"Có phải tên của nó là Kỵ binh?"
"Tôi tin là thế. Kiolle đã làm ầm ĩ lên về chúng."
Ông lão chậm rãi lắc đầu, lông mày nhíu lại.
"Tai tôi vẫn còn ù."“À, do vụ việc mà anh ta bị một thường dân làm nhục cách đây không lâu.”
"Tôi không thể tin được một kẻ ngu xuẩn như vậy lại đến từ nhà chúng tôi. Chúng tôi đã đưa anh ta vào hàng ngũ hiệp sĩ để đạt được chút uy tín, nhưng thay vì cư xử đúng mực, anh ta lại trở về với sự sỉ nhục của một thường dân. Thật đáng lo. Anh ta vẫn không chịu hiểu những gì anh ấy đã làm sai."
"Đừng quá buồn, Công tước Diarca. Không phải đứa trẻ nào cũng có thể xuất chúng."
Khi nghe thấy lời an ủi lạnh lùng của vị thái tử trẻ tuổi, ông già, Công tước Diarca, mỉm cười.
"Đúng vậy. Có vẻ như tất cả những khả năng nổi bật chảy trong dòng máu của chúng tôi đều được ban cho người, thưa thái tử."
"Ngươi tâng bốc ta quá nhiều."
Họ tập trung trở lại vào trò chơi. Lúc đầu, những quân cờ của thái tử dường như chỉ đơn giản là tránh những quân cờ của ông già. Nhưng thời gian trôi qua, thật ngạc nhiên, những quân chạy trốn bắt đầu hạ gục ông già, bắt đầu chiếm thế thượng phong. Điều tưởng như là rút lui, trên thực tế, là một chiến lược tỉ mỉ.
Cuối cùng, trò chơi kết thúc với chiến thắng thuộc về thái tử. Thái tử vừa nói vừa lật đổ quân cờ cuối cùng mà công tước đã đặt.
“Lần này Bệ hạ sẽ ban thưởng cho Công tước Peletta và cấp dưới của ông ấy.”
“Để làm nên tên tuổi của mình trên khắp lục địa, đó sẽ là điều tốt nhất.”
"Tôi rất tò mò không biết họ định chơi trò gì hoành tráng mà đầu tư nhiều công sức như vậy. Kỳ vọng của tôi rất cao."
"Có phải đó là tất cả những gì người tò mò? Không phải cuối cùng người cũng sẽ nhìn thấy hòn đá nổi tiếng sao? Đó là điều tôi tò mò nhất."
Trước lời nói của công tước, thái tử chỉ cười toe toét.
"Ừ, mọi người sẽ sớm thấy thôi."
- -----
Công tước Kishiar La Orr của Peletta trở về thủ đô sau khi hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ bí mật do hoàng đế giao. Vì anh đi và về đều lặng lẽ nên hầu như không ai biết anh đã rời nhiệm sở.
Chỉ có Kishiar và những người đi cùng anh ta là cảm thấy lẫn lộn cảm xúc khi họ tiến vào thủ đô. Khoảng thời gian lo lắng, sợ hãi ai đó có thể nhắm vào Đá Đỏ trước khi họ quay trở lại thủ đô, đã qua.
"Tất cả các cậu đã làm tốt."
Khi đến trước doanh trại Kỵ binh, Kishiar xuống ngựa và khen ngợi mọi người một cách ngắn gọn.
"Đó là một hành trình khó khăn, nhưng nhờ có tất cả mọi người, những người sẵn sàng đi theo tôi, chúng tôi đã có thể trở về bình an cho đến nơi tôi đang ở."
Các hiệp sĩ Peletta, những người đã giữ một khoảng cách tôn trọng do chiếc hộp chứa Viên Đá Đỏ, chào với khuôn mặt đầy cảm xúc. Khuôn mặt của các thành viên Kỵ binh lộ rõ sự mệt mỏi và tự hào.
Kishiar quay đầu nhìn vào lối vào của khu. Người phụ tá của anh ta, Nathan Zuckerman, đã ở đó. Ánh mắt anh dừng lại trên chiếc hộp nhỏ trong tay Kishiar, đoán rõ ràng nó chứa gì.
"Nathan. Chúng ta cần trả lại Misty Wind Horse, gọi người."
"Hiểu."
"Và sau đó......"
Yuder bỏ lại cuộc trò chuyện ngắn mà Kishiar đang có với trung úy của mình và đi vào khu vực với các thành viên Kỵ binh của anh ta.
Bên trong căn phòng, bây giờ bị bao phủ bởi bóng tối, may mắn thay, không quá tối nhờ vào việc sắp xếp thường xuyên các viên đá phát sáng. Vào ban ngày, những viên đá này trông bình thường, nhưng vào ban đêm, chúng tỏa sáng như thể một ngọn đèn được thắp sáng. Chúng đắt đến mức ngay cả một hộ gia đình khá giả cũng chỉ có thể mua được vài chiếc.
Việc những viên đá như vậy được gắn một cách hào phóng khắp các khu vực là minh chứng cho thấy Kishiar đánh giá cao Kỵ binh của mình như thế nào.
"Cưỡi ngựa không ngừng mệt mỏi lắm. Tôi muốn tắm rửa sạch sẽ và ngủ ngay."
"Tôi cũng vậy. Tôi hy vọng họ đã dọn dẹp khi chúng tôi đi vắng."
Chị em nhà Eldore ngáp và trò chuyện khe khẽ. Gần đó, Kanna đang thảo luận với Gakane về việc nhiệm vụ của họ đã kết thúc thành công như một giấc mơ. Mọi người đều có tâm trạng yên bình với sự căng thẳng được giải tỏa, nhưng chỉ có Yuder chìm trong sự im lặng sâu sắc.
Tuy nhiên, các thành viên khác không thấy cách cư xử nội tâm của cậu là kỳ lạ, vì trước đây cậu thường chìm đắm trong suy nghĩ. Họ biết rõ những điều đáng chú ý mà cậu ấy đã hoàn thành trong nhiệm vụ này.
"Yuder, ngày mai gặp."
"Nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều."
Yuder gật đầu trước lời chào của các đồng nghiệp và bước vào phòng của mình. Căn phòng chỉ dành cho một người, tuy nhỏ nhưng có mọi thứ cậu cần.
Tuy nhiên, ánh mắt cạu không dừng lại ở căn phòng được quét dọn sạch sẽ, mặc dù nó đã được lau dọn khi cậu vắng mặt. Ngay khi Yuder đặt chiếc cặp xuống và ngồi lên giường, cậu đã xắn tay áo lên để kiểm tra tay mình.
"Vẫn giống nhau."
Điểm màu tím, không biến mất hoàn toàn ngay cả sau khi được chữa lành bằng sức mạnh thần thánh của Kishiar, không lớn lên cũng không thu nhỏ lại trong chuyến hành trình của cậu đến đây. Nhưng Yuder không thể yên tâm. Mặc dù liên tục cân nhắc trên đường đi, cậu không thể hiểu tại sao điểm đó vẫn chưa biến mất hoàn toàn.
Khi trở về, cậu đã kéo tay áo hoặc khoanh tay để che giấu nó khỏi tầm nhìn của bất kỳ ai. Nếu ai đó nhận thấy vết bầm tím lớn lên hoặc co lại một cách khó hiểu, nó sẽ thu hút sự chú ý không cần thiết.
Đó là một vết thương trong một nhiệm vụ bí mật quan trọng mà họ đã thề không đề cập đến. Để tránh những rắc rối không cần thiết, anh nghĩ tốt nhất nên mua một chiếc găng tay riêng.
"Và tôi cần tìm hiểu xem có những lời nguyền hay căn bệnh tương tự như chỗ này không, và liệu chúng có thể được chữa khỏi hay không."
Có rất nhiều thứ mà cậu đã lên kế hoạch để xem xét khi trở lại thủ đô, nhưng địa điểm đó đột nhiên thay đổi thứ tự ưu tiên. Cậu không thích điều đó, nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác. Nếu cơ thể cậu không khỏe, cậu sẽ không thể làm được gì.
Yuder cuối cùng cũng ngừng lo lắng sau khi nghĩ đến điểm này. Sự mệt mỏi tích tụ từ chuyến đi dài mà không được nghỉ ngơi hợp lý dâng lên như một con đập vỡ tung.
Cậu hầu như không thể cởi qu@n áo và chuẩn bị đi ngủ trước khi đổ gục xuống đó. Giấc ngủ quét qua cậu như thể nó đã được chờ đợi.
"...Tôi không hối hận. Chỉ hơi... thất vọng thôi."
Giọng nói của cậu không có chút sức lực nào, nhưng nó nghe cực kỳ tao nhã. Yuder ngây người chớp mắt. Qua tầm nhìn mờ ảo của mình, cậu nhìn thấy một bóng người.
Một người đàn ông đang ngồi thẳng trên chiếc bàn được chạm khắc tinh xảo, nở một nụ cười nhạt. Dưới mái tóc vàng đã bạc màu, đôi mắt đỏ sẫm của anh lấp lánh.
Yuder, khi nhìn thấy nụ cười đó, đã nhận ra người đàn ông đó là ai và cảnh này diễn ra khi nào.
Người đàn ông đó là Kishiar La Orr, khi cậu xuất hiện vào ngày anh ta qua đời tại dinh thự của Công tước ở Peletta.
Chiếc bàn trước mặt anh ta được chạm khắc từ một loại gỗ độc đáo chỉ mọc ở lãnh thổ Peletta, cũng như chiếc ghế.
Lò sưởi bằng đá gồ ghề nhưng đầy phong cách hoàn toàn trống rỗng và cực kỳ tối tăm, như thể nó đã không được sử dụng trong một thời gian dài. Thứ duy nhất trong không gian đó không mất đi ánh sáng là thanh thần kiếm, nằm trên bao kiếm trong suốt trên lò sưởi.
Mọi thứ sống động như hiện thực, nhưng không nghi ngờ gì nữa, đó chỉ là một giấc mơ. Một ký ức cũ lại hiện ra một lần nữa, theo cách riêng của nó. Mặc dù nhận thức được điều này nhưng Yuder vẫn không thể thoát khỏi giấc mơ.
Đây có phải là một hình phạt, phải xem cơn ác mộng này cho đến khi kết thúc một khi nó đã bắt đầu? Cậu không hài lòng, nhưng cậu không thể làm gì được. Yuder quyết định hy vọng rằng nó sẽ kết thúc nhanh chóng. Theo trí nhớ của cậu, cậu vừa định vung tay, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Nhưng sau đó,
"Cậu đang nói cái gì?"
Yuder sửng sốt trước âm thanh giọng nói của chính mình trong khoảnh khắc tiếp theo.
Cái quái gì đang xảy ra vậy? Cậu không nhớ mình đã đưa ra câu trả lời như vậy. Không nhận ra sự bối rối của Yuder, Kishiar lại mở miệng.
"...Không biết mọi chuyện đã sai ở đâu. Nghĩ lại thì, có vẻ như đó là khi chúng ta lấy lại Viên đá Đỏ."
"..."
"Vâng... Đúng vậy. Chắc hẳn lúc đó mọi thứ bắt đầu trở nên tồi tệ. Nhưng dù biết vậy, tôi cũng không thể dừng nó lại được. Bởi vì tôi không còn lựa chọn nào khác."
Trong ký ức của Yuder, Kishiar đã không nói bất cứ điều gì như thế khi anh ấy đối mặt với cái chết. Giữa sự bối rối bao la, những lời của Kishiar dường như tiếp tục, lảo đảo trên bờ vực dừng lại.
“Nếu vết thương mà tôi phải chịu khi chạm vào viên đá đó không làm vỡ vật chứa của tôi……”
"..."
Yuder giật mình tỉnh giấc, người ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Trần nhà quen thuộc nơi cậu ở chào đón cậu. Cậu ấy cuối cùng đã tỉnh dậy từ giấc mơ của mình. Tuy nhiên, cậu ấy không thể dễ dàng bình tĩnh lại và dành khá nhiều thời gian để thở hổn hển. Không có gì ngạc nhiên tại sao.
Trong giấc mơ, Kishiar và Yuder đã có một cuộc trò chuyện không có trong ký ức ban đầu.
Và đó chính xác là về việc lấy lại Viên đá Đỏ.
Nó cảm thấy quá thực để chỉ đơn giản là một giấc mơ trộn lẫn với ảo tưởng. Cảm giác chân thực đến mức như thể ký ức ban đầu của anh là ký ức sai.
Ôm cái đầu đau nhói, Yuder nhớ lại những lời mà Kishiar đã nói trong giấc mơ. Anh ấy đang nói rằng mọi thứ đã trở nên tồi tệ từ vết thương mà anh ấy gặp phải khi lấy lại Viên đá Đỏ.
Đó là điều chưa từng xảy ra trong thực tế. Hiện tại, người bị thương bởi viên đá đỏ là Yuder. Cậu thở dài thườn thượt trong khi nhìn vào vết không thay đổi trên mu bàn tay.
"Tôi nên xem xét khả năng những gì tôi nghĩ mình nhớ được từ ngày hôm đó có thể không phải là ký ức hoàn chỉnh."