Túy Kim Trản - Cửu Thập Lục

Chương 115: Nhà Hắn Lại Muốn Đổ Vạ Ngược




Trong căn phòng yên tĩnh, bầu không khí trở nên nặng nề.

A Vi cầm chén trà trong tay, im lặng không nói gì, đôi mắt cụp xuống, trông như đang trầm tư suy nghĩ.

Hứa Phú Đức đưa tay lau mặt.

Những tin tức hắn thu thập được từ đám lưu manh đầu đường không chỉ có chừng đó.

Còn một phần khác… khó mà mở miệng nói ra.

Không phải vì Hứa Phú Đức là người ăn nói đứng đắn gì cho cam.

Nếu hắn thật sự quá “sạch miệng,” thì đã chẳng moi được thông tin gì từ bọn côn đồ ngoài phố.

Nhưng dù có quen ăn nói bậy bạ ở bên ngoài, khi đối diện với A Vi, hắn lại không dám thốt ra những lời đó.

Dù với tư cách là dì phu hay chỉ là một kẻ sai vặt, hắn đều hiểu rõ: biểu cô nương còn trẻ, những lời dơ bẩn thế kia, sao có thể để lọt vào tai một cô gái khuê các?

Hứa Phú Đức lúng túng, đành liếc mắt ra hiệu cho Văn ma ma, nhân lúc A Vi vẫn mải suy nghĩ, hắn hạ giọng nói nhỏ: “Ma ma, tóm lại là những chuyện chẳng ra gì.

Bành Lộc không phải hạng tốt đẹp gì, còn mẹ hắn cũng thiên vị con trai, chẳng mảy may thương xót cho con gái.

Đám lưu manh kia nói năng bậy bạ lắm.

Ta cũng chẳng biết có nên tin không…”

Văn ma ma hiểu ý hắn ngay.

Tóm lại là sợ mấy kẻ đó miệng thối, vừa bịa vừa đoán, rồi thành ra làm oan cho nhà họ Bành.

Nhưng nếu kể hết lại, thì những chuyện ấy thật sự quá khó nghe, chẳng khác nào bẩn cả tai biểu cô nương.

Văn ma ma liếc nhìn A Vi, rồi nói với Hứa Phú Đức: “Ngươi kể lại cho ta nghe đi.”

Hứa Phú Đức vội gật đầu, đem mọi chuyện thuật lại từ đầu đến cuối.

Đến khi nói xong, chính hắn cũng thấy buồn nôn, phải nhổ nước bọt mấy lần: “Ma ma, bọn chúng miệng thối thì thôi đi, sao lòng dạ cũng bẩn thỉu đến thế!”

Văn ma ma khẽ thở dài, ánh mắt lại hướng về phía A Vi.

Hứa Phú Đức không dám để A Vi nghe những lời đó, nhưng Văn ma ma hiểu rất rõ: thực ra, cô nương đã biết cả rồi.

Dù gì, cô nương cũng không thật sự lớn lên ở trang trại nhà họ Dư.

Những năm tháng cùng nhau bôn ba bên ngoài, họ từng chứng kiến và nghe qua vô số chuyện bất công trên đời.

Cường hào ác bá cướp đoạt dân nữ, kẻ cờ bạc bán vợ gán nợ, cha mẹ bán con cầu vinh, lưu manh bắt nạt trẻ mồ côi góa bụa…

A Vi vốn có tấm lòng nóng, không thể chịu nổi cảnh bất công.

Nàng từng khóc, từng ôm lấy Văn ma ma mà hỏi: “Tại sao trên đời lại có nhiều chuyện bất công đến thế?”

Nhưng rồi, khi lớn thêm vài tuổi, nàng không khóc nữa.

Những ấm ức ấy được nàng chôn sâu trong lòng, trút lên từng nhát dao khi thái rau, từng cái lật khi xào nấu, như một cách để xoa dịu chính mình.

Sau khi nhận lệnh từ Văn ma ma, Hứa Phú Đức rời đi trước.

A Vi lúc này mới hoàn hồn, mỉm cười với Văn ma ma: “Thật làm khó hắn rồi.”

Đương nhiên, nàng nhận ra sự lúng túng của Hứa Phú Đức, nên cố ý giả vờ như đang suy nghĩ, để hắn đỡ khó xử.

Nhưng trên thực tế, những lời thì thầm của hắn với Văn ma ma, A Vi đều nghe thấy rõ mồn một.

Văn ma ma rót thêm trà cho A Vi: “Ý cô nương thế nào?”

A Vi thu lại nụ cười, ánh mắt trở nên trầm tĩnh hơn, nhưng trong lòng như có một ngọn lửa đang âm ỉ cháy:

“Chúng ta cứ tạm cho rằng kẻ từng qua lại thân thiết với Bành Lộc chính là Tằng Mục đi.

Bành Lộc là một kẻ khốn nạn.

Không cần biết là do hắn tự nghĩ ra hay bị Tằng Mục xúi giục, dù thế nào đi nữa, hắn cũng đã nảy sinh ý định dùng chính em gái mình để đổi lấy tiền đồ.

Khi bị làm khó trong kỳ thi Xuân, hắn nghĩ rằng nguyên nhân là do bản thân quá tầm thường, không có chỗ dựa, nên mới muốn bám vào Tằng Mục và nhà họ Tằng phía sau hắn làm điểm tựa.

Việc hắn nói ‘nhờ cha báo mộng khuyên mẹ và em gái’ chứng tỏ rằng ban đầu, mẹ và em gái hắn không đồng ý với chuyện này.”

Văn ma ma bĩu môi đầy chua chát: “Mẹ hắn chắc là đã ‘nghĩ thông suốt’ rồi nhỉ.”

Chữ ‘nghĩ thông suốt’ này được bà nhấn mạnh với giọng điệu đầy mỉa mai.

“Nghe hàng xóm kể lại, vào dịp Trung thu năm ấy, nhà họ Bành bày biện không ít món ngon, Bành Lộc còn xách về cả một giỏ đầy cua, ít nhất cũng phải bảy, tám con.”

“Người hàng xóm thấy vậy, lấy làm ghen tị, bèn hỏi mẹ Bành Lộc: ‘Nhà ngươi dạo này khá giả nhỉ, dám mua nhiều cua ngon thế này?’

Mẹ hắn đáp: ‘Những năm trước chắt chiu để dành tiền cho con trai học hành, giờ thì có hy vọng rồi.’”

“Người hàng xóm nghe vậy thì khó hiểu.

Thi cử mà, mười mấy năm mới đỗ được một người là chuyện bình thường, sao bà ấy lại chắc mẩm con trai mình sẽ đỗ như thế?

Bà ấy lại nói thêm: ‘Con trai ta mà có được tiền đồ, thì chuyện cưới gả cho con gái cũng chẳng lo gì.’”

“Người hàng xóm ấy nói với ta, khi ấy bà ta thấy chướng tai gai mắt, cảm giác mẫu thân Bành Lộc đang ‘làm màu’, nên buông lời châm chọc.”

“Mẫu thân Bành Lộc nghe ra ý châm biếm, lập tức đáp trả đầy kiêu hãnh: ‘Chờ ngày con gái ta xuất giá, nhớ tới mà xem.

Kiệu hoa nhà quyền quý không phải chỗ nào cũng được tận mắt chứng kiến đâu!’”

“Lúc ấy, người hàng xóm chỉ nghĩ bà ấy khoác lác.

Nhưng giờ ngẫm lại, có khi nào Tằng Mục đã gieo vào đầu nhà họ Bành ảo tưởng rằng, Bành Lộc chắc chắn sẽ đỗ đạt, còn Bành Vân thì có thể gả vào nhà họ Tằng không?”

A Vi gật đầu: “Có khả năng Bành Lộc biết rõ thân thế của Tằng Mục, nghĩ rằng mình cũng có thể ‘lấy mẫu’ đó mà làm theo.”

Dù gì thì muốn điều tra Tằng Mục, A Vi đã hỏi kỹ Lý ma ma về chuyện cũ.

Năm xưa, mẹ ruột của Tằng Mục bế con tìm đến nhà họ Tằng, buộc họ phải thừa nhận mẹ con bà là người nhà.

Có sẵn một tấm gương như vậy, Bành Lộc cũng muốn dùng em gái mình để ‘tạo ra một phép màu’ chăng?

A Vi khẽ thở ra: “Bây giờ điều chưa rõ ràng nhất chính là thái độ của Bành Vân.”

Không biết nàng ấy bị mẫu thân và ca ca ép buộc, hay là cũng bị thuyết phục rồi tự nguyện tiếp cận Tằng Mục.

Đám lưu manh kia thì đoán già đoán non, mỗi kẻ một kiểu.

Sau đó, hàng xóm nghe thấy tiếng Bành Vân khóc lóc thê thảm.

Liệu đó là vì nàng bị ép buộc đến mức u uất tuyệt vọng?

Hay là vì thương lượng giữa Bành Lộc và Tằng Mục thất bại?

Hay thậm chí là nội bộ nhà họ Bành lại nảy sinh mâu thuẫn mới?

Dù là thế nào đi chăng nữa, nhà họ Bành cũng không thể để ba mạng người chết trong im lặng mà kết thúc mọi chuyện.

Trong đó, kẻ nhất định phải bị lôi ra ánh sáng chính là tên thư sinh quý tộc kia!

Văn ma ma an ủi A Vi: “Cô nương đừng vội, đúng hay sai rồi sẽ có đáp án.”

“Chín phần mười là như vậy rồi,” A Vi khẽ thở dài, “Nếu không, Tằng thị đã chẳng viết tên Bành Lộc ra giấy.”

Nhắc đến Tằng thị, ánh mắt của Văn ma ma sắc như dao:

“Bà ta thông minh nhưng lại bị chính sự thông minh của mình hại!

Lần trước cô nương nói những lời chạm đúng nỗi sợ trong lòng bà ta, Tằng thị nhất định muốn kéo theo một kẻ chết cùng trước khi lìa đời.

Đặc biệt là những ngày gần đây, Tằng Thái Bảo chẳng có động tĩnh gì, bà ta hẳn nghĩ rằng Thái Bảo đã bỏ mặc mình, chỉ mong bà ta chết quách đi, thế nên mới để lại tờ giấy đó.

Nếu Cô phu nhân nổi điên lao vào giết bà ta, thì tờ giấy ấy chính là bùa hộ mệnh.

Bà ta cũng chẳng sợ Lý ma ma phát hiện, chỉ một cái tên và con số ‘ba mươi’, ai mà đoán được là chuyện gì cơ chứ?”

“Ai bảo trời tuyệt đường sống của nhà họ Tằng,” A Vi bình thản nói, “Tằng thị bị giam ở trang trại, bà ta hoàn toàn không biết kinh thành đang điều tra vụ án gian lận khoa cử.

Thậm chí, bà ta có thể không biết chuyện đó có liên quan đến Bành Lộc, bà ta chỉ biết cái chết của Bành Lộc có điều gì đó không ổn.

Vì vậy, bà ta cũng không ngờ rằng chỉ với một cái tên Bành Lộc thôi, chúng ta lại thực sự lật ra được manh mối.”

Ngày mười bảy tháng hai, ba kỳ thi của Xuân vi cuối cùng cũng kết thúc.

Bên ngoài Cống viện, người đông như nêm cối, ai nấy đều chờ đợi các thí sinh ra khỏi trường thi.

Tằng Mục cũng bước ra.

Sau mấy ngày bị nhốt trong căn phòng chật hẹp, hắn cảm thấy toàn thân khó chịu, lập tức trở về phủ tắm rửa, thay đồ chỉnh tề rồi đến gặp Tằng Thái Bảo.

Tằng Thái Bảo hỏi thăm bài thi của hắn, rồi nói:

“Làm bài không tệ, có hy vọng rất lớn để đỗ đạt.”

“Đều nhờ sự dạy dỗ nhiều năm của tổ phụ.”

Tằng Thái Bảo vỗ vai hắn: “Đi nghỉ ngơi đi, đến kỳ thi đình phải càng thận trọng ứng đối.”

Đợi Tằng Mục rời đi, sắc mặt Tằng Thái Bảo lập tức trầm xuống, nét mặt vốn hiền hòa trở nên dữ tợn.

Theo điều tra trước đó, kỳ thi Xuân năm nay có rất nhiều thí sinh xuất sắc.

Ban đầu, theo kế hoạch của Tằng Thái Bảo, từng bước từng bước đặt ra các chướng ngại, tuyệt đối không để những tài năng xuất chúng ấy lọt vào Kim Loan điện, xuất hiện trước mặt Hoàng đế Vĩnh Khánh.

Bởi nếu có những nhân tài như thế diện thánh, thì Tằng Mục đừng mơ đạt được vị trí đầu bảng.

Đáng tiếc, áp lực từ Trấn phủ ty quá lớn, gió đã đổi chiều, khiến Tằng Thái Bảo suy đi tính lại cuối cùng cũng từ bỏ ý định.

Ông ta không dám động tay vào bất cứ ai!

Thành tích cuối cùng của Tằng Mục hoàn toàn dựa vào thực lực thật sự.

Nhưng kỳ thi Xuân vốn dĩ rất phụ thuộc vào vận may.

Có người học hành bình thường nhưng vận đỏ rực, cuối cùng vẫn đỗ đạt.

Ngược lại, kẻ tài hoa hơn người nhưng xui xẻo, thất bại cũng chẳng phải chuyện hiếm.

Tằng Thái Bảo lo lắng rằng cháu trai mình vận khí không tốt.

Ví như bốc phải phòng thi tệ, trời mưa làm ướt bài thi, hay gặp phải thí sinh ở phòng bên cạnh ho khan không ngừng gây mất tập trung…

Chín ngày thi kéo dài, khiến Tằng Thái Bảo như ngồi trên đống lửa, lo đến mức tâm thần bất an.

Hiện giờ, xem ra vòng đầu tiên đã vượt qua, sau này thì chỉ còn biết trông chờ vào số mệnh!

Về phần Trấn phủ ty, sau mấy ngày tạm yên ắng, e rằng sẽ sớm quay trở lại điều tra ráo riết.

Nhưng lòng Tằng Thái Bảo đã bình tĩnh hơn nhiều.

Năm hai mươi chín, xét cho cùng, cũng chỉ là một lần thử nghiệm.

Người do ông ta chọn, sắp xếp cũng là ông ta, nhưng ông ta chưa từng nhận bất kỳ khoản hối lộ nào, mọi việc đều tiến hành thận trọng.

Năm đó, ông ta không giữ chức vụ giám khảo, cũng chẳng có quan hệ gì trực tiếp với thí sinh.

Trấn phủ ty có điều tra thế nào cũng không thể lần ra dấu vết gì liên quan đến ông ta.

Còn những phó khảo, đồng khảo từng nhúng tay vào, nếu không có bằng chứng xác thực, ai lại tự đi khai ra tội lỗi của mình?

Chẳng qua là tăng cường giám sát phòng thi, chú ý thí sinh hơn một chút, thế thì sao gọi là phạm lỗi được?

Tằng Thái Bảo càng nghĩ càng thấy vững dạ.

Nói đi cũng phải nói lại, người duy nhất có thể liên quan đến chuyện năm đó là Phùng Chính Bân, nhưng Phùng Chính Bân đã chết rồi.

Trấn phủ ty có lục soát phủ Phùng, e là cũng chỉ tìm thấy một vài manh mối từ di vật của hắn mà thôi, nên mới chú ý đến vụ án khoa cử năm hai mươi chín.

Nhưng Tằng Thái Bảo dám khẳng định: Trấn phủ ty không nắm được chứng cứ xác thực.

Nếu thực sự có chứng cứ rõ ràng để bắt người, Trấn phủ ty đã ra tay từ lâu rồi.

Bây giờ thì sao?

Kẻ đã chết, bằng chứng cũng không đủ.

Dù cho Phùng Chính Bân có ngang nhiên viết tên Tằng Văn Tuyên ra giấy, ông ta cũng đủ khả năng phủi sạch mọi liên quan!

Ai bảo Phùng Chính Bân vốn dĩ đã chết một cách mờ ám chứ?

Sau khi kỳ thi Xuân kết thúc, các quán rượu, trà lâu trong thành lại tấp nập nhộn nhịp trở lại.

Các sĩ tử tụ tập thảo luận bài thi.

Đúng như lời đã nói trước kỳ thi, Tằng Mục một lần nữa ghé Quảng Khách Lai, trò chuyện sôi nổi với mọi người.

Hứa Phú Đức gọi hai gã đàn ông đến uống rượu, Văn ma ma mời hai bà lão đến, tặng họ chút điểm tâm.

“Đã quan sát kỹ rồi,” Văn ma ma bẩm với A Vi, “Chính là Tằng Mục.”

A Vi khẽ gật đầu.

Con dao trong tay nàng lướt nhanh, thái từng sợi củ cải trắng mảnh dẻ, chẳng mấy chốc đã đầy một đĩa lớn.

Trời dần buông tối.

Trăng rằm ngày mười tám chưa tròn hẳn nhưng vẫn sáng vằng vặc.

A Vi bày một bàn tiệc trong căn phòng cạnh bếp, mời Tằng Mục dùng rượu: “Như đã nói trước kỳ thi, tiệc chúc mừng dành cho Tằng công tử.

Đây là rượu hoa mơ, kính chúc công tử đỗ đạt bảng vàng.”

Cửa sổ hé mở, ánh đèn dầu hòa cùng ánh trăng tạo thành một bức tranh mờ ảo khiến Tằng Mục ngẩn người.

Dù sao hắn cũng nhớ không nên say rượu, nhưng rượu hoa mơ có ý nghĩa tốt đẹp, lại thơm ngọt dịu dàng, uống vào lan tỏa vị ngọt nơi đầu lưỡi.

Trong cơn xúc động, hắn uống thêm vài chén nhưng vẫn biết điểm dừng, không dám uống quá chén.

A Vi không ép rượu, bởi trên bàn còn có sự chuẩn bị khác.

Quả mơ ngâm rượu đã hai năm, tôm say rượu ngâm trong rượu hoàng tửu, thịt gà ngâm rượu hương thơm nức mũi… Các loại rượu xen kẽ cùng những món nhắm hấp dẫn khiến Tằng Mục dần say lúc nào không hay.

Trong cơn mơ màng, hắn nghe thấy giọng nói bên cạnh vang lên:

“Biểu đệ ta đầu năm chuyển sang thư viện mới, mới đến chưa lâu, quan hệ với bạn học cũng bình thường.

Tằng công tử trước đây từng học ở thư viện nào?

Có tri kỷ hay bằng hữu thân thiết không?”

Bên ngoài, Ông nương tử vừa dỗ Tiểu Nan ngủ xong, đứng gác cách đó không xa.

Một tiểu nhị hớt hải chạy tới, hạ giọng báo: “Quận vương đến rồi.”

Ông nương tử sững người, định bước lên đón thì thấy rèm cửa lay động, Thẩm Lâm Dục đã từ đại sảnh bước thẳng vào hậu viện.

Ánh đèn lồng dưới hành lang mờ ảo, Ông nương tử nhất thời không nhìn rõ sắc mặt của Thẩm Lâm Dục, chỉ cảm nhận được bóng dáng cao lớn ấy trông có vẻ mỏi mệt dưới ánh trăng.

Thẩm Lâm Dục ngước mắt nhìn căn phòng sáng đèn.

Qua cửa sổ khép hờ, hắn thấy Tằng Mục gục trên bàn, đối diện là A Vi ngồi ngay ngắn, vẻ mặt điềm tĩnh.

Thật kỳ lạ.

Hắn bỗng nhận ra trong phong thái của Dư cô nương có chút ung dung, trầm tĩnh.

Điều này khiến Thẩm Lâm Dục bật cười khẽ.

Ông nương tử bước lên, cười gượng: “Ngài…”

“Ta có việc tìm Dư cô nương.

Nàng ấy đang tiếp khách, ta đợi một lát cũng được.” Thẩm Lâm Dục nói.

Ông nương tử “dạ” một tiếng, rồi đề nghị: “Vậy mời ngài lên phòng nhã trên lầu, vẫn là phòng lần trước.

Khi cô nương rảnh, ta sẽ báo lại.”

“Không cần,” Thẩm Lâm Dục từ chối, ánh mắt vẫn hướng về căn phòng kia, giọng nói bình thản, “Ta chờ ở đây, phòng khi có việc xảy ra.

Người say thường dễ mất kiểm soát.

Dù sao hắn cũng là cháu trai của Tằng Thái Bảo, nếu các ngươi lỡ tay gây chuyện thì phiền phức.

Còn nếu là ta ra tay, Tằng Thái Bảo cũng chẳng dám dễ dàng làm khó ta.”

Ông nương tử vốn canh chừng bên ngoài cũng vì lý do này.

Thấy Quận vương đã nói vậy, nàng thuận theo, mang từ bếp ra một chiếc ghế đẩu.

Thẩm Lâm Dục ngồi xuống dưới hành lang.

Hắn không chỉ ngồi đợi một cách vô vị, mà tháo thanh kiếm đeo bên hông xuống.

Lưỡi kiếm rút ra khỏi vỏ, ánh bạc lấp lánh dưới ánh trăng.

Một tay cầm kiếm, tay kia cầm khăn, hắn thong thả lau chùi lưỡi kiếm.

Gương kiếm sáng bóng phản chiếu khuôn mặt trầm tĩnh, lạnh lùng.

Chỉ khi thỉnh thoảng hắn ngước lên nhìn vào căn phòng kia, ánh mắt lạnh lẽo ấy mới dịu đi đôi chút, chỉ còn lại vẻ điềm nhiên.

Cũng chính trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, Thẩm Lâm Dục nhận ra Dư cô nương không hề bình thản như vẻ bề ngoài.

Bên trong không rõ đã nói đến chuyện gì, thân người A Vi căng cứng, rõ ràng đang cố kiềm nén cơn giận dữ.

Khác hẳn lần trước khi bị hắn vô ý chọc giận, sự tức giận lúc này mãnh liệt và sâu sắc hơn nhiều, như ngọn sóng ngầm cuộn trào trong xương tủy, khó lòng đè nén.

Nhận ra điều đó, ngón tay Thẩm Lâm Dục hơi lỏng ra, lưỡi kiếm phát ra một tiếng ngân nhẹ.

Hắn lập tức tỉnh táo lại, kẹp chặt thanh kiếm, ngăn tiếng ngân ấy vang vọng, rồi vô thức nhìn về phía trong phòng.

Bốn mắt chạm nhau.

Thẩm Lâm Dục thấy bờ vai A Vi khẽ thả lỏng đôi chút.

Hắn mấp máy môi không phát ra tiếng, chỉ lặng lẽ nói: “Xin lỗi,” rồi thu thanh kiếm lại vào vỏ.

A Vi sớm đã nhận ra Thẩm Lâm Dục đến.

Sau khi Tằng Mục say rượu, hắn nói rất nhiều, hễ hỏi là trả lời, những lời hắn thốt ra khiến A Vi, dù đã chuẩn bị tâm lý, vẫn tức đến nghẹn lòng.

Tiếng ngân của lưỡi kiếm vừa rồi kéo nàng ra khỏi cơn tức giận, đồng thời cũng khiến nàng cảm thấy yên tâm phần nào.

Nếu có chuyện gì bất trắc xảy ra, ít nhất cũng có thêm một người hỗ trợ.

Dù khả năng ấy là rất nhỏ, nhưng giống như khi chuẩn bị tiệc tùng, luôn dự trữ sẵn một bàn phòng trường hợp khách khứa đông đột xuất, có thêm một sự chuẩn bị luôn tốt hơn.

A Vi lấy lại bình tĩnh, hỏi Tằng Mục:

“Vậy là nhà họ Bành đã giăng bẫy hại công tử sao?”

“Có phải không chứ!” Tằng Mục đập tay xuống bàn, lảo đảo nói, “Rõ ràng là chuyện đôi bên tình nguyện, vậy mà nhà họ lại muốn đổ vạ ngược, thật nực cười hết sức!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.