Tương Tựu (Chấp Nhận)

Chương 31:




So với lễ cưới hai lần trước của Chu Bạch, lần này xem như là “Giản lược”, cái gì hoa hồng, cái gì chuyến du lịch sang trọng, cái gì đoàn phù rể phù dâu tất cả đều miễn! chỉ có mời thân bằng hảo hữu quan hệ tương đối gần, nghi thức cũng là đơn giản đi ngang qua, Chu Bạch dẫn Giản Từ cùng gia trưởng hỏi thăm một chút coi như xong.
Giản Từ cảm thấy như vậy thật vô cùng tốt, không có áp lực gì, phối hợp lại cũng đơn giản, cậu chỉ cần toàn bộ hành trình gật đầu mỉm cười là tốt rồi.
Tiệc rượu cử hành được phân nửa, Chu Bạch nhìn Giản Từ trên mặt cười đến cứng ngắt, đem cậu kéo qua một bên, nói: “Cậu trước tiên ăn một chút gì đi.”
Giản Từ không rõ vì sao: “Làm sao vậy?”
Chu Bạch chọn cho cậu ly nước trái cây, thấp giọng trách mắng: “Cậu là đói bụng đến thế sao? Người khác nói chuyện với chúng ta, cậu nhìn chằm chằm vào dĩa thịt bò của người ta thì giống cái gì!”
Giản Từ hỏi: “Làm sao anh biết tôi nhìn chằm chằm dĩa thịt bò?”
Chu Bạch: “…”
Giản Từ nhìn anh cười: “Tôi ngày hôm nay có phải đẹp trai hơn một chút không? Không tính quá mất mặt đi?”
Chu Bạch dời tầm mắt không tiếp lời cậu: “Tôi qua bên kia chào hỏi khách khứa, cậu không nên chạy loạn, không được uống rượu, có nghe không!”
“Ai, chờ một chút.” Giản Từ đặt ly nước trái cây xuống, chỉnh lại nơ cho anh một chút, làm xong giơ ngón tay cái, “Anh hôm nay cũng rất đẹp trai, thần tượng mô phạm mười phần.”
“…” Chu Bạch hơi mím môi, bởi vì câu nói này, tâm tình của anh đột nhiên tốt hơn rất nhiều, mà lời nói ra vẫn là cứng rắn, “Không cần cậu nói.”
Anh cảm thấy Giản Từ gần đây thật sự không có nghe lời, rãnh rỗi không có chuyện gì liền thích chọc anh.
Trước cũng vậy, lúc đi công tác, người này thường trong vòng kết nối gửi một câu “Chào buổi sáng”, sau đó kèm theo là tấm hình chính mình ăn điểm tâm, cái gì bánh mì chiên, đậu phụ chiên, rõ ràng chính là gởi cho mình xem, nhắc nhở mình nhớ ăn điểm tâm. Lo lắng cho mình như thế mà còn nói lòng vòng, lá gan thật nhỏ. Nể tình cậu lo đến mức cố gắng như vậy, Chu Bạch cũng sẽ khen ngợi cậu một chút.
“Được, cậu ăn chút gì đi, tôi qua đó.”
“Ừm, đi thôi đi thôi.” Giản Từ gật đầu, lực chú ý lập tức hướng tới nước trái cây cùng đồ ăn trên bàn.
Chu Bạch lại có chút khó chịu, mỗi lần đều là như vậy, chưa nghĩ gì đã nói rồi, không biết cái gì gọi là “Quý ở kiên trì” sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.