Tưởng Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ

Chương 87:




Một đám mây đen đột nhiên lơ lửng ngang qua ánh mặt trời ngoài cửa sổ, ánh sáng trong phòng làm việc cũng chợt tối lại.
Lục Lệ Hành chợt bừng tỉnh, nhanh chóng chạy xuống lầu nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Kỷ Khinh Khinh lên xe rời đi.
Dù sao đi nữa ông cụ Lục cũng là người từng trải, tất nhiên nhìn ra anh có chuyện gì đó, ông dò hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Lệ Hành khoanh tay đứng ngây người, giọng khàn khàn: “Là cháu không tốt.”
Ông cụ Lục giơ tay vỗ mạnh trên vai anh: “Ông không quản được chuyện của bọn trẻ các cháu, nhưng ông muốn nói với cháu một câu, là một người đàn ông, nếu đã làm sai chuyện thì phải nhận sai, chuyện nên gánh vác cũng không thể chối bỏ.”
“Cháu biết rồi.”
Lục Lệ Hành đứng từ xa nhìn hướng chiếc xe rời đi, anh lặng im không nói gì.
Anh đã quyết định thẳng thắn với Kỷ Khinh Khinh, nên dù Kỷ Khinh Khinh có phản ứng hay kết quả ra sao thì anh cũng sẽ chấp nhận.
Nhưng lúc nhìn thấy vẻ mất khống chế của Kỷ Khinh Khinh, dưới đáy lòng anh lại cảm thấy vô cùng hối hận.
***
Kỷ Khinh Khinh ngồi trên xe khóc bù lu bù loa, cô không đến đoàn phim mà bảo tài xế lái xe đến chung cư. Sau đó mới giả vờ giả vịt giải thích với tài xế mình đụng phải ớt cay nên mắt mới như thế, che giấu sự luống cuống của mình.
Tuy thế này không phải thất tình, nhưng cũng được coi là bị tổn thương trong tình yêu. Kỷ Khinh Khinh cảm nhận sâu sắc mình thật sự có tư cách để mua say.
Mua một đống rượu trong siêu thị xong, hai mắt sưng húp, cô không còn mặt mũi ngẩng đầu lên. Gần đây độ nổi tiếng của cô rất cao, nên cuối cùng vẫn bị cô gái thu ngân nhận ra. Cô bé vừa muốn ký tên vừa muốn chụp ảnh chung, sau khi Kỷ Khinh Khinh ký tên xong bèn uyển chuyển từ chối chuyện chụp ảnh chung, cũng hy vọng cô bé đừng quá lan truyền.
Cô gái thu ngân liên tục gật đầu bảo đảm.
Kỷ Khinh Khinh dùng điện thoại trả tiền xong mới chợt nhớ tới chuyện Lục Lệ Hành một hai cứ bắt mình nhận thẻ tín dụng, rồi chuyện vung tiền như rác mua quần áo cho cô ở trung tâm thương mại nữa.
Lúc ấy Lục Lệ Hành cứ dặn cô dùng thẻ tín dụng anh đưa để thanh toán khoản Phật Châu của ông cụ Lục, lúc ấy cô lại tự cho mình thông minh không quẹt thẻ của Lục Lệ Hành, mà dùng thẻ của mình coi như mua quà cho ông cụ.
Cô nhớ lúc ấy Lục Lệ Hành nghe thấy cô không dùng tiền của anh thì hơi tức giận, sau đó chạy tới trung tâm thương mại mua quần áo cho cô.
Cho nên nguyên nhân Lục Lệ Hành mua quần áo cho cô, là bởi vì cô không dùng thẻ của anh để mua Phật châu sao?
Vậy nhiệm vụ lần đó là để cô tiêu tiền anh hả?
Kỷ Khinh Khinh tự giễu cười cười.
Lúc ấy cô còn vui mừng rất lâu vì đống quần áo ngày thường không dám mơ đến kia, bây giờ nghĩ lại, đúng là tự mình đa tình.
Cũng đâu phải Lục Lệ Hành thật sự muốn mua, cô vui mừng làm gì chứ?
Nói không chừng lúc ấy Lục Lệ Hành còn cho rằng mình không biết tốt xấu, phá hủy kế hoạch của anh.
Trả tiền xong, Kỷ Khinh Khinh cầm theo một đống rượu về chung cư.
Vừa đóng cửa lại, Kỷ Khinh Khinh giống như bị rút hết tất cả sức lực, vô cùng suy sụp, tùy ý hất giày trên chân sang lung tung. Mặt không cảm xúc nhìn căn phòng tối om, cô không bật đèn, tự giác hóa thân thành cô gái sầu đời buồn rầu, cầm rượu để trên bàn trà trong phòng khách, cô nặng nề ngồi trên sô pha.
Cô nghĩ mãi vì sao tối nào Lục Lệ Hành cũng phải chung chăn gối với cô, hoá ra là do hệ thống yêu cầu.
Nếu không ngủ sẽ phải chết sao?
Nghĩ lại, cô cảm thấy mình cũng rất quan trọng đấy?
Kỷ Khinh Khinh dùng răng cắn nắp một chai rượu, ngửa đầu uống ừng ực một tiếng.
Đã vậy còn tặng hoa hồng cho cô trước mặt mọi người trong công ty, không cần nghĩ nữa, đây chắc chắn cũng là nhiệm vụ của hệ thống.
Lần đầu tiên cô được nhận hoa hồng, thế mà người ta lại tặng với vẻ không cam lòng.
Còn hôm đến thành phố điện ảnh, tham gia chương trình, công khai quan hệ của hai người, sau đó cầu hôn nữa.
Kỷ Khinh Khinh nghiêm túc nghĩ lại, cô không hề cảm nhận được sự chân thành của Lục Lệ Hành, những chuyện này chẳng qua chỉ là nhiệm vụ của hệ thống mà thôi.
Dù sao Lục Lệ Hành nhìn thế nào cũng không giống như người đàn ông sẽ chuẩn bị được màn cầu hôn lãng mạn như vậy.
Dù sao, cô cũng không phải người tốt đẹp gì.
Cô đồng ý với ông cụ Lục gả cho Lục Lệ Hành, không phải cũng vì có ý đồ khác sao?
Cô và Lục Lệ Hành người tám lạng kẻ nửa cân, có gì phải khó chịu kia chứ.
Đúng vậy, cô không cần so đo với Lục Lệ Hành, chỉ cần hiện tại anh yêu cô là được.
Kỷ Khinh Khinh hít sâu, cố gắng an ủi chính mình.
Ngoài cửa truyền đến tiếng khóa điện tử rất nhỏ, khẽ lạch cạch một tiếng, cánh cửa tối om được mở ra...
Băng qua phòng khách tối đen, dựa vào ánh đèn của hành lang, Kỷ Khinh Khinh lờ mờ nhìn thấy một dáng, là một người đàn ông, dáng người vừa cao vừa đĩnh đạc, giống như …
Tách!
Đèn được bật lên.
Ánh sáng trên đỉnh đầu quá chói mắt, làm cho Kỷ Khinh Khinh theo bản năng nhắm mắt lại.
Giọng nam trong trẻo vang lên: “Chị, chị đến rồi à?”
Kỷ Khinh Khinh híp mắt, thấy vẻ mặt ngạc nhiên vui sướng của Kỷ Thanh Hề. Phía sau cậu ta có một người mặc một bộ váy dài màu vàng, cô gái đang ôm sách, đeo một mắt kính lớn, khuôn mặt không cảm xúc.
Khuôn mặt có vài phần giống với Kỷ Khinh Khinh.
Kỷ Thanh Hề nhăn nhó để hai bao đồ lớn trong tay trên mặt đất: “Đã nói chỉ đi mua bình nước, vậy mà suýt nữa dọn luôn cả cái siêu thị về nhà, Kỷ Thanh Ngọc, lần sau chị ra ngoài thì đừng có gọi em nữa.”
Hóa ra là hai chị em sinh đôi.
Kỷ Khinh Khinh cúi đầu, tiếp tục uống rượu.
Kỷ Thanh Hề khó hiểu nhìn cô: “Chị đang làm gì thế? Đèn cũng không bật luôn.”
“Không thấy sao? Chị đang uống rượu, uống cho say.”
Kỷ Thanh Ngọc ôm sách ngồi lên trên sô pha, đẩy mắt kính trên mũi, cô ta bất ngờ vạch trần cô: “Lần đầu tiên em thấy có người uống RIO để mua say đấy.”
“…”
Kỷ Thành Hề để trái cây mình vừa mua từ siêu thị lên bàn, nhìn cô một cái: “Anh rể đâu rồi ạ? Lúc trước anh ấy giải quyết chuyện vay nặng lãi giúp em, em còn chưa cảm ơn anh ấy nữa.”
Kỷ Khinh Khinh trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Chị còn chưa kết hôn, anh rể gì mà anh rể?”
“Đây không phải là chuyện của tháng 7 sao?” Nói xong, dường như cậu ta bắt đầu ngửi được mùi không bình thường từ lời nói của Kỷ Khinh Khinh: “Chị cãi nhau với anh rể à?”
“Không.”
“Vậy chính là có.” Kỷ Thanh Ngọc ngồi  bên cạnh cô bình tĩnh phân tích: “Bây giờ mà còn uống rượu để mua say, đơn giản chỉ vì hai việc, một là sự nghiệp hai là tình yêu, gần đây chị ấy đang cực kỳ nổi tiếng trong showbiz, không thể là sự nghiệp được, vậy chỉ có thể bởi vì tình yêu. Em nghe Kỷ Thanh Hề nói, Lục Lệ Hành yêu chị đến chết đi sống lại, cả ngày dính lấy chị không rời, vậy mà chị lại một mình uống RIO mua say trong chung cư…”
Cô ấy ghé sát vào Kỷ Khinh Khinh, cẩn thận quan sát những dấu vết để lại trên mặt cô, lông mày căng thẳng: “Hai mắt đỏ bừng lại hơi sưng, chắc chắn là đã khóc. Mà thứ có thể khiến phụ nữ khóc, một là bị người mình vô cùng yêu lừa gạt, hoặc người kia đề nghị chia tay. Lễ kết hôn của chị và Lục Lệ Hành sắp đến rồi nên không có khả năng chia tay.” Kỷ Thanh Ngọc đưa ra kết luận cuối cùng: "Vậy là Lục Lệ Hành lừa chị à?”
Cả quá trình Kỷ Khinh Khinh ngạc nhiên khẽ nhếch môi: “Em học ngành tâm lý học à?”
Kỷ Thành Ngọc lấy sách trong lòng ngực cho cô xem, đẩy mắt kính, mặt không cảm xúc nói: “Em học vật lý.”
“Chị nghĩ nếu em chuyên tâm học tâm lý học, có lẽ sẽ rất thành công đấy. ”
“Cảm ơn, em sẽ suy nghĩ đến chuyện học văn bằng hai.”
Kỷ Thành Hề nghe thấy lời phân tích của Kỷ Thành Ngọc, cậu ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, ngồi bên cạnh Kỷ Khinh Khinh vội vàng hỏi: “Anh, anh rể … không phải, Lục Lệ Hành lừa chị à?”
Lòng cô vốn đang bị cồn làm cho sắp tê liệt, bị một tràng dài phân tích của Kỷ Thanh Ngọc và câu hỏi của Kỷ Thanh Hề, trong lòng cực kỳ khổ sổ.
“Nói dối là bản tính của đàn ông, không có người đàn ông nào không nói dối cả.” Kỷ Thanh Ngọc lại tổng kết lần nữa: “Đàn ông đều không phải thứ gì tốt.”
Kỷ Thành Hề nhìn cô ấy: “Kỷ Thanh Ngọc, gì mà đàn ông đều không phải thứ tốt chứ? Em không phải là đàn ông sao?”
Kỷ Thành Ngọc giương mắt nhìn anh ta: “Mày cho rằng mày là đàn ông tốt à?”
“Em không phải đàn ông tốt chỗ nào chứ? Không tốt mà đi siêu thị với chị mua túi đồ lớn thế kia à? Chị đang có thù với đàn ông đấy! Chị như vậy sẽ không lấy được chồng đâu?”
“Không gả được là chuyện rất nghiêm trọng sao?” Kỷ Thanh Ngọc cười lạnh: “Em thật sự không hiểu vì sao phụ nữ cứ khăng khăng phải gả cho một người đàn ông tra để họ tra tấn mình, giống như Kỷ Khinh Khinh vậy, chi ấy hoàn toàn có thể tự lập, không cần đàn ông vẫn có thể sống rất tốt, độc thân thì sẽ không đến mức nửa đêm ngồi đây mua say.”
“Chị thì biết gì chứ? Chị ấy và anh rể thật lòng yêu nhau, mâu thuẫn giữa người yêu vợ chồng với nhau không phải rất bình thường sao?”
“Lừa gạt nhau là chuyện không thể nhẫn nhịn được, có một lần thì sẽ có lần thứ hai, chỉ cần đàn ông mở mồm là không thể tin được.” Kỷ Thành Ngọc nhướng mày: “Huống chi những chuyện này đều tự mình Kỷ Khinh Khinh nói với chị.”
“Kỷ Thanh Ngọc, có thằng đàn ông nào trêu chọc chị à?” Kỷ Thành Hề trừng mắt nhìn Kỷ Thành Ngọc một cái, sau đó cướp lấy chai rượu Kỷ Khinh Khinh đang đổ vào trong miệng mình: “Được rồi chị đừng uống nữa, uống RIO này không say mà chỉ làm chị mập hơn thôi, chị nói nghe xem nào, anh rể lừa chị thế naò?”
Kỷ Khinh Khinh trầm mặc một lat rồi nói: “Trước kia anh ấy không yêu chị.”
“Nói nhảm gì vậy trời?”
“Nhưng lúc đó anh ấy lại nói yêu chị.”
“Vậy bây giờ anh ấy có yêu chị không?”
“Yêu… nhỉ?”
Kỷ Khinh Khinh trầm mặc một lát, cằm hơi run rẩy. Cô nhìn mấy chai rượu rỗng trên bàn, sau đó đột nhiên đứng dậy đi vào phòng bếp lấy một chai rượu trắng trong ngăn tủ, dùng dụng cụ mở nắp chai rồi đổ vào trong miệng.
Kỷ Thanh Ngọc còn chưa kịp cướp lấy đã thấy Kỷ Khinh Khinh rót vào trong miệng mấy ngụm, vừa nóng vừa cay, làm cô sặc đến mức ho lên.
“Đó là rượu trắng đấy!! Sao chị cứ uống như nước thế?”
Kỷ Khinh Khinh được Kỷ Thanh Hề đỡ người ngồi trên sô pha, men say dần ngấm vào trong bụng, tầm mắt ngày càng mờ. Rõ ràng uống một rượu để giải ngàn sầu, nhưng càng uống say lại càng nhớ rõ.
Bắt cô gọi chồng ơi, tặng hoa, rồi lại đến thành phố điện ảnh, sau đó tham gia chương trình phát sóng, công khai quan hệ, lại cầu hôn.
Cô nghẹn ngào một tiếng, hốc mắt đã đỏ ửng.
Cô vốn cho rằng Lục Lệ Hành yêu cô như mình tưởng tượng, thật ra lại không hề có!
Bọn cô mới ở chung chưa đến ba tháng, cũng không phải vừa gặp đã yêu, nếu trường hợp lâu ngày sinh tình, sao có thể thích nhau thật nhiều chỉ trong ba tháng ngắn ngủn được chứ?
Điện thoại để bên cạnh reo lên.
Kỷ Thanh Ngọc cầm lên xem, là điện thoại của Lục Lệ Hành.
Không bắt máy, sau khi tắt cuộc gọi mới phát hiện hơn 50 cuộc gọi nhỡ.
Năm phút sau, điện thoại lại tiếp tục vang lên.
“Ai thế?” Kỷ Thanh Hề nhìn thoáng thì thấy là Lục Lệ Hành, trước khi Kỷ Thanh Ngọc tàn nhẫn nhấn nút tắt, cậu ta vội vàng cướp lấy điện thoại, trước khi nghe còn không quên trừng mắt nhìn Kỷ Thanh Ngọc một cái.
“Alo anh rể à, em là Kỷ Thành Hề đây, chị em đang ở đây này, em muốn hỏi một chút, anh làm gì chị em vậy?”
Đầu bên kia, Lục Lệ Hành sửng sốt: “Kỷ Thanh Hề? Chị em đâu? Đưa điện thoại cho cô ấy đi.”
“Chị em rất ổn, không cần anh nhọc lòng lo lắng, em chỉ muốn hỏi một câu thôi, rốt cuộc anh và chị em làm sao thế? Hay anh làm gì chị ấy hả?”
Lục Lệ Hành vẫn giữ im lặng.
“Ai đấy?” Kỷ Khinh Khinh đã bắt đầu say men, hai mắt cũng dần lờ đờ mông lung, ngẩng đầu lớn tiếng hỏi Kỷ Thành Hề: “Có phải Lục Lệ Hành không?”
Kỷ Thanh Hề gật đầu.
Kỷ Khinh Khinh đứng dậy cướp lấy điện thoại trong tay Kỷ Thanh Hề rồi đặt bên tai, mơ màng hỏi: “Lục Lệ Hành?”
Yết hầu Lục Lệ Hành nhanh chóng chuyển động, bàn tay không cầm điện thoại siết chặt lại: “Là anh.”
“Anh… anh gọi điện thoại cho em, hệ thống lại có nhiệm vụ sao?”
Những câu này giống như thanh kiếm sắc bén đâm mạnh vào tim Lục Lệ Hành.
Người từng lừa dối một lần, rất khó có thể nhận sự tin tưởng của bị người khác nữa.
Lục Lệ Hành hiểu điều này nhưng anh vẫn hy vọng có thể được Kỷ Khinh Khinh tin tưởng một lần nữa
Anh cực kỳ khó khăn nói: “Không phải nhiệm vụ.”
Kỷ Khinh Khinh say đến mức ngồi cũng không được: “Ồ, vậy em cúp đây.”
Lục Lệ Hành ngồi trong phòng làm việc tối tăm, giật mình nghe tiếng tút tút từ điện thoại, một lúc sau vẫn không nhúc nhích.
Anh đột nhiên đứng dậy, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn rồi vội vàng đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.