Tưởng Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ

Chương 45:




Kỷ Khinh Khinh nhìn Lục Lệ Hành với ánh mắt “người anh em đang nói gì thế”.
Công việc trong đoàn phim bận rộn như thế, vậy mà mỗi ngày call video năm tiếng với anh, có cho cô làm việc nữa không đây?
Hơn nữa cô thấy công việc của Lục Lệ Hành cũng không rảnh rang gì, lấy đâu ra thời gian gọi video mỗi ngày với cô, chỉ cần một ngày bỏ ra năm phút cũng đã rất tốt rồi.
“Không được, làm vậy sẽ lỡ công việc của anh, hơn nữa.” Cô hơi nghi ngờ nhìn Lục Lệ Hành: “Quan hệ giữa chúng ta rất tốt à? Vì sao lại muốn call video năm tiếng một ngày thế?”
“Chẳng phải cô nói sao? Chúng ta là vợ chồng, call video mỗi mà cũng cần lý do hả?”
“Nhưng chỉ cần gọi mỗi ngày là được rồi, tại sao lại phải đủ năm tiếng mỗi ngày? Tôi lấy đâu ra thời gian chứ.”
Lục Lệ Hành đưa mắt về phía Ôn Nhu đang giả vờ làm pho tượng bưng nước bên cạnh: “Cô còn có trợ lý mà?”
Ôn Nhu thấy ánh mắt Lục Lệ Hành nhìn mình, căng da đầu đặt ly nước vào trong tay anh: “Tổng giám đốc Lục, anh uống nước đi ạ.”
“Nếu bình thường cô không có thời gian, vậy để Ôn Nhu call video lúc cô quay phim ấy.”
Kỷ Khinh Khinh nhíu mày không vui lắm: “Kỳ lắm!”
“Sao mà kỳ? Làm vậy sẽ không làm lỡ công việc của cô, cũng sẽ không ảnh hưởng cuộc sống của tôi, tôi chỉ muốn biết cô ở trong đoàn phim thế nào thôi.”
Quan tâm cô vậy à? Kỷ Khinh Khinh hơi nghi ngờ nhìn anh.
Dựa vào hiểu biết của cô với Lục Lệ Hành mấy ngày nay, anh không giống một người hay quan tâm đến người khác lắm.
Những cẩn thận nghĩ lại, Kỷ Khinh Khinh lại cảm thấy những câu này của Lục Lệ Hành rất bình thường, dù sao anh là một người có dục vọng khống chế cực kỳ mạnh.
Chẳng phải cô vừa tới đây quay phim, anh đã lập tức theo đuôi chạy tới rồi à?
Lục Lệ Hành tùy ý để cô đánh giá mình, ngoài mặt giả vờ trấn định nhưng trong lòng lại cảm thán mình nói dối ngày càng thuận miệng, không hề có áp lực tâm lý gì cả.
“Để tôi dẫn Tư Tư về luôn, hay hôm sau cô đưa nó về?”
Tư Tư là con Samoyed hôm trước Thích Tĩnh Vân tặng cho cô.
Kỷ Khinh Khinh nghĩ nghĩ một lúc, mình đang đóng phim, dù sao cũng không có thời gian chăm sóc Tư Tư, tất nhiên không thể ngày nào cũng để ý đến một con chó được.
“Anh dẫn nó về trước đi, để nó quen với hoàn cảnh trong nhà luôn.”
“Được, chuyện này quyết định vậy đi.” Lục Lệ Hành thành công dùng Tư Tư để dời lực chú ý của Kỷ Khinh Khinh.
Kỷ Khinh Khinh đang muốn nói thêm gì đó với anh, vừa quay đầu lại đã thấy Lục Lệ Đình và Thẩm Vi Vi cách đó không xa đang sóng vai đi tới đây, cô lập tức ngậm miệng lại, mở kịch bản giả vờ xem.
Chắc chắn không có chuyện gì tốt rồi.
Lục Lệ Đình và Thẩm Vi Vi đã đi tới gần.
“Anh, giới thiệu với anh, đây là bạn gái của em, Thẩm Vi Vi.” Giới thiệu xong, Lục Lệ Đình lại nói với Thẩm Vi Vi: “Vi Vi, đây là anh của anh.”
Hiển nhiên vừa rồi Thẩm Vi Vi đã khóc, vành mắt đỏ hồng, cơ thể gầy yếu giống như thỏ nhỏ thoạt nhìn cực kỳ đáng thương, rất dễ khơi gợi ý muốn bảo vệ của đàn ông, khiến đáy lòng không nhịn được muốn quan tâm đến cô ta một chút.
“Chào anh cả, em là Thẩm Vi Vi…”
Không đợi Thẩm Vi Vi nói tiếp, Lục Lệ Hành rất không có phong độ cắt ngang lời nói của cô ta: “Cô Thẩm, trước khi cô kết hôn với Lục Lệ Đình, hai từ anh cả này không hợp lắm đâu.”
Thẩm Vi Vi nghe thấy câu nói không khách sáo kia của Lục Lệ Hành, nụ cười lúng túng đơ trên mặt, hốc mắt lại đỏ lên lần nữa, luống cuống chân tay cúi đầu, giọng nói  nhỏ như muỗi kêu: “Ngài Lục, xin lỗi, là do tôi mạo phạm.”
Dường như cô ta cực kỳ ấm ức.
“Anh cả!” Lục Lệ Đình thấy dáng vẻ ấm ức chịu nhục của Thẩm Vi Vi, trong lòng giống như bị nhéo một cái, nắm chặt tay Thẩm Vi Vi, mất kiên nhẫn nói với Lục Lệ Hành: “Anh đừng như vậy, Vi Vi là bạn gái em, em hiểu rõ cô ấy, cô ấy là một cô gái lương thiện đơn thuần, nhất định anh đã hiểu lầm chuyện gì đó rồi.”
Thẩm Vi Vi túm lấy tay anh ta, giống như đang cầu xin anh ta đừng nói nữa.   Lục Lệ Hành nâng mắt lạnh lùng nhìn Lục Lệ Đình: “Trước khi hai người kết hôn, tôi không nhận nổi hai từ anh cả này đâu, mà chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến bản tính lương thiện đơn thuần của cô ta.”
“Nhưng mà…”
“Lệ Đình, đừng nói nữa, không sao đâu, vừa rồi là do em quá đường đột, sau này sẽ chú ý hơn.” Dáng vẻ nhường nhịn này của Thẩm Vi Vi quả thực khiến Lục Lệ Đình vô cùng áy náy, trong lòng không khỏi dâng lên cơn giận không tên.
Đứng trước mặt người nhà, ngay cả người phụ nữ của mình mà anh ta cũng không bảo vệ được!
“Khinh Khinh, lúc nãy thật sự xin lỗi cô, do tôi không tốt, cứ làm rơi bát, NG mãi khiến cô mất thời gian, cô yên tâm, lần sau quay tôi nhất định sẽ diễn thật tốt, không gây thêm phiền phức cho cô.”
Kỷ Khinh Khinh nhìn ánh mắt như lang như hổ kia của Lục Lệ Đình thì biết Thẩm Vi Vi đã thành công dời nỗi oán hận của Lục Lệ Đình lên trên người mình.
Cô vẫn cúi đầu xem kịch bản, không hề quan tâm nói: “Không có gì phải xin lỗi đâu, cũng không cần thiết. NG là chuyện rất bình thường, người từng giành giải nam chính xuất sắc nhất như anh Tưởng Tố mà hai ngày trước cũng NG không dưới mười lần, chúng ta mới NG sáu lần thôi, chưa quá lắm đâu.”
Mấy câu nói này của cô lại thành công khiến lửa giận của Lục Lệ Đình tăng vọt, nhưng trước mặt Lục Lệ Hành, Lục Lệ Đình cũng không dám làm quá với cô, cố gắng nuốt sự tức giận, kiên nhẫn nói với Thẩm Vi Vi: “Vi vi, NG cũng không phải lỗi của em, không cần xin lỗi đâu.”
Kỷ Khinh Khinh gật đầu: “Đúng vậy, NG là do đạo diễn quyết định, ánh sáng cũng liên quan rất lớn đến việc diễn viên phát huy năng lực, không thể hoàn toàn đổ lỗi lên đầu cô được.”
“Kỷ Khinh Khinh, cô đừng nói chuyện kiểu xỉa xói như vậy.”
Cô nhìn Lục Lệ Đình một cái, cũng chẳng rảnh phản ứng lại anh ta, nhiệm vụ xử lý anh ta cứ giao cho Lục Lệ Hành giải quyết đi: “Có lẽ đạo diễn Chu đang đợi, tôi đi trước đây.”
Lục Lệ Hành gật đầu.
Kỷ Khinh Khinh đứng dậy rời đi.
Thẩm Vi Vi cười nói với Lục Lệ Đình: “Lệ Đình, em cũng qua đó đây, lát nữa đóng máy chúng ta cùng về nhé.”
“Ừm, đi đi, anh chờ em.”
Thẩm Vi Vi biết hôm nay Lục Lệ Đình chắc chắn sẽ nói rõ chuyện của cô ta cho Lục Lệ Hành, nhân tiện thông báo với mọi người mình là bạn gái anh ta.
Thân phận bạn gái của cậu hai tập đoàn Lục thị, nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng cô ta cũng đợi được đến ngày này.
Sau khi Thẩm Vi Vi đi, lúc này Lục Lệ Hành mới giương mắt nhìn anh ta: “Nghe giọng điệu của cậu, chẳng lẽ muốn cưới cô ta hả?”
“Đúng, em muốn cưới cô ấy!” Lục Lệ Đình nói cực kỳ khí phách: “Cô ấy ở bên cạnh em bốn năm, biết em không có tiền, dù bước vào showbiz gặp nhiều người đàn ông có tiền có quyền hơn tôi nghìn lần, nhưng cô ấy trước ấy vẫn không rời bỏ tôi, vẫn đối xử với tôi như trước, cô ấy vất vả nhiều năm như vậy, tôi nhất định sẽ để cô ấy trở thành vợ của Lục Lệ Đình!”
“Nói thật, cậu muốn cưới ai là việc của cậu, cũng chẳng liên quan đến tôi, nên cậu tự mình quyết định đi, nhưng, nếu như cậu đã muốn cưới cô ta, muốn để cô ta bước vào nhà họ Lục, vậy cậu phải nhận được sự đồng ý của ông nội, chỉ cần ông nội không hài lòng chuyện nào đó, cho dù Thẩm Vi Vi mang thai con của cậu thì cũng không thể bước vào cửa nhà họ Lục, cậu có hiểu không?”
“Em sẽ nói chuyện này với ông nội.” Anh ta lại cười lạnh nói: “Nếu ông nội đã cho người như Kỷ Khinh Khinh bước vào cửa, chẳng lẽ lại không để Vi Vi vào à?”
Lông mày Lục Lệ Hành hơi nhíu lại, bắt đầu cất cao giọng, vẻ không vui hiện rõ trên mặt: “Cậu nói cái gì?”
Lục Lệ Đình đã quyết định cưới Thẩm Vi Vi vẫn chưa dám xung đột với Lục Lệ Hành, anh ta câm miệng không nói gì.
Lục Lệ Hành liếc anh ta mội cái.
“Cậu có hiểu lầm gì với Khinh Khinh thì hôm nay nói rõ ràng một lần với tôi luôn đi.”
“Tôi chẳng hiểu lầm gì cô ta cả.”
"Tôi nhớ lúc trước cậu từng nói, lúc đang yêu nhau, vì cậu không có tiền nên cô ấy mới rời khỏi cậu, sau đó ở bên cạnh cậu ấm nhà giàu nào đó."
Lục Lệ Hành híp mắt nhìn anh ta: “Cậu cảm thấy tất cả mọi người đều phải ở bên cạnh cậu chịu khổ giống như Thẩm Vi Vi à?”
“Tôi không hề nghĩ nghĩ vậy.”
“Vậy vì sao lúc Kỷ Khinh Khinh rời đi thì cậu lại chỉ trích cô ấy?”
“Tôi…”
“Tôi nhớ cậu đã từng nói, Kỷ Khinh Khinh vì tiền mới chia tay với cậu, còn nói cô ấy là người thấy tiền thì sáng mắt, cực kỳ hám lợi.”
Bị Lục Lệ Hành nói thẳng ra như vậy, Lục Lệ Đình lại không cam lòng: “Đúng! Không sai đâu, cô ta đúng là người như vậy đấy, trước kia tôi không có tiền thì cô ta không chịu được cô đơn, quyết định vứt bỏ tôi rồi ở bên một người cực kỳ giàu có, sau đó lại gả cho anh vì tiền, cô ta chính miệng thừa nhận với tôi rồi, vì tiền nên mới lấy anh thôi!”
“Đúng vậy, chắc hẳn vì tiền của tôi nên cô ấy mới gả cho tôi, cậu biết chuyện sau khi Thẩm Vi Vi bị thương đã tố cáo cô ấy, lén bắt cô ấy đền hơn hai mươi triệu tệ không? Cậu có biết cô ấy xoay sở dùng hết toàn bộ gia sản cũng không đủ hai mươi triệu tệ không?”
“Đó là cô ta bị trừng phạt đúng tội rồi!”
“Vậy nên ông nội mới nói, chỉ cần cô ấy đồng ý gả cho tôi, tình nguyện làm xung hỉ thì sẽ giúp cô ấy giải quyết hai mươi triệu tệ này. Lục Lệ Đình, chẳng lẽ cậu ngây thơ cho rằng sau khi tôi chết, ông nội sẽ giao cho tất cả tài sản của tôi cho Kỷ Khinh Khinh sao?”
Lục Lệ Hành nặng nề nhìn anh ta: “Chẳng lẽ trong lòng Kỷ Khinh Khinh không hiểu à? Cô ấy thật sự cho rằng mình có thể lấy được tài sản của nhà họ Lục sao? Chẳng qua cô ấy rơi vào đường cùng, bị ông nội lợi dụng nên mới quyết định xung hỉ cho tôi, cô ấy cũng chỉ là một quân cờ mà thôi. Ông nội cũng hiểu chuyện này nên mới thẹn với Kỷ Khinh Khinh, ông không chỉ nói với tôi một hai lần là nếu như tôi không hề muốn ở bên Khinh Khinh hay đối xử không tốt với cô ấy, ông sẽ để Khinh Khinh rời đi, trong tương lai cô ấy tìm được bạn trai vừa lòng, vậy ông sẽ dùng thân phận cháu gái trên nuôi để cho cô ấy xuất giá, không hề bạc đãi Khinh Khinh.”
Mấy câu nói của Lục Lệ Hành làm cho Lục Lệ Đình đứng đơ như bị sét đánh.
Trước kia Kỷ Khinh Khinh khoe khoang trước mặt anh ta, giương nanh múa vuốt hất cằm nói ở bên cạnh với Lục Lệ Hành chỉ vì kế thừa gia sản, nhưng bây giờ người anh này lại nói với anh ta rằng, sở dĩ cô bước vào nhà họ Lục là bị ông nội lợi dụng.
“Anh nói… lúc trước ông nội dụ Kỷ Khinh Khinh gả cho anh sao? Nhưng rõ ràng trước kia cô ta nói vì di sản của anh, còn nói…”
“Lục Lệ Đình, trên đời này chỉ có mình tôi nhiều tiền thôi sao? Cậu phải biết rằng, cô ấy không thích tôi, cậu cho rằng với bề ngoài và năng lực của cô ấy bây giờ, lấy được một người đàn ông ưu tú là chuyện rất khó sao? Vậy vì sao cứ khăng khăng phải gả cho một người chưa gặp mặt bao giờ là tôi?”
“Em…” Lục Lệ Đình nghẹn lời.
“Tôi không phủ nhận chuyện Kỷ Khinh Khinh là người coi tiền như mạng, đó là vì cậu hai như cậu sống thoải mái không lo nghĩ đã lâu nên không biết cuộc sống không hề dễ dàng như vậy, đừng nói đến Kỷ Khinh Khinh, mà ngay cả tôi đây cũng cực kỳ coi trọng tiền bạc, chẳng lẽ cậu cũng khinh thường tôi à? Cậu biết chuyện biết bao lần lần Lục thị vì khủng hoảng tài chính mà suýt phá sản không? Cậu biết vì sự thay đổi của thị trường chứng khoán mà công ty suýt nữa đã sụp đổ không? Cậu cũng từng thiếu tiền nên hiểu chuyện trên đời này không có ai muốn sống trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng cả, nếu cậu đã thật sự để ý đến chuyện năm đó, vậy đi điều tra xem năm đó vì sao Kỷ Khinh Khinh lại lựa chọn chia tay cậu.”
Lục Lệ Đình hơi đần ra. Chuyện chia tay năm đó còn có nguyên nhân gì nữa chứ, chẳng qua chỉ vì cô ta nhìn trúng tiền của thằng khốn nhà giàu đó thôi!
Lục Lệ Hành nặng nề nhìn anh ta: “Lệ Đình, cậu là em trai tôi, tôi không ngại chuyện Khinh Khinh là bạn gái cũ của cậu, sau này cho dù cậu và cô ấy không sống chung cùng một mái nhà, nhưng cũng khó tránh khỏi chuyện xuất hiện cùng nhau, cho nên tôi hy vọng cậu có thể thay đổi thái độ với Khinh Khinh, cậu là đàn ông, đừng mãi lải nhải chuyện của bạn gái cũ bên miệng như thế, huống chi đây còn là chuyện do cậu bịa ra.”
Nếu Lục Lệ Đình không phải em trai của mình, anh làm gì có thời gian và kiên nhẫn để nói mấy câu này.
"Cậu không chịu được thái độ tôi đối xử với Thẩm Vi Vi, vậy thái độ của cậu với Khinh Khinh thì tốt đấy? Tôi hy vọng từ nay về sau sẽ không nghe thấy những câu nói cô ấy hám tiền hám lợi từ miệng cậu, cũng không muốn thấy nói lời quá đáng với cô ấy trước mặt đông người, cô ấy là vợ tôi, thái độ của cậu với cô ấy thế nào thì với tôi cũng thế ấy, hiểu không?"
Lục Lệ Hành đứng dậy, nói vậy cũng đủ để Lục Lệ Đình hiểu rồi, sau này thay đổi thì việc này coi như xong, nếu không thay đổi, vậy anh sẽ không dễ dàng cho qua đâu.
“Hai giờ chiều nay tôi sẽ lên máy bay, cậu có lòng thì nên về nhà thăm ông nội nhiều hơn, tôi không phản đối chuyện cậu tự mình gây dựng sự nghiệp, nhưng chuyện gì cũng phải có giới hạn, đừng để tôi phá công ty của cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.