Tưởng Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ

Chương 92:




Kỷ Khinh Khinh và đạo diễn Nhậm ở trên tầng bàn bạc về kịch bản một lúc, sau đó cô không muốn cản trở buổi thử vai của ông ấy nữa nên đã đứng dậy rời đi.
Đạo diễn Nhậm và Lâm Trăn tiễn cô ra ngoài, trước mặt đám đông diễn viên đứng bên ngoài chờ casting mỉm cười bắt tay với Kỷ Khinh Khinh nói: “Tôi sẽ liên lạc với cô về thời gian khởi quay sau, cô Kỷ, hợp tác vui vẻ.” 
“Hợp tác vui vẻ.”
Tâm trạng Kỷ Khinh Khinh thoải mái, cô không để ý đến ánh mắt tò mò của mọi người, cô đi thang máy chậm rãi xuống tầng.
Cô muốn thông báo tin tốt này cho Lục Lệ Hành biết nên đã lấy điện thoại ra nhưng lại phát hiện ra trong thang máy không có tín hiệu, đợi đến khi xuống gara tầng hầm cô mới gọi được điện thoại cho Lục Lệ Hành.
“Alo chồng ơi, nói cho anh biết một tin tốt nhé.”
Lục Lệ Hành vừa cười vừa nói: “Tin tốt gì thế.”
“Nữ chính bộ phim lần này của đạo diễn Nhậm em casting được rồi.” Cô mỉm cười: “Nhưng là do em tự mình giành được đấy.”
“Giỏi như thế sao?”
“Tất nhiên rồi.”
Lục Lệ Hành có thể tưởng tượng được vẻ mặt vui sướng lúc này của Kỷ Khinh Khinh: “Anh đón em nhé.”
“Không cần đâu, em thấy xe của lão Trần rồi.” Kỷ Khinh Khinh nhìn thấy biển số xe quen thuộc ở phía trước, cô chậm rãi bước tới: “Nửa tiếng sau em về đến nhà rồi, bây giờ anh đang làm gì vậy?”
Lục Lệ Hành nhìn con đường đông đúc phía trước, anh bất đắc dĩ cười nói: “Làm nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ gì thế?” Kỷ Khinh Khinh nhướng mày, cô hỏi dò: “Có bất ngờ ạ?”
“Buổi tối em sẽ biết ngay thôi.”
Kỷ Khinh Khinh bĩu môi: “Được rồi, vậy bây giờ em về đây, lát nữa gặp anh nhé.”
“Lát nữa gặp.”
Hai người đồng thời cúp máy, Kỷ Khinh Khinh bước đến bên xe cạnh xe, cô qua gương chiếu Hậu thấy bóng dáng của lão Trần ngồi trên ghế lái, cô cười mở cửa xe ra.
Ngay sau khi cô mở cửa xe ra, nụ cười trên môi cô cứng ngắc.
Một người đàn ông đội mũ đen đang ngồi ở ghế sau, trên tay anh ta cầm một con dao ngắn, ánh mắt nguy hiểm nhìn cô.
Kỷ Khinh Khinh vô thức xoay người bỏ chạy nhưng lại bị người đàn ông nắm lấy cổ tay kéo vào trong xe rồi đóng cửa xe lại.
Lúc này Kỷ Khinh Khinh mới phát hiện ra lão Trần ở ghế lái đã hôn mê dựa ra sau ghế từ lâu rồi.
Kỷ Khinh Khinh nhìn người đàn ông hung ác, cô cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình: “Anh… anh muốn làm gì?”
Người đàn ông bình tĩnh nhìn cô rồi nói: “Tôi muốn làm gì à? Là cô muốn làm gì mới đúng! Tại sao cô cứ năm lần bảy lượt nhằm vào Vi Vi thế? Cô đã có được một người chồng tốt rồi, tại sao cô còn muốn giành phim của Vi Vi nữa? Cô có biết Vi Vi đã vất vả như thế nào mới đi được trên còn đường này không?”
Người đàn ông nói thế xong liền kích động, con dao ngắn trong tay cứ lắc lư qua lại trên mặt Kỷ Khinh Khinh.
Kỷ Khinh Khinh không ngừng lùi ra sau, cô dựa vào cửa xe, cố gắng ổn định lại tâm trạng của người đàn ông: “Anh nói tôi giành phim ư? Ồ tôi nhớ ra rồi, anh nói chuyện này à, anh yên tâm, kỹ năng diễn xuất của Vi Vi tốt như thế chắc chắn sẽ gặp được kịch bản thích hợp hơn thôi.”
Cô đưa tay sờ được điện thoại sau lưng, mở khoá trong tình trạng khuất tầm nhìn.
“Cô nói dối! Cho dù Vi Vi gặp được kịch bản tốt hơn thì cũng bị cô cướp đi thôi!” Tâm trạng của người đàn ông càng lúc càng kích động: “Một cô gái như Vi Vi một mình ở trong showbiz đã không dễ dàng gì rồi, không có chỗ dựa vững chắc mà cô còn bắt nạt cô ấy!”
Kỷ Khinh Khinh nghiêng đầu kêu lên một tiếng, cô nhìn điện thoại, chuẩn xác ấn vào nút gọi.
“Tôi sẽ không để cô bắt nạt cô ấy nữa đâu!” Người đàn ông mạnh mẽ đâm thẳng dao tới.
Kỷ Khinh Khinh kêu lên một tiếng, luống cuống tay chân không biết ấn gọi cho ai.
Còn ở bên kia Lục Lệ Hành cúp điện thoại, con đường tắc nghẽn phía trước cuối cùng cũng thông rồi, anh nhìn thời gian, chậm rãi đi theo dòng xe.
“Vốn chỉ có hai tiếng để hoàn thành nhiệm vụ, ngài tắc đường cũng mất một tiếng rồi, còn một tiếng nữa là thời gian làm nhiệm vụ kết thúc, ký chủ, ngài có thể cố gắng lên được không?”
“Yên tâm đi, nửa tiếng dư sức.”
Đường cuối cùng cũng hết tắc, lúc xe của Lục Lệ Hàng sắp đi qua vạch trắng thì đèn đỏ sáng lên.
Một phút đợi đèn đỏ.
Lục Lệ Hành dựa ra sau ghế, anh nhìn ba chiếc váy cưới trong điện thoại.
Trong lòng anh đã có quyết định từ lâu rồi.
Điện thoại vang lên, là Kỷ Khinh Khinh gọi tới.
Anh cười nhận điện thoại, lúc anh đang định lên tiếng thì nghe thấy tiếng hét chói tai từ đầu bên kia vọng tới.
“Anh đừng tới đây, đừng kích động, cho dù anh có giết tôi thì Thẩm Vi Vi cũng không thể diễn bộ phim đó được, anh bình tĩnh một chút đi!”
Lục Lệ Hành nắm chặt lấy điện thoại, cả người căng cứng, mọi sự chú ý đều đặt hết lên điện thoại.
“Tại sao không thể chứ! Chỉ cần cô bằng lòng từ bỏ bộ phim này thì Vi Vi có thể diễn phim đó. Đúng thế, chỉ cần không có cô, Vi Vi nhất định sẽ hot thôi!”
“Á.”
Một âm thanh chói tai vang lên.
Lục Lệ Hành dứt khoát mở loa ngoài điện thoại lên rồi đặt sang một bên, anh xoay vô lăng vượt đèn đỏ thay đổi phương hướng.
“Ký chủ, thời gian còn lại của ngài là nửa tiếng.”
Vẻ mặt Lục Lệ Hành u ám nhìn thẳng về phía trước, tốc độ đã đến mức tối đa, lao nhanh trong dòng xe cộ khiến cho không ít tài xế bấm còi cảnh báo.
“Kỷ Khinh Khinh cô ấy sẽ không có gì nguy hiểm đâu, cho dù như vậy ngài vẫn muốn tới đó ư? Tôi phải nhắc nhở ngài một điều rằng, nếu như ngài nhanh chóng tới đó thì sẽ không có đủ thời gian đề làm nhiệm vụ đâu. Hơn nữa nếu như không hoàn thành được nhiệm vụ này thì không phải Kỷ Khinh Khinh gọi vài tiếng chồng là sẽ bù lại được đâu.”
Lục Lệ Hành vẫn không nói một lời.
“Lần cuối tôi…”
“Câm miệng!” Lục Lệ Hành lên tiếng trách mắng: “Tôi chắc chắn!”
Nếu như Tiểu A có cơ thể là máy móc thật, với vẻ mặt của Lục Lệ Hành có lẽ đã không chần chừ quăng nó đi.
“Cậu có thể báo cảnh sát không?”
“Có thể.”
Một phút sau.
“Cảnh sát đã nhận được tin tức rồi, thế nên ngài có muốn suy nghĩ đến việc đi hoàn thành nhiệm vụ không?”
“Câm miệng!”
Tiểu A im lặng ngậm miệng lại.
Lục Lệ Hành căng thẳng nắm chặt lấy vô lăng, vẻ mặt vô cảm nhìn con đường trước mặt.
Kỹ thuật đua xe của anh hạng nhất, dù cho dòng xe trên đường đông đúc anh cũng không cần tốn quá nhiều sức, anh phải cảm ơn mình từng có sở thích đua xe như thế này.
Trong điện thoại đã không có tiếng từ lâu rồi.
Trái tim của Lục Lệ Hành như đã bay lên tới tận cổ họng, anh hoàn toàn không dám nghĩ tới việc Kỷ Khinh Khinh đã xảy ra chuyện gì.
Hiện giờ anh không thể suy nghĩ được cái gì cả, điều anh nghĩ tới duy nhất chính là Kỷ Khinh Khinh đang gặp nguy hiểm, cô cần anh! Anh nhất định phải nhanh chóng đến bên cạnh cô.
Bên phía Kỷ Khinh Khinh lúc này, người đàn ông đội mũ đen đã trói tay trói chân cô lại để cô ngồi ở ghế sau, để đề phòng cô kêu lên, anh ta đã lấy băng dính dán miệng cô lại, anh ta xuống xe, mở ghế lái ra, lúc chuẩn bị lôi lão Trần ra ghế sau thì đột nhiên lão Trần tỉnh dậy.
“Anh là ai?”
Người đàn ông đội mũ đen đấm từng đấm vào mặt lão Trần, lão Trần vừa mới tỉnh dậy đầu óc còn mơ mơ màng màng, không có quá nhiều sức, nhất thời chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đòn. Nhưng sau khi ông ấy nhìn thấy Kỷ Khinh bị trói ở phía sau thì kịch liệt vùng vẫy bổ nhào về phía người đàn ông đội mũ đen, hai người lao vào đánh nhau.
Kỷ Khinh Khinh dùng bả vai chống người lên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cô lại dùng tay mở cửa xe nhưng lại phát hiện cửa xe đã bị khóa lại rồi, cô nhìn xung quanh, nhìn xem có con dao nào có thể cắt đứt dây thừng đang trói cô lại không, nhưng lại không thấy gì cả.
Lão Trần và người đàn ông đội mũ đen đánh nhau đến khó phân thắng bại, Kỷ Khinh Khinh cố gắng giãy dụa lại không thể thoát khỏi dây thừng đang trói tay chân mình lại, cũng không biết trôi qua bao lâu, Kỷ Khinh Khinh sức cùng lực kiệt ngã vào ghế sau, cô chỉ nhìn thấy người đàn ông đội mũ đen đầu đầy máu quay lại ghế lái, anh ta quay đầu lại dữ tợn nhìn cô một cái.
Tim của Kỷ Khinh Khinh như ngừng đập.
Cô ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ xe, lão Trần nằm trên mặt đất cách đó không xa, nằm im bất động.
“Ơ ơ ơ ơ…” Kỷ Khinh Khinh chỉ có thể lo lắng kêu lên mấy tiếng.
Người đàn ông đội mũ đen kia quay đầu lại, đang chuẩn bị lái xe thì một tiếng thắng xe gấp truyền tới.
Là Lục Lệ Hành.
Anh đến chỗ gara để xe, lần cuối Kỷ Khinh Khinh gọi điện thoại cho anh là ở đây, anh cầm lấy điện thoại vội vàng xuống xe, tìm biển số xe quen thuộc trong từng hàng xe.
Anh thở hổn hển, tim đập như sấm, rất nhanh anh đã nhìn thấy lão Trần nằm cách đó không xa.
Lục Nhìn Hành nhìn sang đối mắt với người đàn ông đội mũ đen đang định lái xe, anh nhanh chóng nhìn thấy gương mặt lo lắng bị trói tay chân ngồi ở ghế sau của Kỷ Khinh Khinh.
“Khinh Khinh.”
Người đàn ông đội mũ đen đạp ga lao thẳng về phía Lục Lệ Hành, Kỷ Khinh Khinh thấy thế thì đứng thẳng dậy đụng mạnh vào người đàn ông đội mũ đen đang ngồi ở ghế lái. Người đàn ông đội mũ đen nghiêng sang một bên, tay lái hướng sang bên phải, xe đi chếch sang một bên đi lướt qua Lục Lệ Hành.
Người đàn ông đội mũ đen hung ác quay đầu lại nhìn Kỷ Khinh Khinh, anh ta lại dồn sức lái xe xông về phía cửa gara.
Nhưng vẫn chưa tới cửa gara thì lại nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát vang lên dồn dập.
“Cảnh sát ư?” Người đàn ông đội mũ đen hung ác quay đầu lại lườm Kỷ Khinh Khinh, anh ta nhìn vào điện thoại rơi xuống dưới xe, bên trên vẫn còn giao diện gọi điện thoại: “Cô lại dám báo cảnh sát ư!”
Trong lúc nói chuyện thì ba bốn xe cảnh sát đã vào trong gara rồi, bật đèn nhấp nháy đỏ xanh lên, chắn đường phía trước.
Người đàn ông đội mũ đen phanh xe lại, anh ta liếc nhìn kính chiếu hậu muốn đi một con đường khác, nhưng Lục Lệ Hành đã lái xe đuổi kịp rồi, chặn đường lui của anh ta.
Không thể trốn đi đâu được nữa.
Người đàn ông đội mũ đen hung ác nhìn Kỷ Khinh Khinh, đột nhiên anh ta mở cửa ra, mở cửa phía sau ra
Kéo cô xuống xe, tay cầm con dao ngắn sắc bén đặt trên cổ Kỷ Khinh Khinh, làm một tư thế ẩn nấp trốn sau xe.
“Chúng tôi là cảnh sát, người ở sau xe mau chóng thả con tin ra!”
Người đàn ông đội mũ đen hét lớn: “Các người đi đi, nếu không tôi sẽ lập tức giết cô ta!”
Có bảy tám cảnh sát bước từ trên xe xuống, giơ sung trong tay lên.
“Có gì từ từ nói, anh bình tĩnh trước đã, anh có yêu cầu gì thì có thể nói với chúng tôi nhưng đừng làm hại tới con tin!”
Trong lúc cảnh sát đang đàm phán với người đàn ông đội mũ đen thì Lục Lệ Hành đã lặng lẽ xuống xe từ  ghế phó lái, anh vòng ra phía sau tránh khỏi tầm mắt của người đàn ông đội mũ đen rồi đi tới sau lưng anh ta.
Ở phía sau ra hiệu tay với cảnh sát, anh từng bước từng bước đi đến sau lưng người đàn ông đội mũ đen.
“Tôi không muốn thứ gì cả, tôi chỉ muốn các người thả tôi ra!” Người đàn ông đội mũ đen nắm chặt con dao trong tay, lưỡi dao sắc bén để sau lưng Kỷ Khinh Khinh, đột nhiên anh ta kích động: “Đừng có giở trò với tôi, lập tức thả chúng tôi ra, nếu không tôi sẽ giết cô ta đấy!”
Lục Lệ Hành từ phía sau lao tới nắm lấy con dao, nhân cơ hội đẩy Kỷ Khinh Khinh sang bên trái.
Kỷ Khinh Khinh lảo đảo, nhào về phía trước, mấy cảnh sát tuỳ cơ hành động, xông thẳng lên phía trước, đỡ lấy cô rồi đưa cô đến nơi an toàn.
Phía sau xe không ngừng vang lên tiếng kêu và tiếng đánh nhau, băng dính dính lên miệng Kỷ Khinh Khinh được một cảnh sát xé ra, dây thừng trói tay và chân cô cũng được cởi ra, cuối cùng cô được tự do rồi.
Tiếng động lớn vang lên, một lúc sau cuối cùng đã yên tĩnh trở lại.
Người đàn ông đội mũ đen bị Lục lệ Hành và cảnh sát tóm lấy.
“Ký chủ, anh chỉ còn lại một phút thôi đấy.”
Lục Lệ Hành nhìn người đàn ông đội mũ đen bị còng tay lại, anh đứng dậy quay đầu, muốn nhìn Kỷ Khinh Khinh đã được cứu ra an toàn.
Vừa nãy do vội vàng quá không biết cô có bị thương ở đâu không.
Anh thở hổn hển, ánh mắt tìm kiếm trong đám người, vào khoảnh khắc nhìn thấy Kỷ Khinh Khinh kia, mắt anh đột nhiên tối sầm lại, cơn đau ở tim khiến anh khụy một gối xuống.
Thính giác và thị giác tồn tại gần nhau, anh nghe loáng thoáng âm thanh hỗn loạn, giống như lại quay về lúc nằm trên giường bệnh trước đó, nghe được tạp âm rất nhỏ của máy móc.
Đầu gối có vẻ đã chịu đựng đến cực hạn, Lục Hệ Hành ngã ra đất.
Hé đôi mắt mệt mỏi thấy một khuôn mặt xa lạ.
“Anh ơi, anh không sao chứ?” Có một cảnh sát chú ý đến anh vội vàng hét lên: “Mau gọi xe cứu thương tới đây.”
Không phải cô.
“Khinh Khinh…” Anh đã không phát ra được âm thanh nào nữa, anh hé miệng lẩm bẩm.
“Năm giây cuối cùng.”
“… Khinh Khinh.” Anh cố gắng dùng hết sức còn lại, anh muốn giãy dụa, muốn được nhìn thấy cô.
“Năm.”
“Anh ơi, anh có thể đứng dậy được không?”
Lục Lệ Hành mượn sức từ cánh tay của cảnh sát, ngọ nguậy đứng dậy.
“Bốn, ba…”
Kỷ Khinh Khinh thoát khỏi sự bảo vệ của mấy cảnh sát, cô đẩy đám người ra lao về phía Lục Lệ Hành.
“Lục Lệ Hành!”
Lục Lệ Hành nhìn về phía phát ra âm thanh.
“Hai, một, nhiệm vụ thất bại, giá trị sinh mạng hiện giờ của anh là 0, nguyên nhân cái chết, nội tạng suy kiệt.”
Rầm.
Thính lực suy nhất còn sót lại bị huỷ hoại trong giây lát, xung quanh yên tĩnh không có một tiếng động nào.
Ánh nhìn cuối cùng của anh dừng trên gương mặt hoảng loạn chạy về phía anh của Kỷ Khinh Khinh, Lục Lệ Hành cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, giống như một người sắp rời khỏi thế gian này vậy.
Mệt quá.
Trong khoảnh khắc mất đi tất cả cảm giác, có người ôm lấy anh, giam giữ linh hồn của anh trong cơ thể.
Kỷ Khinh Khinh trước mặt ôm lấy anh nhưng bởi vì trọng lượng cơ thể của Lục Lệ Hành nên không khỏi khụy xuống.
Lục Lệ Hành nghiêng đầu dựa trên bả vai của cô, hai mắt nhắm chặt, dường như không còn sự sống nữa.
“Lục Lệ Hành?” Kỷ Khinh Khinh không dám động vào anh nên chỉ có thể khẽ gọi bên tai anh.
Đột nhiên, hình như cô nhớ đến cái gì đó.
Nửa tiếng trước Lục Lệ Hành có nói trong điện thoại với cô là anh đi làm nhiệm vụ.
Nhiệm vụ?
“Tiểu… Tiểu A, nhiệm vụ gì?” giọng của Kỷ Khinh Khinh run run: “Tiểu A, cậu… cậu xuất hiện đi.”
Không có ai trả lời.
“Không đâu, không thể nào… Tiểu A, cậu mau xuất hiện đi! Nuớc mắt của Kỷ Khinh Khinh rơi xuống không ngừng, thậm chí cô còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Lục Lệ Hành đang giảm đi.
Trái tim của cô cũng lạnh dần.
Không, không thể như thế này được!
Anh khoẻ mạnh như thế, mỗi ngày đều tập gym, vừa nãy lúc bắt người xấu thân thủ còn nhanh nhẹn như vậy, sao bây giờ lại nằm im không nhúc nhích trong lòng cô được?
“Chồng ơi, anh tỉnh lại đi, chồng ơi!” Kỷ Khinh Khinh hoảng sợ nói: “Chồng ơi anh tình lại đi, chồng ơi… chồng ơi, chồng ơi, chồng ơi, chồng ơi, anh tỉnh lại đi, anh đừng bỏ lại em mà, cầu xin anh. Anh nói với em nhiệm vụ của anh rốt cuộc là gì! Em không muốn niềm vui bất ngờ nữa, anh tỉnh lại đi, xin anh đấy, tỉnh lại đi mà…”
Có cảnh sát chạy tới, thấy tình hình như thế thì vội vàng nói: “Cô Kỷ, cô hãy buông anh Lục xuống, chúng tôi sẽ tiến hành cấp cứu.”
Kỷ Khinh Khinh vội vàng để Lục Lệ Hành nằm thẳng xuống.
Một cảnh sát có kinh nghiệm thực hiện xoa bóp lồng ngực cho anh, Kỷ Khinh Khinh được người ta đỡ dậy, lúc này mới phát hiện hai chân mình như nhũn ra.
“Anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì phải không.” Cô lẩm bẩm hỏi cảnh sát đang đỡ lấy cô.
“Đúng thế, sẽ không có chuyện gì đâu, nhất định sẽ không có chuyện gì.”
“Nhiệm vụ của anh ấy là chọn cho cô một bộ váy cưới trong vòng ba giờ, nhưng hiển nhiên nhiệm vụ đã thất bại.”
“Tiểu A? Cậu ở đâu?”
“Tôi đây.”
Kỷ Khinh như nắm được cọng cỏ cứu mạng: “Cậu có cách nào có thể cứu được anh ấy không?”
“Có thì có.”
“Cách gì?’
“Chỉ cần cô đồng ý chia sẻ sự sống cho chồng của cô anh Lục Lệ Hành thì anh ấy sẽ sống lại.”
Kỷ Khinh Khinh không hề do dự nói: “Tôi đồng ý.”
“Nhưng mà cô phải suy nghĩ cho kỹ đấy, là chia sẻ…”
“Tôi đồng ý tôi đồng ý tôi đồng ý, cậu nhanh lên!”
Không có tiếng trả lời.
Cô vô cùng chờ mong nhìn Lục Lệ Hành.
Chờ đợi một giây sau anh sẽ mở mắt ra.
Mười phút sau, một cảnh sát khác chạy tới hồi sinh tim phổi tiếp cho Lục Lệ Hành, đồng thời thở dài.
Kỷ Khinh Khinh lắc đầu, cô thở dài, tự nhủ mình phải thật bình tĩnh, Lục Lệ Hành sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, vừa nãy Tiểu A đã đồng ý với cô rồi mà, chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Con ngươi dưới mí mắt của Lục Lệ Hành dần dần chuyển động, trái tim của Kỷ Khinh Khinh bỗng đập mạnh một cái, cô dần dần đi tới bên cạnh Lục Lệ Hành, nhìn thấy anh từ từ mở mắt ra, chuẩn xác nhìn thẳng vào ánh mắt hoảng hốt của Kỷ Khinh Khinh trong đám đông.
Kỷ Khinh Khinh nắm chặt lấy tay anh, kề trán lên tay của anh, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh dần dần ấm lại, trái tim cũng vì thế mà ổn định lại.
Cô khóc không thành tiếng.
“Anh dọa em sợ chết khiếp.”
Sau đó nước mắt rơi xuống như mưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.