Túy Kim Trản - Cửu Thập Lục

Chương 108: Chủ Nhân Thế Nào, Nô Tài Thế Ấy!




Dưới chân là một mớ hỗn độn.

Nước canh vương vãi lên ống quần Tằng Thị, dính dấp, nhớp nháp.

Chỉ là một vệt nhỏ thôi nhưng lại khiến bà ta có cảm giác như cả người bị ngâm trong thùng nước thải bẩn thỉu—khó chịu đến tận xương tủy.

Mùi hôi thối và cảm giác dơ bẩn như bám chặt, không cách nào gột rửa.

Tằng Thị chỉ muốn rời khỏi căn phòng này càng nhanh càng tốt, được tắm rửa sạch sẽ và thay một bộ y phục khác.

Nhưng khốn nỗi, người duy nhất có thể hầu hạ bà ta lúc này lại chính là Lý ma ma—kẻ đang bùng phát cơn thịnh nộ trước mặt.

Nếu có thể, Tằng Thị đã tự đứng dậy mà đi.

Thế nhưng đôi chân của bà ta chẳng còn chút sức lực nào.

Dù vết thương đã hồi phục phần lớn nhưng mỗi bước đi vẫn đau đớn tột cùng.

Huống hồ, những nhát dao mà Lục Niệm đâm xuống bàn khi trước cứ ám ảnh mãi trong tâm trí, khiến Tằng Thị càng thêm bất an, đôi chân lại càng đau nhức.

Không có ai đỡ, bà ta gần như không thể di chuyển nổi!

Nhận ra hoàn cảnh của mình, Tằng Thị đành phải nhẫn nhịn sự điên loạn của Lý ma ma.

“Ngươi phát điên cái gì chứ?”

Bà ta cau mày, giọng nghiêm khắc, “Gọi người vào dọn dẹp đống này đi, ta muốn tắm rửa.”

Bà ta đã nhìn thấu Lý ma ma rồi.

Lý ma ma tuy hoảng loạn nhưng bản năng phục tùng đã ăn sâu vào máu.

Cứ rõ ràng ra lệnh, bà ta sẽ làm theo mà chẳng cần nghĩ ngợi nhiều.

Quả nhiên, Lý ma ma gần như vô thức xoay người định ra ngoài gọi người.

Nhưng khi bước đi, bà ta giẫm phải một mảnh sành vỡ.

Dù đang đi đôi giày đế dày của mùa đông, mảnh sành sắc nhọn vẫn đâm xuyên qua, cơn đau nhói buốt khiến Lý ma ma khựng lại.

Bà ta chậm rãi quay đầu, ánh mắt trừng trừng nhìn Tằng Thị, giọng khàn khàn run rẩy:
“Dọn phòng, hầu hạ tắm rửa—ba mươi năm rồi!

Ta đã hầu hạ ngươi suốt ba mươi năm!

Ngần ấy năm, dù không có công lao cũng có khổ lao, cớ sao không chịu buông tha cho ta?”

Ánh mắt như muốn thiêu đốt ấy khiến Tằng Thị bất giác chột dạ:
“Bình tĩnh lại đi!”

“Ta rất bình tĩnh!”

Lý ma ma nghiến răng, chẳng buồn để tâm đến thức ăn vương vãi hay những mảnh sành đâm vào chân.

Bà ta tiếp tục bước tới, mỗi bước lại bị đâm thêm vài nhát nhưng dường như chẳng cảm thấy gì, chỉ lặp đi lặp lại một câu hỏi:
“Ta chỉ muốn một con đường sống… Tại sao ngươi không thể cho ta một lối thoát?”

Tằng Thị hoảng loạn, muốn lùi lại nhưng đôi chân yếu ớt không cho phép.

Bà ta đành cố giữ bình tĩnh:
“Đường sống gì chứ?

Ta làm sao cho ngươi được?”

Tiếng bước chân vọng lại từ bên ngoài—đám người hầu đã nghe thấy tiếng động lớn.

Chỉ cần chờ thêm một chút nữa, chỉ cần chờ thêm chút nữa thôi…

Thế nhưng những người đó chỉ dừng lại ở gian ngoài, cách một tấm rèm che, không ai bước vào phòng ngủ.

Tằng Thị kinh ngạc quay đầu hét lên:
“Các ngươi đứng ngây ra đó làm gì?

Mau vào đây cản bà ta lại!”

Không ai nhúc nhích.

Hai bà tử và hai nương tử đứng thành hàng ngang, tay buông thõng, ánh mắt lạnh lùng như băng giá.

Sự thờ ơ ấy khiến Tằng Thị sững sờ trong chốc lát.

Và chỉ cần một khoảnh khắc lơ là đó, Lý ma ma đã nhào tới trước mặt bà ta.

“Ngươi chắc chắn biết rất nhiều chuyện bẩn thỉu của Thái Bảo.

Ngươi chắc chắn có thứ khiến hắn phải kiêng dè!”

Lý ma ma túm chặt vai Tằng Thị, lay mạnh như muốn rút ra sự thật, “Nói đi!

Chỉ cần ngươi nói, ta sẽ được sống—ta có thể sống sót!”

Tằng Thị nghe đến đây thì đã hiểu rõ tất cả.

“Ngươi tin Lục Niệm?

Tin con nhóc ranh đó sao?”

Tằng Thị cố gắng gạt tay Lý ma ma ra, trong lúc vùng vẫy, tát mạnh một cái vào cổ bà ta, lực mạnh đến mức khiến đầu bà ta lệch sang một bên:
“Ngươi tin lời của một con điên à?!”

Lý ma ma gào lên:
“Không tin bọn họ thì ta phải làm gì? Ở lại đây chờ chết cùng ngươi sao?!

Giết người là ngươi!
Hủy hoại cả gia đình người khác cũng là ngươi!
Tham lam không đáy, lòng dạ độc ác cũng là ngươi!

Ngươi có nhớ Đào công tử không? Người ta chăm chỉ học hành, lễ phép khiêm nhường, mỗi lần nghỉ lễ đều đến thỉnh giáo Thái Bảo, còn không quên mang quà cho ngươi.

Hắn từng hỏi chúng ta ngươi thích gì, chỉ mong một ngày đỗ đạt vinh hiển để cưới ngươi làm vợ.

Hắn nào có biết—ngươi chê gia cảnh hắn nghèo, chê hắn dù đỗ đạt cũng phải phấn đấu nhiều năm mới có chỗ đứng, chê những món quà nhỏ bé không xứng với mấy thứ xa hoa trong phủ hầu!

Ngươi giết hắn!

Lợi dụng cớ tặng quà mừng sinh nhật mẫu thân hắn để đầu độc giết chết hắn!

Ngươi có biết nỗi đau của một người mẹ khi sinh nhật trở thành ngày giỗ của con trai mình khủng khiếp đến mức nào không?

Ngươi nhẫn tâm quá!

Chưa đủ, ngươi còn hủy hoại cả đại ca hắn, khiến phụ thân hắn bị bãi quan, danh vọng gia đình Đào thị tiêu tan chỉ vì lòng tham hão huyền của ngươi!

Ngươi muốn làm hầu phu nhân à? Ngươi muốn hãnh diện à? Ngươi đã đánh đổi bao nhiêu mạng người để thỏa mãn lòng tham đó?

Bạch phu nhân cũng là xui xẻo khi quen biết ngươi!

Chỉ vì đố kỵ với mấy món đồ chơi nhỏ và chút điểm tâm trong nhà người ta, ngươi không ngại hạ độc, cướp chỗ của họ!

Ngươi đáng sợ lắm, Tằng Thị!

Một kẻ sinh ra nghèo hèn mới điên cuồng khao khát những thứ phù phiếm nhỏ nhoi ấy!

Ta cũng xui xẻo khi phải làm việc dưới trướng ngươi!

Nếu được phục vụ một chủ tử tử tế, ta đâu có ra nông nỗi này!”

Những lời như từng nhát dao đâm thẳng vào tim khiến Tằng Thị không thể giữ được bình tĩnh:
“Xui xẻo à?

Ngươi quên mất ngươi đã thế nào khi mới vào Tằng gia rồi sao?

Không có ta, một góa phụ tầm thường như ngươi bị người đời khinh rẻ, chỉ biết làm việc nặng nhọc.

Sao có ngày hôm nay?

Vì sao ngươi đi theo ta?

Chẳng phải vì ta có tham vọng, ta dám liều mình vươn lên hay sao?

Ta hám danh?

Ta muốn sống sung sướng, thế là sai à?

Ngươi dám nói ngươi không muốn à?

Nếu không muốn, sao ngươi trung thành với ta suốt bao năm trời?

Bây giờ thấy ta sắp ngã thì khóc lóc kể lể mình khổ sở, ngươi còn biết xấu hổ không?

Chủ nhân thế nào, nô tài thế ấy!

Ta không phải người tốt, nhưng đừng tự huyễn hoặc mình rằng ngươi vô tội!

Đồ hai mặt giả tạo!”

Tiếng thét chói tai vang lên, ghế ngã nhào, Tằng Thị ngã sõng soài xuống đất.

Lý ma ma nhào lên đè bà ta xuống, hai tay siết chặt cổ như muốn bóp nát hơi thở cuối cùng.

“Tất cả là lỗi của ngươi!”

Mạch máu trên thái dương Lý ma ma giật thình thịch, đôi mắt đỏ ngầu lồi cả ra ngoài, “Ngươi đã hủy hoại ta!

Tất cả là do ngươi!”

Tằng Thị mặt đỏ bừng vì nghẹt thở, cơ thể vùng vẫy kịch liệt.

Bà ta rút trâm cài tóc, đâm mạnh vào vai Lý ma ma.

Lúc này, bốn người hầu im lặng nãy giờ mới đồng loạt xông vào, kéo Lý ma ma ra.

Tằng Thị nằm thở d.ốc trên mặt đất, trước mắt khi đen khi trắng, mãi mới dần lấy lại được thị lực.

Ánh mắt mờ mịt dần rõ nét.

Lý ma ma ngồi bệt cách đó không xa, toàn thân rã rời như thể sức lực đã cạn kiệt.

Đôi mắt vẫn đỏ ngầu nhưng ánh nhìn trống rỗng, như đã chết từ bên trong.

Tằng Thị gắng sức chống tay ngồi dậy.

Hai nương tử bước tới định đỡ bà ta đi rửa mặt chải đầu.

Lý ma ma ngẩng đầu lên, đôi mắt trống rỗng nhưng giọng nói lại rõ ràng đến rợn người:
“Nhìn đi, không chết được đâu.

Ngươi không chết được, ta cũng không chết được.

Trước khi ngươi chịu nói ra sự thật, bọn họ sẽ luôn canh chừng, chỉ cần có gì bất thường là sẽ nhào tới kéo ra ngay.

Vậy nên, tha cho ta đi!

Ngươi sớm muộn gì cũng chết thôi, hãy để ta sống!”

Tằng Thị rùng mình một cái.

Bỗng chốc, bà ta cảm thấy như vừa mới nhận ra con người thật của kẻ đã hầu hạ mình hơn ba mươi năm qua.

Không—có lẽ là Lý ma ma đã thay đổi đến mức bà ta không thể nhận ra nữa.

Mà nguyên nhân gây ra sự thay đổi ấy không ai khác ngoài Lục Niệm và Dư Như Vi!
Lục Niệm quả đúng là một kẻ điên!

Tự bản thân điên loạn nhưng lại biết cách đẩy người khác đến bờ vực của sự phát cuồng, khéo léo gieo rắc mâu thuẫn và khiến lòng người tan rã.

Lý ma ma cứ lặp đi lặp lại những lời ấy như một kẻ mất hồn.

Vết thương do trâm cài gây ra trên mặt vẫn còn rỉ máu, dưới đất là vũng nước canh lẫn máu từ lòng bàn chân rỉ ra từng giọt.

Thế mà bà ta chẳng hề tỏ ra đau đớn, cứ ngồi đó, cởi bỏ giày tất, tỉ mẩn nhặt từng mảnh sành ra khỏi chân như thể đang làm việc nhà quen thuộc.

Đợi đến khi Tằng Thị tắm rửa sạch sẽ và căn phòng được dọn dẹp gọn gàng, Lý ma ma vẫn ngồi nguyên một góc, người bẩn thỉu, ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm.

Bà ta trông có vẻ đã trở lại vẻ lơ đễnh ban đầu, nhưng Tằng Thị không dám chắc bà ta sẽ không đột ngột nổi điên lần nữa.

Khi các nương tử hầu hạ Tằng Thị nằm nghỉ rồi chuẩn bị rời đi, bà ta vội hỏi:
“Các ngươi không canh đêm sao?”

Một trong số đó quay đầu lại, nở nụ cười gượng gạo:
“Đêm nay để Lý ma ma canh, nô tỳ và các tỷ muội sẽ ở phòng bên cạnh.

Có chuyện gì, phu nhân cứ gọi.”

Tằng Thị: “…”

Gọi kiểu gì?
Giọng ta còn đau rát thế này cơ mà!

Bà ta đã soi gương và nhìn thấy hai vết bầm tím hằn rõ trên cổ—dấu vết bàn tay của Lý ma ma.

Lý ma ma nghe vậy bèn bật cười, nụ cười rét lạnh:
“Đúng vậy, nô tỳ sẽ canh đêm… trông chừng hầu phu nhân đây.”

Cảm giác như có một thùng nước đá dội thẳng từ đầu xuống, khiến Tằng Thị lạnh toát cả người.

Bà ta càng hoảng sợ, Lý ma ma càng phấn khích, ánh mắt lóe lên sự điên dại:
“Đừng lo, nô tỳ đã nói rồi—không chết được đâu!”

Tằng Thị gầm lên giận dữ:
“Muốn chết thì tự đi mà chết!”

“Ta muốn sống!”

Lý ma ma lập tức đáp trả, gật đầu lia lịa, giọng nói kiên quyết vô cùng:
“Ta muốn sống!”

Không muốn nhìn mặt bà ta thêm nữa, Tằng Thị quay đi, nằm xuống giường, không nói thêm lời nào.

Nhưng giấc ngủ chẳng hề đến dễ dàng.

Dù biết chỉ cần cất tiếng gọi thì người bên phòng kế bên sẽ lập tức chạy sang, nhưng Tằng Thị không thể nào yên tâm được.

Lý ma ma không còn là Lý ma ma trước kia nữa.

Cơn siết cổ vừa rồi không phải là trò đùa hay bộc phát nhất thời.

Đó là sự thù hận thực sự—một đòn quyết tâm đoạt mạng.

Nếu người ở phòng bên đến muộn chỉ một khắc thôi, thì e rằng giờ này bà ta đã không còn thở được nữa.

Cứ ngủ chập chờn được một lát là giật mình tỉnh giấc, kể cả khi mơ, Tằng Thị cũng chỉ toàn thấy hình ảnh Lục Niệm cầm dao và đôi tay gầy gò lạnh ngắt của Lý ma ma đang siết chặt lấy cổ mình.

Đêm ấy chưa đến sáng mà bà ta đã kiệt sức, tinh thần sa sút đến cực độ.

Đúng là, bị dao đâm chỉ đau trong khoảnh khắc.

Nhưng sống trong nỗi sợ bị đâm bất cứ lúc nào, đó mới là nỗi kinh hoàng không thể chịu đựng nổi.

Không biết dao sẽ rơi xuống khi nào—đó mới là điều đáng sợ nhất.

Ngày hôm sau, đến giữa trưa, Tằng Thị trông tiều tụy không nhận ra nổi.

Còn Lý ma ma thì cũng chẳng khá hơn, lúc thì ngồi đờ đẫn, lúc lại bật dậy cười khanh khách như kẻ điên.

Khi các nương tử mang cơm trưa vào, Lý ma ma tự tay bày biện, sau đó quay đầu hỏi Tằng Thị:
“Nghĩ xong chưa?

Nếu nghĩ xong rồi thì ăn, chưa nghĩ xong… nô tỳ lại lật bàn tiếp!”

“Đồ điên!”

Tằng Thị mắng thẳng mặt, giọng khàn khàn, “Còn điên hơn cả con điên Lục Niệm!”

Lý ma ma “ồ” lên một tiếng, rồi đột nhiên vung tay—rầm!

Bàn ăn bị lật tung, bát đĩa rơi vỡ lách tách, cơm canh văng tung tóe.

“Đừng ăn nữa!”

Lý ma ma mặt không cảm xúc, nói như thể đang nêu một sự thật hiển nhiên:
“Không cho ta sống, thì ngươi cũng đừng hòng ăn uống yên ổn!”

Lửa giận bùng lên, Tằng Thị nắm lấy chiếc gối bên cạnh ném thẳng vào Lý ma ma.

Nhưng cánh tay yếu ớt khiến cú ném lệch hẳn, chỉ sượt qua vai bà ta mà thôi.

Tằng Thị tức đến hoa cả mắt, gần như muốn ngất đi.

Kinh thành.

Buổi trưa ở Quảng Khách Lai vô cùng nhộn nhịp.

Khách khứa tụ tập bàn tán xôn xao về vụ Tân Ninh Bá phủ bị tịch biên trước Tết.

Buổi sáng, nha môn đã dán thông cáo, hoàng thượng đã ra phán quyết cuối cùng với nhà họ Hoàng.

Văn ma ma vừa xem về, liền kể lại cho Dư Như Vi và Lục Niệm:
“Hoàng Trấn và con trai bị xử trảm lập tức.

Những người còn lại trong Hoàng gia đều bị đày đi biên cương hoặc lưu đày đến vùng xa xôi.”

“Kỳ lạ!”

Lục Niệm vừa nhấm nháp miếng ô mai, vị chua gắt khiến nàng rùng mình, khẽ hít một hơi, rồi nói tiếp:
“Nếu nói hoàng thượng nổi giận, sao chỉ xử tử có hai người?

Theo lời đồn về tội ác nhà họ Hoàng, đủ để chém thêm bảy, tám mạng nữa kia mà.

Nhưng nếu nói không tức giận, sao lại xử lý nhanh như vậy, thậm chí còn không để lại chút nương tay—không có cả án treo đợi xét lại!”

Dư Như Vi rót cho nàng một chén trà hoa thơm ngát, cười nhàn nhạt:
“Không phải chuyện lạ đâu.

Đây là cách để cắt đứt tận gốc— không để lại mầm họa.”

Vị trà thanh mát, không quá ngọt gắt, đặc biệt thích hợp khi dùng kèm với quả ô mai chua.

“Càng kéo dài, biến số càng nhiều,”

A Vi chậm rãi nói, “như vậy chẳng khác nào tạo cơ hội cho Tằng Thái Bảo.

Nếu Hoàng Trấn còn sống thêm vài ngày, bị thẩm vấn ra thêm điều gì đó, Tằng Thái Bảo chắc chắn sẽ càng đau đầu.”

“Giờ thì hắn cũng chẳng khá khẩm gì đâu,”

Lục Niệm uống cạn chén trà, “ngày Tân Ninh Bá phủ bị tịch biên, số vàng bạc châu báu tìm thấy đủ để khiến tim Tằng Thái Bảo nhỏ máu.”

Có thể nhận hối lộ từ Phùng Chính Bân, có thể để Tằng Thị âm thầm gửi bạc về nhà mẹ đẻ suốt mấy chục năm, trong mắt kẻ như Tằng Thái Bảo, chỉ cần hắn nhìn thấy thì số bạc đó đều mặc định là của hắn.

Bất kể trong kho phủ Tân Ninh Bá có bạc của hắn hay không, chỉ cần nhìn thấy là hắn đã nhẩm tính phần của mình.

Giờ thì sao?

Tất cả đã bị Trấn Phủ Ty tịch thu, sung công vào quốc khố.

Tằng Thái Bảo sao mà không xót cho được?

Ở một nơi khác.

Tại nha môn Trấn Phủ Ty, Mục Trình Khanh cầm trên tay một xấp tấu chương dày cộm, cũng đang bàn luận về chuyện này.

“Bao nhiêu tội trạng chồng chất, kể mãi không hết!”

“Trấn Phủ Ty vất vả bấy lâu, ngay cả dịp Tết cũng phải bận rộn thẩm vấn, điều tra, gom góp từng chút chứng cứ, cuối cùng mới viết thành bản tấu dày như thế này.”

“Ngày công bố tội trạng tại đại triều hội, ngươi liệt kê hết những tội ác của phủ Tân Ninh Bá, đám ngự sử chỉ chờ chực để bắt bẻ Trấn Phủ Ty cũng phải câm lặng hết.”

“Ta nhìn thấy rất rõ, bọn họ tay cầm tấu chương luận tội, chỉ chờ cơ hội để chỉ trích ngươi, nhưng khi nghe xong những gì Hoàng Trấn đã làm, ai nấy đều im bặt—đủ thấy tội của Hoàng gia thâm độc đến nhường nào!”

“Không ngờ cuối cùng chỉ có hai người bị xử trảm.”

“Hừ, chẳng qua là cái danh Tân Ninh Bá còn chút thể diện, cái đầu của hắn và con trai đúng là đáng giá thật!”

Thẩm Lâm Dục ngồi trên ghế, thong thả uống trà.

Hơi nóng bốc lên nghi ngút, nhưng trà đã ngấm đậm, trong bầu không khí đầy phẫn nộ của Mục Trình Khanh lại đượm thêm vị đắng chát.

Thẩm Lâm Dục không nhịn được bật ra một tiếng “chậc”, đặt chén trà xuống, thản nhiên nói:
“Cũng không phải là yên tĩnh hoàn toàn đâu.

Hai ngày nay, Đại Lý Tự và Đô Sát Viện cũng chạy tới chạy lui, không ít lời ra tiếng vào.”

“Chẳng lẽ lại không kêu ca?”

Mục Trình Khanh dựa vào bàn, giọng mỉa mai,
“Trấn Phủ Ty vốn độc lập với Tam Ti, giờ lại làm mưa làm gió thế này, tận tay lôi ra một con chuột cống to tướng cho triều đình.

Bọn họ mấy năm qua chẳng làm nên tích sự gì, thành ra mất mặt.

Cái này gọi là gì? Không cùng một giuộc thì lòng dạ khác biệt!
Không can thiệp được vào chuyện của Trấn Phủ Ty thì bới móc chút chuyện vặt, làm khó dễ vài câu cũng là chuyện bình thường thôi.”

“Ai lĩnh bổng lộc thì làm phận sự của người ấy,”

Thẩm Lâm Dục ra hiệu cho Mục Trình Khanh bớt giận, “Bọn họ cũng chỉ là làm việc nhận lương thôi.

Không lên tiếng thì lại bị nói là ăn không ngồi rồi, dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì.”

Mục Trình Khanh hừ lạnh:
“Ngươi đúng là rộng lượng thật.”

Thẩm Lâm Dục cũng bật cười.

Không nghĩ thoáng thì biết làm sao bây giờ?

Huống hồ, việc Hoàng đế phán xử nhanh chóng như vậy cũng đủ để người ta đoán được một vài dụng ý.

Xét nhẹ thì là Hoàng thượng nể tình tiên đế mà nương tay cho phủ Tân Ninh Bá.

Xét nặng thì Thẩm Lâm Dục ngờ rằng Hoàng thượng không muốn tạo ra cảnh máu chảy thành sông.

Sau vụ án vu cổ năm xưa, Hoàng thượng đã trở nên thận trọng hơn rất nhiều với những vụ án lớn như thế này.

“Được rồi,”

Thẩm Lâm Dục đứng dậy, vẫy tay gọi Mục Trình Khanh,
“Nhân lúc Hoàng Trấn còn chưa bị áp giải đi xử trảm, đi gặp hắn lần nữa.”

Mục Trình Khanh dù chẳng hy vọng gì về việc Hoàng Trấn sẽ “người sắp chết nói lời chân thật”, nhưng vẫn bước theo.

Đại lao Trấn Phủ Ty.

Tối tăm, ẩm thấp, không thấy ánh mặt trời.

Hoàng Trấn bị giải lên phòng thẩm vấn, cố gắng giữ vững chút phong thái của một vị bá gia, dù cái chết đã cận kề.

“Xử trảm ngay lập tức,”

Thẩm Lâm Dục thản nhiên nói,
“Ngươi và con trai, hai cha con xuống suối vàng cũng có nhau bầu bạn.”

Đôi mắt Hoàng Trấn đảo một vòng, ánh nhìn sắc lạnh.

“Phần còn lại của Hoàng gia thì sao?”

Thẩm Lâm Dục tiếp tục, “Bị đày đi biên cương, liệu có còn ai sống sót để chăm sóc lẫn nhau trên đường không, thì khó nói lắm.”

Câu nói vừa dứt, ánh mắt Hoàng Trấn trở nên độc địa, xoáy thẳng vào Thẩm Lâm Dục như muốn xé nát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.