Quận vương muốn Lý Vi mở miệng, thì chắc chắn cũng sẽ có người không muốn hắn mở miệng.

Thậm chí, bất kỳ ai có lòng với ngôi vị kia… đều muốn Lý Vi gặp chuyện.

Trấn phủ ty bao vây phủ đệ, Thánh thượng lại không động đến Quận vương.

Nhưng một vị hoàng tử—một người mà Thánh thượng còn chưa tuyên bố tội trạng—mà xảy ra chuyện trong tay Trấn phủ ty, cũng đủ khiến Quận vương gặp rắc rối lớn.

Ép chế Quận vương, cũng chính là ép chế Thư Hoa cung.

Thậm chí, trong khoảnh khắc ấy, một ý nghĩ kinh hoàng lướt qua đầu Thuận phi, khiến bà lạnh sống lưng như rơi vào hầm băng: Thánh thượng… có thể sẽ lấy mạng của Vi nhi không?

Bởi người… chẳng phải đã từng giết chính con mình đó sao!

Giết Vi nhi, liền thuận lý thành chương mà áp chế Quận vương.

Cũng có thể bịt miệng Thái Bình Trưởng công chúa.

Vu cổ không cần phải nhắc tới nữa…

Một mũi tên trúng nhiều đích như thế… nếu Thánh thượng thật sự quyết tuyệt…

Thuận phi càng nghĩ càng thấy sợ, thân thể không kìm được mà run rẩy.

Lý Vi trông thấy, vội vàng hỏi:

“Người đang nghĩ gì vậy? Mẫu phi, người đừng nghĩ linh tinh nữa!”

Thuận phi lắc đầu, cắn chặt răng, không dám nói ra nỗi sợ khủng khiếp trong lòng.

“Để mẫu phi nghĩ cách…” Giọng bà run lên, “Trời không tuyệt đường người, nhất định… nhất định sẽ còn đường xoay chuyển…”

Miệng là thế, nhưng khi bước ra khỏi hoa sảnh, chính bà cũng chẳng tin lời mình nói.

Ánh trăng mờ nhạt phủ lên thân hình bà, nhẹ nhàng mà thê lương, cũng chiếu rõ từng sợi tóc bạc lấp ló bên tóc đen đã được chải chuốt kỹ càng.

Bà thật sự đã già rồi.

Dù chăm chút kỹ lưỡng, vẫn chẳng thể ngăn nổi sự bào mòn của thời gian.

Từ khuôn mặt có thể lờ mờ nhận ra phong tư xuất sắc thuở đôi tám.

Thuận phi xuất thân từ một gia tộc lâu đời ở Giang Nam, tổ phụ tổ mẫu đều sinh sống tại kinh thành, phụ thân cũng cưới một nữ tử miền Nam.

Dù bà chưa từng thực sự trải qua sương khói Giang Nam, nhưng từ diện mạo, dáng vẻ, vẫn có thể dễ dàng phân biệt với các tiểu thư phương Bắc.

Chính nét duyên dáng ấy đã khiến Vĩnh Khánh Đế năm xưa động lòng.

Cũng bởi sự động lòng đó, bà mới buộc phải tiến cung.

Xe ngựa rời khỏi phủ.

Thuận phi không lập tức hồi cung, chỉ bảo phu xe:

“Cứ chạy vòng quanh đây một lúc, coi như giải sầu.”

Bà đã nhiều năm không ra phố, Thái Hưng phường trong đêm, không rõ là thân quen hay xa lạ.

Bà tử bên cạnh lo lắng hỏi: “Nương nương, để nô tỳ xuống hỏi thử một tiếng, thế nào cũng phải tìm cách cho điện hạ…”

Thuận phi vừa định gật đầu, lời đến miệng lại nghẹn lại.

Bà vừa mới “liều nghĩ” đến việc Thánh thượng sẽ giết Vi nhi để đạt được nhiều mục đích.

Vậy còn có thể tin rằng phía đó sẽ ra tay cứu Vi nhi sao?

Dựa vào cái gì chứ?

“Chỉ dựa vào việc năm xưa nhà họ Hà có tâm nhưng chẳng có cơ hội ra tay sao?”

“Chỉ dựa vào một chút tình cảm đơn phương của bà ấy thôi ư?”

Bàn tay đặt trên đầu gối của Thuận phi siết chặt lại, rồi thả lỏng, lại siết chặt, lặp đi lặp lại trong lặng lẽ. Cuối cùng, bà mở miệng hỏi:

“Hai mẫu tử phủ Định Tây hầu chẳng phải mở quán rượu ngoài phố sao? Mở ở đâu?”

Xe ngựa vòng tới Tây Nhai, Thuận phi vén rèm nhìn tấm biển đề chữ “Quảng Khách Lai”.

Ông nương tử đang đón khách ở cửa, ngẩng đầu bắt gặp chiếc xe ngựa sang trọng đậu bên kia đường, không khỏi nhìn thêm vài lần.

Thấy xe ngừng mãi không có ai xuống, cũng không rời đi, Ông nương tử lui vào hậu viện, thấp giọng nói với A Vi.

A Vi đảo mắt một vòng, khẽ gật đầu.

Thái Hưng phường cách Tây Nhai cũng không gần, nhưng vụ vây phủ đã lan khắp các ngõ phố.

A Vi suy nghĩ một chút, liền đi thẳng ra đại sảnh, rồi bước ra ngoài, đi đến tận bên xe ngựa.

“Không biết quý nhân phương nào?” nàng hỏi.

Phu xe giật mình nhìn nàng.

Rèm xe khẽ vén lên một góc, lộ ra nửa khuôn mặt của một phụ nhân trung niên, người ấy hỏi: “Có nhã gian không?”

“Có.” A Vi khẽ gật đầu.

Nàng dẫn xe ngựa đi vòng vào ngõ sau, mở cổng hậu viện, trông thấy một chủ một tớ chậm rãi bước vào.

Người nói chuyện khi nãy là tì nữ, lúc này A Vi mới nhìn rõ dung mạo chủ tử.

Lục Niệm từ trong phòng nhỏ bước ra, cẩn thận quan sát người vừa đến, chợt bừng tỉnh:

“Thuận phi nương nương.”

“Ngươi nhận ra ta?” Thuận phi hỏi.

“Có lẽ người không nhớ. Năm đó thần nữ từng vào cung mừng thọ Thái hậu, đã từng chào hỏi người một câu.” Lục Niệm đáp.

Thật ra chỉ là tình cờ gặp trên đường, cúi đầu hành lễ mà thôi.

Thuận phi quả thật không nhớ, chỉ mỉm cười nhẹ với nàng.

Lục Niệm mời bà vào phòng ngồi, liền thẳng thắn nói:

“Giờ đóng cửa cung có thời hạn, tính ra người không còn nhiều thời gian. Vậy ta cũng không vòng vo nữa. Người đến là để dùng bữa hay để nói chuyện?”

Ánh mắt Thuận phi từ trên người Lục Niệm chuyển sang A Vi, hỏi:

“Có món thịt lợn muối chua không?”

“Nương nương,” A Vi đáp, “đó là món mùa xuân, giờ không phải mùa.”

Thuận phi ngẩn ra, bật cười rồi lắc đầu:

“Phải, ta hồ đồ rồi. Trong bếp có gì thì làm nấy đi. Mẫu thân ngươi nói đúng, ta thật sự không có nhiều thời gian.”

A Vi nhìn sang Lục Niệm, thấy nàng gật đầu liền lui vào bếp.

Lục Niệm không khách khí, dù sao cũng là địa bàn của nàng, nàng ngồi xuống tự nhiên:

“A Vi nấu ăn rất ngon, hôm khác rảnh, để nó nấu món mới dâng người. Nhưng hôm nay, người đã bước vào cửa này, ắt là có chuyện nghiêm túc.”

Thuận phi lặng lẽ nhìn nàng, hỏi:

“Quận vương, Trấn phủ ty… làm sao mới có thể tha cho con ta?”

Lục Niệm khẽ cười: “Người thẳng thắn, ta cũng không giấu gì. Nhưng chuyện này ta không thể cho người câu trả lời. Phải hỏi Quận vương gia.”

Thuận phi nhíu mày:

“Hỏi hai mâu tử các người, cũng chẳng khác gì.”

Lục Niệm không nể mặt:

“Thứ lỗi cho ta nói thẳng—Trấn phủ ty mới vừa bao vây phủ đệ của Bát điện hạ, nói thật, các người đâu phải không có cách đối phó. Nhưng người…”

“Chẳng phải nên giãy giụa một trận sao?

Thương lượng điều kiện với đối thủ là việc xảy ra sau khi đấu một hồi sinh tử, thắng thua rõ ràng. Người tự dưng đến đây, thật khiến ta không hiểu nổi.”

Miệng nói không hiểu, nhưng Lục Niệm trong lòng thì rõ mồn một.

Nàng lại bật cười, trong tiếng cười còn lộ ra chút giễu cợt lạnh lẽo:

“Người làm vậy, là vì đã nhìn ra thế cục nghiêng hẳn về một phía, nên định buông tay cho rồi?”

Một lời trúng tâm, khiến sắc mặt Thuận phi tái xanh.

A Vi bưng mâm cơm tiến vào, nghe thấy đoạn đối thoại ấy, nàng hỏi:

“Nương nương, người có hối hận không?”

Thuận phi khẽ nâng mắt nhìn nàng.

A Vi vừa dọn bàn vừa nói:

“Bát điện hạ một mình không thể thành đại sự, nhưng lúc đại họa lâm đầu, người lại không thể cầu được bất kỳ ai từng đáng lẽ phải đứng về phía ngài ấy. Người, có hối hận không?”

Không đợi Thuận phi đáp, A Vi đã nâng đôi đũa, cung kính đặt trước mặt bà:

“Đi đến bước này rồi, người có hối hận không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.