Tưởng Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ

Chương 73:




Bầu không khí hết sức căng thẳng lập tức tan biến sau khi hai nhân viên cửa hàng bước vào phòng VIP.
Nhưng Kỷ Khinh Khinh vẫn rất là tiếc nuối, tiếc nuối vì không được nhìn thấy cảnh Lục Lệ Đình và Cô Thiếu Ngu ra tay đánh nhau.
Có nhiều người ngoài ở đây, mấy người cũng không tiện nói thêm gì nữa, Cô Thiếu Ngu nhìn thấy Thẩm Vi Vi đứng ở một góc cúi gằm đầu xuống, không nói một lời, trong lòng dâng lên một cơn đau, tự ý nắm chặt lấy tay cô ta, cổ vũ bản thân dũng cảm nói với Lục Lệ Hành: “Anh Hành, không còn chuyện gì nữa vậy em và Vi Vi đi trước đây.”
Đôi mắt của Lục Lệ Hành sắc bén như kiếm, vốn là Cô Thiếu Ngu đã cố gắng dũng cảm lên, lại bất giác mà lùi về sau vài bước, ánh mắt né tránh, không giám nhìn thẳng vào với ánh mắt của Lục Lệ Hành.
Đôi mắt khiếp người ấy dường như có thể nhìn thấu người khác vậy, trái tim của Cô Thiếu Ngu bỗng nhiên giật thót, bàn tay nắm lấy tay Thầm Vi Vi không tự nhiên mà siết chặt.
Đây đại khái là một phản xạ tự nhiên có từ nhỏ đến lớn.
Lúc còn bé một đám trẻ con sàn sàn tuổi chơi cùng nhau, Lục Lệ Hành lớn nhất trong cả bọn, dẫn đám em nhỏ chơi đùa, một đám trẻ đều nghe theo anh như ngựa đầu đàn, sau đó lại thường xuyên bị phụ huynh trong nhà dạy dỗ, sau khi lớn lên Lục Lệ Hành một mình vực dậy tập đoàn nhà họ Lục, trải nghiệm cảnh đời còn nhiều hơn số lần bọn họ đi đến vũ trường, khí thế tất nhiên không phải loại hoa hoa công tử chuyên đến quán bar vũ trường chơi bời như Cô Thiếu Ngu có thể so sánh.
Lục Lệ Hành lạnh lùng thu lại ánh mắt: “Đi đi. Mấy ngày nữa tôi sẽ đến thăm ông Cô.”
Trái tim vốn đang yên bình của Cô Thiếu Ngu lại reo lần nữa.
“Anh Hành, em...”
“Tôi bảo cậu đi!”
Cô Thiếu Ngu không dám nhiều lời, nắm chặt tay Thẩm Vi Vi chuẩn bị rời khỏi, lại bị Lục Lệ Đình ngăn lại.
Anh ta nắm lấy cổ tay Thẩm Vi Vi, ánh mắt âm u không rõ, lời nói không bộc lộ cảm xúc: “Em chắc chắn muốn đi sao?”
Thẩm Vi Vi ngẩng đầu, đôi môi khẽ nhếch, đang định nói chuyện.
“Em muốn đi, là muốn chia tay anh sao?”
“Em...” Nhìn gương mặt không hề bộc lộ cảm xúc của Lục Lệ Đình, Thẩm Vi Vi bỗng nhiên hoảng hốt, lòng bàn tay bỗng toát mồ hôi lạnh, bỗng cảm thấy hơi hối hận.
Nhưng mà tại sao lại cảm thấy hối hận rồi do dự, chính bản thân Thẩm Vi Vi cũng không hiểu nổi.
Lúc còn ở bên Lục Lệ Đình, cô ta biết Lục Lệ Đình là người của nhà họ Lục, chính vì như thế, nên cô ta cam tâm tình nguyện ở bên cạnh Lục Lệ Đình, bởi vì cô ta biết, sớm hay muộn thì sẽ có một ngày cô ta sẽ khổ tận cam lai, nhưng mà hiện thực lại mạnh mẽ tát cho cô ta một cái.
Lục Lệ Đình cơ bản không muốn vì cô ta mà sử dụng tài nguyên của nhà họ Lục, thậm chí ngay cả chính anh ta cũng không muốn vào làm việc trong tập đoàn họ Lục, quyết định tay trắng lập nghiệp ở trong ngành nghề mà mình yêu thích.
Lục Lệ Đình có thể, nhưng cô ta thì không được.
Giới giải trí chính là một nơi ăn thịt người, cô ta không có quan hệ, không có người nâng đỡ, không lấy được tài nguyên thì định sẵn cô ta phải “bò” trong cái giới này cả đời, bị người khác xa lánh bị người ta bắt nạt, không thể tùy tiện đắc tội ai, bắt buộc phải mỉm cười chào đón mọi người, những ngày tháng như vậy, cô ta không muốn tiếp tục sống như thế nữa.
Cô ta đã cho Lục lệ Đình cơ hội, trong khoảng thười gian này cô ta không tin Lục Lệ Đình không biết hoàn cảnh gian nan của mình, nhưng Lục Lệ Đình vẫn luôn tỏ ra thờ ơ, ngoại trừ nói mấy lời an ủi.
Nếu như Lục Lệ Đình đã không thể cho cô ta tất cả những thứ mà cô ta mong muốn, vậy tại sao còn cần ở bên anh ta nữa chứ?
Không hối hận, cô ta không hối hận!
Thẩm Vi Vi đè xuống nỗi hoảng loạn vô cớ không thể nắm bắt trong lòng xuống, liên tục nói với bản thân không được hối hận, từng chút vùng ra khỏi tay Lục Lệ Đình: “Đúng vậy, tôi muốn chia tay anh!”
Lục Lệ Đình nhìn thẳng vào mắt đôi mắt của cô ta, nói từng chữ một: “Bởi vì anh không giúp được em? Cho nên em muốn chia tay anh? Trong trái tim em, tình cảm bao nhiêu năm nay của chúng ta, tất cả đều là con số không?”
Thẩm Vi Vi cắn răng, không nói lời nào.
Đối diện với câu hỏi này, thật ra có hơi khó khăn.
Cô Thiếu Ngu đẩy Lục Lệ Đình ra: “Đủ rồi! Lục Lệ Đình, Vi Vi đã chia tay anh rồi, anh còn hỏi tại sao thì còn có ý nghĩa à? Nếu như anh còn biết thức thời thì sau này đừng tiếp tục dây dưa với Vi Vi nữa. Vi Vi đừng để ý anh ta, chúng ta đi thôi!”
“Thẩm Vi Vi.” Lục Lệ Đình xoay người lại, tiến lên vài bước muốn níu kéo Thẩm Vi Vi, lại bị Lục Lệ Hành ngăn lại.
“Đứng lại.” Lục Lệ Hành lạnh lùng nói ra hai từ, bức ép Lục Lệ Đình đứng im tại chỗ, chỉ có thể mở trừng mắt dõi theo Thẩm Vi Vi bị Cô Thiếu Ngu kéo đi.
Kỷ Khinh Khinh liếc nhìn hai người họ, tươi cười nhờ nhân viên của hàng đóng gói quần áo xong rồi đi thanh toán, để lại không gian phòng VIP cho hai người Lục Lệ Hành.
“Có cảm giác gì?” Lục Lệ Hành lạnh lùng hỏi.
Lục Lệ Đình mờ mịt: “Em hiểu rõ Vi Vi, cô ấy không phải là loại phụ nữ như vậy, cô ấy không nên như vậy, có lẽ cô ấy...”
“Có nỗi khổ tâm à?”
Lục Lệ Đình cứng đờ, nói không nên lời.
“Nỗi khổ tâm gì? Nỗi khổ không thể chịu được của giới giải trí à?”
Lục Lệ Đình á khẩu không trả lời được.
“Ai mà không có nỗi khổ, em dốc sức làm việc bôn ba ngoài kia, không phải cũng khó khăn vất vả như vậy sao? Tình cảnh làm việc bên ngoài của em hiện tại có gì khác với tình cảnh của Thẩm Vi Vi à? Nếu như cô ta thực sự có thể cắn răng chịu đựng như em thì thôi, nhưng mà cô ta không màng đến cảm xúc của em cùng Cô Thiếu Ngu tham gia chương trình này, em nên thừa nhận lúc trước mình đã nhìn nhầm rồi, cô gái Thẩm Vi Vi này, không hề đơn giản như những gì em thấy bên ngoài, cũng không phải dáng vẻ mà em một mực thề thốt với anh.”
Lục Lệ Đình mấp máy đôi môi, muốn nói gì đó, rồi lại nản lòng khép đôi môi lại.
“Thừa nhận bản thân nhìn nhầm người cũng giống như thừa nhận chuyện mình đã làm sai, đây cũng không phải là điều đáng xấu hổ.” Lục Lệ Hành nặng nề nhìn anh ta: “Trước đấy anh đã nói với em rồi, đây là chuyện riêng của em, anh sẽ không can thiệp vào, bây giờ anh cũng không can thiệp, em chia tay cô ta cũng được, dây dưa níu kéo cầu xin yêu lại từ đầu cũng vậy, đều không liên quan đến anh, nhưng mà có chuyện này anh buộc phải nhắc nhở em, Lục Lệ Đình, em là đàn ông, là con trai nhà họ Lục, không có chuyện gì là không vượt qua được.”
“Anh cả, em...”
“Hai ngày này, em tự suy nghĩ kỹ đi, sau đó anh sẽ bớt thời gian đến nói chuyện cẩn thận với em, gần đây nếu như không có chuyện gì thì về nhà thăm ông nội, tất nhiên, nếu như em nghĩ rằng chuyện em chia tay với Thẩm Vi còn quan trọng hơn ông nội, thì coi như anh chưa nói gì. Còn nữa, sau đó lau sạch ánh mắt cho anh! Anh không muốn nói lại mấy chuyện riêng tư này, nghe rõ chưa?”
Lục Lệ Đình trầm mặc, cảm xúc trên gương mặt tối tăm không rõ, một hồi lâu sau mới đáp lại một câu: “Em biết rồi.”
Lục Lệ Hành lạnh lùng liếc nhìn anh ta, nhìn thấy cổ áo của anh ta hơi xộc xệch, bước đến duỗi tay sửa sang lại cổ áo của anh ta, bàn tay vỗ mạnh lên bờ vai anh ta, lại không nói thêm điều gì nữa.
Nếu như Lục Lệ Đình không thể hiểu ra, vậy thì sau này cũng không cần phải quan tâm đến nữa.
Đôi tay nặng nề đè lên vai Lục Lệ Đình, thậm chí còn tiếp tục đè nặng xuống, khiến Lục Lệ Đình cảm thấy rất nặng nề, đôi môi Lục Lệ Đình mím chặt, đứng đơ ra không nói gì.
Lục Lệ Hành nặng nề thở dài, một lúc lâu sau, mới nhấc chân ra khỏi phòng VIP.
Lục Lệ Hành đi rồi, Lục Lệ Đình một mình đứng khoanh tay tại chỗ một hồi lâu, chưa từng nhúc nhích.
Kỷ Khinh Khinh quẹt thẻ thanh toán hóa đơn mua quần áo xong đứng ở bên ngoài chờ đợi, nhìn thấy Lục Lệ Hành đi ra, lúc này mới đứng dậy, ngó về phía phòng VIP, hỏi: “Thế nào rồi?”
Lục Lệ Hành liếc cô một cái: “Cái gì thế nào?”
“Em trai anh ấy, chị dâu đây quan tâm em chồng một xíu.”
“Em quan tâm nó? Không phải em rất ghét nó sao?”
“Lời này không nên nói ra, sau này em lấy anh rồi, tốt xấu gì thì cũng là người một nhà, mặc dù cấu tạo bộ não của anh ta khác của anh, nhưng mà ai bảo anh ta tốt số, là em trai của anh, là cháu đích tôn của ông nội chứ, sau này ngẩng đầu cúi đầu là gặp mặt, nếu như anh ta có thể bị anh chửi cho khôn ra một tí, ánh mắt sáng hơn một tí, sau này không gây chuyện, em còn có thể miễn cưỡng chấp nhận anh ta gọi em một tiếng chị dâu.”
Lục Lệ Hành bất đắc dĩ lắc đầu mỉm cười: “Về sau anh lại tìm cậu ta nói chuyện, bây giờ không có thời gian, anh phải nắm chắc thời gian yêu đương với em nữa.”
“Vậy bây giờ chúng ta đi...”
Lục Lệ Hành cười nói: “Yêu đương.”
Kỷ Khinh Khinh cười tươi kéo tay anh, hai người thân mật rời khỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.