Tưởng Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ

Chương 52:




Kỷ Thanh Hề có ấn tượng với Lục Lệ Hành.
Không có lý do gì khác, chủ yếu là danh tiếng của tập đoàn Lục thị như sấm rền bên tai, bây giờ còn là mục tiêu phấn đấu sau khi tốt nghiệp của tất cả sinh viên trong trường.
Hàng năm, Lục thị sẽ đến trường họ thông báo tuyển dụng, cho dù tạm thời lời mời tuyển dụng này không hề liên quan đến chuyện của Kỷ Thanh Hề nhưng mà người này truyền người kia nên cậu ta cũng biết đến công ty này, cũng biết đến Lục Lệ Hành.
Nếu anh có thể phát triển Lục thị trở thành tập đoàn có quy mô và nổi tiếng như nay, vậy thì chắc chắn năng lực rất giỏi.
Thời gian trước, Kỷ Thanh Hề có một người chị khóa trên làm việc ở Lục thị, thỉnh thoảng tán gẫu với cậu ta một vài lời đồn về Lục Lệ Hành, nói nhiều năm giữ mình trong sạch, đối xử tốt với nhân viên, có tầm nhìn kinh doanh lâu dài, là một người rất quyết đoán, nhiều năm như vậy mà luôn im hơi lặng tiếng, hầu như không có tau tiếng gì, đủ để nhìn ra được nhân phẩm anh rất tốt, là một người đáng để gửi gắm.
Cuối cùng ánh mắt của chị cậu ta cũng tiến bộ, chọn ba tên khốn nạn trước kia chẳng qua chỉ cho vui thôi!
Kỷ Khinh Khinh đứng một bên sâu xa nhìn cậu ta: "Em gọi anh rể cũng thuận miệng quá."
"Không phải có lựa chọn tốt hơn sao?" Kỷ Thanh Hề ngồi xuống cạnh cô, nghiêm túc nói: "Chị xem bình thường công việc của chị bận rộn như vậy, còn phải vất vả vì chuyện của em, em thân là em trai cũng không thể quá mặt dày, lúc nào cũng làm phiền chị được! Anh rể nói anh ấy có thể giúp em giải quyết, việc này đối với anh rể mà nói chỉ là chuyện nhấc ngón tay thôi, sao có thể để chị bận tâm chút chuyện nhỏ này? Em nói không sai chứ anh rể."
Anh rể Lục gật đầu, thể hiện đồng ý với Kỷ Thanh Hề.
Kỷ Khinh Khinh nghe không nổi nữa: "Bây giờ chưa phải anh rể, khiêm tốn một chút đi."
"Không phải chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi? Anh rể, chuyện ảnh nude của em nhờ cản vào anh, ảnh nude của em không thể bị truyền ra ngoài được, nếu không sau này chắc chắn em không tìm được bạn gái mất!"
"Em nói lại chuyện này thật tỉ mỉ cho anh nghe."
Thực ra việc này nói lớn cũng không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, hơn hai tháng trước, Kỷ Khinh Khinh còn bị cuốn vào chuyện kiện tụng ốc không mang nổi mình ốc, Kỷ Thanh Hề một người là sinh viên, không giúp được gì, tới lúc gấp rút lại chỉ biết quay vòng vòng, nghe hai người bạn nói xấu chị gái cậu ta, cái gì mà trừng phạt đúng tội, cái gì mà ông trời có mắt, còn có cái gì mà vẻ ngoài lẳng lơ vừa nhìn đã biết không phải loại con gái đứng đắn, vừa nói vẻ mặt hai người còn dâm đãng cười cợt không biết đang tưởng tượng cái gì, Kỷ Thanh Hề lên cơn điên, dùng gạch dạy dỗ hai người kia thế nào gọi là ông trời có mắt, trừng phạt đúng tội.
Ra tay rất nặng, người ta phải nhập viện, tuy hai bên cùng thiệt, nhưng đúng là Kỷ Thanh Hề động thủ trước.
Xã hội hiện tại, ai động thủ trước tội người đó nặng, thực ra hai người kia cũng không dám đắc tội với Kỷ Thanh Hề, sợ việc này bị làm rùm beng lên, sau khi bí mật bàn bạc thì để Kỷ Thanh Hề bồi thường hai người họ năm mươi nghìn tiền thuốc men, việc này coi như xong.
Kỷ Thanh Hề vay năm mươi nghìn, tưởng là một công ty cho vay đàng hoàng, dù sao cũng lên TV, nhưng không ngờ mới hai tháng tiền lời cộng tiền vốn đã tăng lên những hơn ba triệu.
Lục Lệ Hành lẳng lặng nghe cậu ta nói xong, trầm tư một lát sau rồi gật đầu: "Việc này anh biết rồi."
"Anh rể, anh có nắm chắc không?"
Lục Lệ Hành nhướng mày: "Hoặc em có thể tìm ai khác nắm chắc hơn anh."
Trong khoảnh khắc đó, Kỷ Thanh Hề cảm thấy anh rể cậu ta quá đáng tin!
"Người một nhà không nói lời khách sáo, em không khách sáo với anh nữa, chuyện này phiền anh rể rồi."
Lục Lệ Hành ừ một tiếng.
Kỷ Khinh Khinh quả thực không còn mặt mũi nghe tiếp, Kỷ Thanh Hề một tiếng hai tiếng gọi anh rể, quên mình vừa nói gì rồi sao?
Kỷ Khinh Khinh xấu hổ thay cậu ta.
"Được rồi, nói nhiều lời vô ích như vậy, không phải em còn đang trong thời kỳ dạy thì sao? Trễ thế này rồi còn không ngủ, không sợ làm lỡ em phát triển của em à? Mau đi tắm rồi ngủ đi."
Kỷ Thanh Hề nhìn thoáng qua cơ thể gầy gò của mình, lại nhìn cơ thể rắn chắc cường tráng của Lục Lệ Hành, hơi ước ao.
Nếu vóc dáng cậu ta cũng cường tráng như Lục Lệ Hành thì đã không suốt ngày lo ảnh nude bị đăng lên web đen.
"Ngày mai anh rể còn phải đi làm, anh rể tắm trước đi." Kỷ Thanh Hề rất tri kỷ lo lắng thay Lục Lệ Hành: "Anh rể, tối nay muộn rồi, anh ngủ lại đây đi, nhà chị em có hai phòng ngủ, em ngủ một phòng, chị em và anh ta ngủ một phòng."
Lục Lệ Hành liếc nhìn Kỷ Khinh Khinh.
Kỷ Khinh Khinh cũng nhìn sang.
"Vậy đêm nay anh... có về không? Hay..."
Một Kỷ Thanh Hề ở cũng thôi đi, bây giờ lại mọc ra một Lục Lệ Hành, ba người cùng ở một nhà, lại còn cùng giường chung gối với Lục Lệ Hành... Kỷ Khinh Khinh xấu hổ không chịu nổi, cả người viết đầy chữ không tự nhiên.
Lục Lệ Hành nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi của Kỷ Khinh Khinh, cân nhắc chi phí thời gian, lắc đầu: "Muộn rồi, ở đây cách công ty cũng gần, ở lại vậy."
"Nhà chị em có ba phòng, một phòng ngủ chính một phòng khách, còn một phòng làm việc: " Kỷ Thanh Hề thử dò xét nói: "Hay là em ngủ sô pha?"
Lục Lệ Hành thuận thế đổi giọng: "Không cần."
Kỷ Khinh Khinh đứng dậy: "Em đi lấy quấn áo cho anh thay."
Cô lấy một bộ ngủ cho nam trong tủ quần áo ở phòng khách đưa cho Lục Lệ Hành.
Lục Lệ Hành cầm quần áo, không có dấu vết cũ kỹ, bên trong vẫn còn mác, hiển nhiên là mới.
Vừa nghĩ tới mục đích ban đầu khi tới đây, Lục Lệ Hành híp mắt, giọng nói rất không hài lòng: "Sao em lại có đồ ngủ nam?"
Sao Kỷ Khinh Khinh biết được tại sao trong phòng này lại có đồ ngủ nam?
Sao Lục Lệ Hành chỗ nào cũng nhúng tay vào thế? Đưa quần áo cho mà cũng nói.
Đối mặt với lời chất vấn của Lục Lệ Hành, cô nháy mắt mấy cái, đầu óc xoay chuyển rất nhanh: "Đây là..."
"Chuẩn bị cho em!" Kỷ Thanh Hề cười thay giải thích Kỷ Khinh Khinh: "Không phải hôm nay em tới đây sao? Chị em cố ý chuẩn bị cho em, đồ hơi rộng, anh rể mặc chắc vừa đấy."
"Anh mặc của em, em mặc cái gì?"
"Em chấp nhận ngủ trần truồng một đêm."
Lục Lệ Hành không nghi ngờ cậu ta, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Chân trước Lục Lệ Hành vừa vào phòng tắm, chân sau Kỷ Thanh Hề đã làm kẻ trộm rón ra rón rén, tiến đến cạnh Kỷ Khinh Khinh: "Chị, chị và anh ấy là thế nào?"
Kỷ Khinh Khinh nhìn cậu ta một cái: "Thế nào là sao? Không phải như em thấy à?"
Nhìn Kỷ Thanh Hề như vậy, chắc quan hệ với “Kỷ Khinh Khinh” rất tốt, cô vốn tưởng Kỷ Thanh Hề sống gia đình sai lệch đó bị mưa dầm thấm đất thành người không ra gì, không ngờ cái cây nhỏ lớn lên rất thẳng.
"Nhưng chị và tên khốn kia chia tay còn chưa được ba tháng, coi như chị và anh ấy quen nhau chưa được ba tháng, mà đã bắt đầu chuẩn bị kết hôn rồi?"
"Em thấy không đáng tin, vừa còn gọi anh rể hăng say vậy?"
Kỷ Thanh Hề không khách sáo chút nào: "Chị, không phải em nói nhưng ánh mắt chọn người của chị luôn không tốt, mấy tên trước đó em sẽ không nói rõ nhưng mà chọn ngày càng kém."
"Cho nên?"
Kỷ Khinh Khinh đứng dậy về phòng, Kỷ Thanh Hề đi theo cạnh cô.
"Em nghe mấy đứa bạn và anh chị khóa trên nói về anh ấy, nói mấy năm nay anh ấy luôn giữ mình trong sạch, quản lý công ty ngay ngắn rõ ràng, không có sở thích bất lương, nhất định là một người đàn ông tốt."
Kỷ Khinh Khinh trêu tức nhìn cậu ta: "Vậy em đang tán thành chị và anh ấy kết hôn?"
"Không phải trước đấy em không biết anh ấy là ai sao? Vừa nghe hai người mới bên nhau hai tháng, em lại không biết anh ấy, tất nhiên không đồng ý, bây giờ biết anh ấy là ai rồi, tất nhiên em tán thành hai người bên nhau, nhưng hai người mới quen nhau được gần ba tháng mà đã nói chuyện cưới gả, có quá nhanh không? Hơn nữa chị và anh rể đang chuẩn bị hôn lễ, chị đã nói với bố mẹ chưa? Bố mẹ có biết anh rể không?"
Nhắc đến bố mẹ Kỷ, ý cười trên mặt Kỷ Khinh Khinh phai nhạt không ít: "Chưa."
Kỷ Thanh Hề ngẫm lại thấy cũng đúng, nếu bố mẹ biết thân phận của anh rể, đâu thể khuyên chị cậu ta quay lại với tên khốn kia? Chỉ sợ đã luôn miệng con rể tốt và khoe khoang với người khác rồi.
Bố mẹ nhà mình thế nào, Kỷ Thanh Hề ở chung hai mươi năm chẳng lẽ còn không rõ?
Coi tiền như mạng, sĩ diện hão, toàn nói khoác với người ngoài con gái nổi tiêngs thế nào.
Mỗi lần nghe mẹ gọi cho chị, toàn là đòi tiền rồi khóc than, cậu ta mệt mỏi thay chị gái.
"Chị có biết lần trước em về nhà, mẹ nói gì với em không?"
Kỷ Khinh Khinh ngồi trước bàn trang điểm, nhìn Kỷ Thanh Hề, nhướng mày: "Nói gì?"
Kỷ Thanh Hề nghiêm túc nhìn cô: "Nói tên bạn trai trước của chị quay lại tìm chị, chị lại thà ở cùng một tên nghèo cũng không quay lại với tên bạn trai cũ có tiền." Nói đến đây, cậu ta nghi ngờ: "Mẹ nói tên nghèo kia, không phải là anh rể chứ?"
"Ừ, lần trước đã gặp một lần ở nhà, có ăn cơm cùng tên khốn nạn mà trong miệng em."
"Tên khốn kia ỷ vào mình có chút tiền dơ bẩn thôi" Không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc tới Kỷ Thanh Hề lại thấy tức: "Lần sau đừng để em thấy anh ta, gặp một lần em đánh một lần! Loại người gì không biết!"
Suýt chút nữa Kỷ Khinh Khinh đã cười thành tiếng, thấy cậu ta như một ông cụ non thích lải nhải: "Được rồi, lần sau gặp tên khốn kia đừng xúc động như vậy, loại chuyện đánh người này, đánh thắng thì vào đồn cảnh sát, không đánh thì vào viện, kiểu gì cũng là một trong hai, mất nhiều hơn được."
"Em biết rồi. Nhưng, chị ơi, chị nghĩ kỹ chưa? Chuyện cả đời, chị chắc chắn chị muốn lấy anh ấy?"
"Không phải em vừa còn khen lấy anh ấy là một lựa chọn tốt sao?"
"Không phải em đang đứng ở góc độ người ngoài để góc phân tích sao? Em thừa nhận anh ấy là một người đàn ông ưu tú, cũng là một người đáng để phó thác không sai, nhưng hạnh phúc hay không chỉ tự mình biết, chị, chị cảm thấy chị và anh ấy ở bên nhau có hạnh phúc không? Bằng lòng giao phó tuổi già cho anh ấy sao?"
Kỷ Khinh Khinh hứng thú với suy nghĩ mâu thuẫn này của cậu ta: "Không để bụng ảnh nude?"
Kỷ Thanh Hề nghẹn họng, hai chuyện này đang kịch liệt giao đấu trong đầu, cười đầy giả dối nói: "Chị, chị sẽ không mặc kệ em chứ?"
"Được rồi, chuyện này trong lòng chị nắm chắc, không còn chuyện gì em nghỉ ngơi sớm đi."
"Chị... Không đâu, em còn lời chưa nói hết mà!" Bị đuổi khỏi cửa, Kỷ Thanh Hề quay đầu hăng hái nói với với cô: "Nếu chị có một chút không muốn, dù người này có ưu tú, em cũng không cần..."
Nói rồi ngừng.
Lục Lệ Hành đứng ở cửa, cũng không biết đã đứng từ bao giờ.
"Nhưng! Nếu người ưu tú giống anh rể của em, chị nhất định không thể buông tay!" Kỷ Thanh Hề cười với Lục Lệ Hành: "Anh rể, anh không đi tắm à? Thiếu gì ạ?"
Lục Lệ Hành lơ đãng nhìn cậu ta: "Khăn mặt."
"Em có cái mới, em lấy cho anh!" Nói xong, Kỷ Thanh Hề nhân cơ hội chuồn mất.
Kỷ Khinh Khinh nhìn Kỷ Thanh Hề chạy vào phòng, cố đè thấp giọng bất đắc dĩ cười nói với Lục Lệ Hành: "Nó chỉ là một sinh viên mười chín tuổi, không hiểu gì, anh đừng để bụng lời nó nói."
"Hai người thật đúng là chị em ruột." Lục Lệ Hành thấp giọng cười: "Tính cách y hệt nhau."
Kỷ Khinh Khinh nghĩ nghĩ, cô không ngốc như Kỷ Thanh Hề mà?

Sáng sớm hôm sau, Kỷ Khinh Khinh bị tin nhắn oanh tạc mà tỉnh.
Tối qua cô ngủ rất ngon, nhưng dư luận lại đẩy cô lên đỉnh điểm.
# Kỷ Khinh Khinh ở chung nhà với một người đàn ông xa lạ # Đề tài lên hotsearch.
Không phải Kỷ Khinh Khinh quá nổi, cũng không phải đề tài này quá chấn động, mà do Kỷ Khinh Khinh nhiều antifan, mấy năm nay ngôi sao nam bị cô cứng rắn lôi kéo xào đề tài quá nhiều, fan của mấy ngôi sao nam này coi cô như cái đinh trong mắt, bình thường vì thần tượng nhà mình mà đánh nhau túi bụi, nhưng thời khắc mấu chốt lại xoắn thành một sợi dây thừng, đồng tâm hiệp lực đối phó với Kỷ Khinh Khinh.
Thậm chí còn có một hội việc anti Kỷ Khinh Khinh.
Nhìn thấy đề tài này, Kỷ Khinh Khinh cũng đờ người rất lâu.
Truyền thông loạn viết cái gì vậy?
Cô gọi điện cho Tần Việt, nói rõ chuyện hôm qua.
Sáng sớm Tần Việt cũng vì chuyện này mà bận bịu, nghe Kỷ Khinh Khinh nói xong, cân nhắc một lát rồi nói: " Khinh Khinh, anh ăn ngay nói thật, bây giờ hình tượng của em quá kém, trước đấy cũng không có tác phẩm gây ấn tượng sâu với khán giả để có thể chống đỡ, muốn tẩy trắng thì phải đắp nặn một hình tượng hoàn toàn mới, lôi kéo thiện cảm. Đúng lúc bộ phim em quay mới kết thúc, anh có hai show truyền hình, em xem có hứng thú với cái nào, bọn anh đi sắp xếp."
"Show gì?"
"Một cái là show kiểu khiêu chiến mạo hiểm, một cái khác là show về tình yêu, hai show này đều là khách mời cố định, cái đầu có khoảng năm tập, em là khách mời, nói thật, chỉ là khách mời, không gian cho em phát huy cũng không lớn, biểu hiện không tốt có khi còn bị bôi đen hơn, cái sau dù là một show mới, nhưng em phải cùng một vị khách khác cặp thành đôi yêu nhau, ở chung ba ngày."
Tần Việt giới thiệu show nhưng trong lòng cũng không hy vọng gì, dù sao có tổng giám đốc Lục ở đó, có lẽ không tham gia được.
Kỷ Khinh Khinh không hiểu lắm các show truyền hình, cũng không xem, nhưng show yêu đương?
Cô là một cô gái, không thích hợp đâu?
"Anh Tần, việc này để khi nào em đến công ty chúng ta thảo luận tiếp, thực sự không được thì chờ tiếp."
"Vậy được, bọn anh thảo luận tiếp, thực sự không được nữa thì nói sau."
"Vâng."
Kỷ Khinh Khinh cúp điện thoại.
Sau khi Lục Lệ Hành vào phòng làm việc chuyện đầu tiên làm chính là gọi điện cho Trần Thư Diệc, chỉ đích danh anh ấy mau chóng xử lý tốt tin tức giải trí về Kỷ Khinh Khinh tối qua mà anh nhìn thấy trên mạng.
Trần Thư Diệc đồng ý.
Lục Lệ Hành nói xong lại nhớ ra cái gì đó, hỏi anh ấy: "Chừng nào cậu có thời gian?"
"Làm sao vậy?"
Lục Lệ Hành nghiêm túc, lại vô cùng bình tĩnh tự nhiên: "Muốn hỏi cậu về chuyện chuẩn bị đám cưới."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.