Tưởng Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ

Chương 37:




Chó dì Bùi nuôi?
Kỷ Khinh Khinh ngẩng đầu, nhìn chú chó nhỏ trong ngực Lục Lệ Hành.
Lục Lệ Hành đang ôm một chú Samoyed trắng như tuyết, nó rất nhỏ, chỉ bằng nửa cánh tay của Lục Lệ Hành. Chú chó nhìn rất hiền lành dễ thương, khi há miệng để lộ chiếc lưỡi, cười lên vô cùng đáng yêu.
"Wow! Chú chó này dễ thương quá!" Kỷ Khinh Khinh đặt kịch bản xuống rồi đứng dậy, tập trung nhìn vào chú chó con, hai mắt sáng lên vì vui vẻ. Cô nửa khuỵu gối, nửa ngồi xổm bên cạnh Lục Lệ Hành, vuốt ve đầu của chú chó nhỏ.
Samoyed không sợ người lạ, nó ngẩng đầu lè lưỡi vẫy đuôi nhìn Kỷ Khinh Khinh, ngoan ngoãn cọ cọ vào lòng bàn tay cô.
Kỷ Khinh Khinh trêu chọc chú Samoyed bé nhỏ, quay đầu nhìn Lục Lệ Hành, hỏi: "Dì Bùi nuôi chó lúc nào vậy? Sao tôi chưa thấy bao giờ, cũng không nghe dì ấy nhắc tới nhỉ?"
Vẻ mặt Lục Lệ Hành không hề thay đổi: "Cô mới tới đây không lâu nên không biết, bé cưng... dì Bùi đã nuôi nó lâu rồi, nhưng mà sau đó nó lại chạy mất."
Nhưng sau đó anh dừng lại, hỏi hệ thống: "Sao giá trị sinh mạng không tăng?"
"Ký chủ, ngài cần phải có lời đáp lại của vợ Kỷ Khinh Khinh của ngài mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, tăng giá trị sinh mạng."
Cơ thể Samoyed bé nhỏ cứng đờ, cái đầu nhỏ nhìn trái nhìn phải, khi ngửi thấy một luồng hơi thở nguy hiểm thì cái đuôi lập tức vểnh lên.
"Vậy chắc dì Bùi rất buồn nhỉ?" Kỷ Khinh Khinh suy nghĩ một chút, nói: "Sau khi về tặng cho dì Bùi chú Samoyed này đi."
Tay Lục Lệ Hành ôm Samoyed hơi căng thẳng, chú Samoyed nhỏ ngẩng đầu rên rỉ, giãy giụa trong tay anh.
"Tư Tư ngoan, đừng chạy lung tung nữa." Thích Tĩnh Vân đứng dậy ôm chú Samoyed nhỏ trong ngực Lục Lệ Hành, chú chó rúc trong ngực Thích Tĩnh Vân, oán hận nhìn Lục Lệ Hành, lại còn oan ức nức nở vài tiếng rồi cọ cọ vào cánh tay của Thích Tĩnh Vân.
"Đây là con Samoyed mà tôi nhặt được bên đường sau khi đến đoàn làm phim. Nó tên là Tư Tư. Tôi thấy nó dễ thương nên đã giữ lại. Sao vậy? Nhà anh Lục cũng có người nuôi một chú Samoyed giống vậy sao?"
"Là của một người dì nuôi." Kỷ Khinh Khinh cười nói: "Lúc trước dì ấy có nuôi một con Samoyed, nhưng sau đó nó chạy mất."
Thích Tĩnh Vân nhướng mày.
Dì trong nhà? Vậy hai người này đang ở chung với nhau?
"Giống y như con này à?"
Kỷ Khinh Khinh nhìn Lục Lệ Hành: "Giống hệt con này đúng không?" Nếu không thì có lẽ Lục Lệ Hành đã không nhận nhầm như vậy.
"Nếu đã giống y hệt, vậy chắc là duyên phận rồi, hay là tổng giám đốc Lục cứ mang nó về nuôi đi."
Kỷ Khinh Khinh vội vàng từ chối: "Sao lại như vậy được, bao giờ về tôi chọn một chú Samoyed khác là được rồi."
"Không sao, tôi quay phim ở bên ngoài quanh năm, mang Tư Tư về cũng chỉ có thể đưa nó vào cửa hàng thú cưng, không thể luôn mang theo nó bên mình được. Nếu hai người mang Tư Tư về mà có thể cho nó một môi trường sống tốt hơn, vậy Tư Tư chắc sẽ rất hạnh phúc, đúng không Tư Tư?"
Tư Tư kêu hai tiếng ẳng ẳng với Lục Lệ Hành.
"Cô nhìn kìa, Tư Tư đang nói nó đồng ý với Lục Lệ Hành."
Vẻ mặt Lục Lệ Hành trầm lại, anh nhìn chòng chọc Tư Tư bằng ánh mắt thiếu thiện cảm.
Một người một chó nhìn nhau ba giây.
Tư Tư quay về phía Lục Lệ Hành sủa ầm ĩ.
"Gâu gâu gâu."
Không muốn!
"Cô thấy chưa, Tư Tư nghe hai người muốn dắt nó về nhà nên vui chưa kìa!." Thích Tĩnh Vân ôm Tư Tư đặt vào trong ngực Kỷ Khinh Khinh: "Sau này Tư Tư nhờ cô chăm sóc nhé? Tôi sẽ thường xuyên đến thăm nó."
Tư Tư liều mạng giãy giụa trong ngực Kỷ Khinh Khinh, hai bàn chân trước lưu luyến kéo kéo cánh tay trước ngực Thích Tĩnh Vân.
"Gâu gâu gâu gâu gâu!!"
Buông tui ra, tui không đi đâu hết!!
"Tư Tư, chị cũng rất nhớ nhóc, nhưng đừng lo, sau này chị sẽ thường xuyên đến thăm nhóc."
"Chị Tĩnh Vân đừng lo, tôi sẽ chăm sóc Tư Tư thật tốt." Kỷ Khinh Khinh ôm chặt Tư Tư, không cho nó chạy trốn: "Tư Tư đừng lộn xộn, ngoan nào."
Lục Lệ Hành túm lấy gáy Tư Tư, nhấc nó ra từ trong ngực Kỷ Khinh Khinh. Tư Tư đang giãy giụa trong ngực Kỷ Khinh Khinh chuyển sang lòng ngực Lục Lệ Hành, trong chốc lát yên tĩnh.
"Anh Lục, xem ra Tư Tư rất thích anh."
Kỷ Khinh Khinh nhìn Tư Tư ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực Lục Lệ Hành, ánh mắt đầy mong đợi: "Mang nó về được không?"
Lục Lệ Hành nhìn cô thật sâu: "Mang về?"
"Đúng vậy! Dì Bùi chắc sẽ rất vui nếu chúng ta mang nó về!"
"Vậy cô nên nói gì?" Lời nói Lục Lệ Hành có hàm ý, ý của lời này vào tai Kỷ Khinh Khinh thì không cần nói cũng biết.
Cô thấp giọng ho khan, trong lòng oán trách Lục Lệ Hành gan to, ở dưới mắt nhiều người như vậy, mặt cô đỏ từ cổ đến mang tai, nhìn Thích Tĩnh Vân.
Thích Tĩnh Vân lập tức nhận ra bầu không khí không biết vì sao lại kỳ quái và mờ ám giữa hai người, cô ta gượng cười ngồi bên cạnh đạo diễn Chu, tiếp tục giả bộ thảo luận kịch bản với đạo diễn Chu và Tưởng Tố.
"Không phải anh nói lúc trước dì Bùi có nuôi một con chó đi lạc sao? Dì Bùi tốt với tôi như vậy, tôi đưa cho dì ấy một chú chó để dì ấy vui vẻ không được à? Vả lại dì ấy chăm sóc anh nhiều năm, anh đừng keo kiệt như vậy."
"Tôi keo kiệt?"
"... Không phải, anh không keo kiệt, anh rất rộng lượng, được chưa? Anh chiều tôi lần này đi, tôi rất thích nó, anh nhìn Tư Tư vừa ngoan vừa dễ thương chưa kìa, mang nó về nhà có thể chơi với ông nội."
Lục Lệ Hành quan sát chú Samoyed, im lặng không trả lời.
Kỷ Khinh Khinh nhìn Lục Lệ Hành im lặng, thật sự rất muốn tóm Samoyed về tay mình.
Thế nhưng dù sao cô cũng ở nhà họ Lục không lâu, việc mang thú cưng về nhà vẫn nên để Lục Lệ Hành làm mới thích hợp.
"Anh xem Tư Tư dễ thương như vậy kìa!" Kỷ Khinh Khinh bắt lấy cánh tay Lục Lệ Hành: "Chồng ơi, có được không?"
"Giá trị sinh mạng +1, giá trị sinh mạng hiện tại là bốn giờ."
Lục Lệ Hành nhướng mày nhìn cô.
"Chồng ơi, anh đồng ý với em một lần thôi, được không? Chồng ơi, chồng ơi, chồng ơi, chồng ơi...chồng ơi, được không anh?"
"Giá trị sinh mạng +6, giá trị sinh mạng hiện tại là mười giờ."
Đạo diễn Chu - người giả vờ thảo luận kịch bản ở một bên nãy giờ chợt dừng lại, cúi đầu ho khan dữ dội. Thế nhưng ông ta không dám ho thành tiếng, sợ mình quấy rầy Lục Lệ Hành và Kỷ Khinh Khinh liếc mắt đưa tình nên bị nghẹn đến mặt đỏ bừng, suýt chút nữa còn tắt hơi.
Thích Tĩnh Vân nhìn câu thoại trong kịch bản. Kỳ lạ thật, rõ ràng cô ta đã thuộc làu rồi nhưng sao lời thoại trong mắt cô ta lúc này chỉ vỏn vẹn có hai chữ “chồng ơi” như vậy?
Tưởng Tố có thể coi là người có phản ứng bình thường nhất, cũng giống như Lục Lệ Hành, nghe Kỷ Khinh Khinh kêu mấy tiếng chồng ơi, khóe miệng anh ta cũng dần dần nhếch lên.
Thấy anh không đáp lại mình, Kỷ Khinh Khinh dừng lại, ánh mắt nhìn Lục Lệ Hành kiểu "đủ rồi nhé".
Cô gọi đến miệng muốn khô luôn rồi, nếu còn gọi nữa thì có lẽ mặt mũi cô sẽ bị vứt sạch hết.
Lục Lệ Hành ước lượng thời gian, cuối cùng mới mở miệng: "Được rồi, mang về!"
"Gâu gâu gâu gâu gâu!"
"Ai tới đây cứu tôi với!!!"
"Cám ơn chồng."
"Giá trị sinh mạng +1, giá trị sinh mạng hiện tại là mười một giờ."
Lấy đủ giá trị sinh mạng, Lục Lệ Hành thỏa mãn rời đi, đương nhiên trước khi đi còn tìm dây xích, bất đắc dĩ dắt Tư Tư lên xe trở về khách sạn.
Kỷ Khinh Khinh được đồng ý mang chó về nhà lúc này đang vô cùng hài lòng ngồi xuống, tiếp tục thảo luận kịch bản với nhóm người đạo diễn Chu.
Mấy người đều lặng lẽ nhìn cô.
Kỷ Khinh Khinh mở kịch bản, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ba cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Những lời lúc nãy cô nói chắc mấy người này đều đã nghe hết rồi.
Kỷ Khinh Khinh giả bộ bình tĩnh: "Chị Tĩnh Vân, cảm ơn chị đã tặng Tư Tư cho tôi, vậy tôi mời mọi người bữa trưa nhé!"
"Vậy thì cám ơn cô Kỷ."
"Đừng khách sáo như vậy, gọi tôi là Khinh Khinh là được rồi."
Đạo diễn Chu cười khô khan: "Khinh Khinh, quan hệ của cô và anh Lục rất tốt sao?"
"Cũng được."
"Bao lâu rồi? Lúc vừa tiến vào đoàn phim chắc vẫn chưa bắt đầu đâu nhỉ?"
Kỷ Khinh Khinh chỉ mỉm cười.
Lúc vừa vào đoàn phim cô còn đang tình tứ với Cô Thiếu Ngu, bắt đầu thế quái nào được?
Thích Tĩnh Vân cũng cười nói: "Anh Lục có vẻ rất thích cô."
Thích gì chứ, anh ta chỉ thích nghe gọi anh ta là “chồng” thôi.
Trái lại Tưởng Tố không nói gì, chỉ nói: "Nắm bắt thật tốt."
"Đúng vậy, nắm bắt thật tốt."
"Đúng vậy, phải nắm cho tốt nha!"
Ba người bọn họ đều là những người đã trải qua thăng trầm trong giới giải trí, nếu Lục Lệ Hành không có hứng thú với Kỷ Khinh Khinh, chắc chắn anh sẽ không để cô lượn lờ trước mặt mình.
Kỷ Khinh Khinh cảm thấy bọn họ đã hiểu lầm gì đó nhưng cuối cùng cô vẫn không giải thích, chỉ mỉm cười gật đầu theo phép lịch sự.
Buổi chiều, Kỷ Khinh Khinh ngồi ở đó đọc kịch bản, ghi nhớ lời thoại, thỉnh thoảng nhìn Thích Tĩnh Vân và Tưởng Tố diễn cặp để học hỏi. Buổi chiều cứ như vậy trôi qua. Gần chạng vạng tối, vì buổi sáng Thích Tĩnh Vân và Tưởng Tố bị NG quá nhiều lần dẫn đến cảnh quay phải kéo dài, cảnh quay buổi tối của cô đương nhiên bị hoãn sang ngày mai.
Kỷ Khinh Khinh hoàn thành công việc sớm, không quay phim trái lại khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm, dù sao cô cũng chỉ là con gà mờ, có nhiều thời gian chuẩn bị cũng tốt.
Nửa tiếng sau cô đã về đến khách sạn, trở lại phòng của mình. Lúc này cô mới nhớ ra Lục Lệ Hành đã đổi sang phòng 2507, hành lý cũng đã bị chuyển đi hết rồi.
Cô xoay người đi lên tầng 25.
2507 là một trong hai phòng tốt nhất của khách sạn, có phòng khách, phòng bếp, phòng làm việc, rộng hơn căn phòng đơn 2109 của cô không biết bao nhiêu lần, hai người ở rất dư dả.
Ôn Nhu đặt đồ của Kỷ Khinh Khinh xuống sau đó nhanh chóng ra khỏi phòng, không dám quấy rầy không gian của hai người.
Kỷ Khinh Khinh tẩy trang sau đó đi tới đi lui trong phòng, sau đó tìm thấy Lục Lệ Hành đang ngồi trước bàn làm việc trong phòng đọc gõ gõ bàn phím.
"Tư Tư đâu rồi?"
Bàn tay gõ phím của Lục Lệ Hành dừng lại, anh ngẩng đầu lên nhìn cô: "Tôi sai người đưa nó vào bệnh viện thú cưng rồi, ngày mai đón."
Kỷ Khinh Khinh gật đầu, sau đó hỏi: "Bảy giờ rồi, anh ăn cơm chưa?"
"Chưa."
"Vậy để tôi gọi người mang thức ăn lên, nhân tiện, lần sau đừng mang vây cá mập cho tôi nữa. Mọi người đều có trách nhiệm bảo vệ động vật hoang dã!"
Lục Lệ Hành mỉm cười, “ừ” một tiếng, xem như đồng ý.
Kỷ Khinh Khinh gọi điện đặt đồ ăn. Sau khi ăn uống no nê, cô tiếp tục cầm kịch bản vào phòng ghi nhớ lời thoại, còn Lục Lệ Hành thì tiếp tục xử lý công việc trong phòng làm việc, hai người không nói gì với nhau.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, tròng lòng Kỷ Khinh Khinh vô cùng thấp thỏm, nhất là khi cô thấy dáng vẻ đạo diễn Chu đang mắng ai đó, thật khiến người rét lạnh. Để tối mai không bị mất thể diện và bị mắng, Kỷ Khinh Khinh lại lấy lời thoại đã học thuộc làu ra xem xét một hồi, một mình tự xây dựng cảm xúc, biểu diễn với không khí.
Cô nhìn không khí một cách trìu mến rồi bắt đầu đọc lời thoại.
"Vì sao anh không yêu em, em có chỗ nào không bằng cô ta? Anh có biết em..."
"Tôi biết."
"Anh biết? Cho nên từ trước tới giờ anh vẫn luôn lợi dụng em?"
"Ừ."
"Anh nói thật chẳng lẽ em sẽ không giúp anh sao? Vì sao anh phải lừa gạt em, lợi dụng em!"
"Thật xin lỗi."
"Lục Tây Thần..." Kỷ Khinh Khinh nhíu mày, thở dài. Cô nhìn kịch bản trước mặt, cảm giác này không đúng.
Lục Tây Thần trong kịch bản là một người máu lạnh, vì quyền thế mà không từ thủ đoạn nào, không ngần ngại lợi dụng một người phụ nữ mà mình không có tình cảm. Hình dung về một nhân vật như vậy, trong đầu Kỷ Khinh Khinh nhanh chóng hiện ra gương mặt của Lục Lệ Hành.
Vì thỏa mãn ham muốn cá nhân của mình, anh đã bắt cô gọi anh là chồng trước mặt mọi người.
"Lục Tây Thần... không, Lục Lệ Hành, lúc đầu nếu không phải bố tôi liều chết thu nhận và giúp đỡ anh thì anh đã sớm bị người ta giết rồi! Nhiều năm qua tôi đã từng nghĩ sắt cũng có thể mài thành kim, chỉ là tôi không thể ngờ rằng anh lại ăn cháo đá bát, lòng lang dạ sói, hèn hạ đê tiện như vậy! Lục Lệ Hành! Rốt cuộc anh có còn lương tâm hay không?"
Kỷ Khinh Khinh đặt tình cảm của mình vào, khàn giọng hét, hai tay nắm chặt thành quyền, cố gắng hết sức để cảm nhận sự đau buồn và phẫn nộ đan xen của nhân vật trong kịch bản khi biết người mình yêu nhất lại luôn lợi dụng mình.
Cô không phải một món đồ chơi!
"Lục Lệ Hành, rốt cuộc anh có yêu em không?"
"Tại sao anh không yêu em, phải làm sao thì anh mới yêu em, em có thể cho anh bất cứ thứ gì bao gồm cả tính mạng của em! Em yêu anh như vậy..."
Vẻ mặt Kỷ Khinh Khinh xúc động, cao giọng nói: "Nhưng... Dù anh lòng lang dạ sói, anh ăn cháo đá bát, anh hèn hạ đê tiện, nhưng em... em..."
Cô đau buồn và tức giận quay người ra cửa.
Vừa xoay người, Lục Lệ Hành đột nhiên xuất hiện trước mắt cô, đứng ở trước cửa phòng, nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng hứng thú.
Cô muốn dừng lại nhưng vì cảm xúc đã dâng trào tới đỉnh điểm, cô không kịp nữa rồi.
"Em yêu anh như vậy mà Lục Lệ Hành!!!"
Trong tích tắc, căn phòng lặng như tờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.