Tưởng Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ

Chương 33:




Trong chuyện này, hệ thống cũng trả lời cực kỳ vô tội.
“Nhưng ngài đâu có hỏi tôi.”
Tài liệu đã bị cào rách, mặt Lục Lệ Hành không đổi sắc gọi điện thoại cho trợ lý, rất nhanh trợ lý đã đưa một bản tài liệu mới tinh để trên bàn làm việc của anh.
“Gần đây có kế hoạch đến thành phố Y khảo sát không?”
Trần Tịnh đỡ gọng kính trên mũi, cúi đầu nghiêm túc trả lời: “Thưa sếp, tạm thời vẫn chưa có kế hoạch ạ.”
Tuy rằng tập đoàn có ý tưởng phát triển các công ty chi nhánh nhưng tình hình phát triển kinh tế của thành phố Y cũng không quá khả quan, vì thế trong cuộc họp chính Lục Lệ Hành đã tự bỏ phiếu phủ quyết.
“Không có hạng mục nào à?”
“Công ty tạm thời không có hạng mục đầu tư nào ở thành phố Y.”
Lông mày Lục Lệ Hành nhíu chặt: “Kiểm tra lịch nghỉ phép của tôi một chút đi.”
“Vâng.” Từ khi Lục Lệ Hành bắt đầu vào công ty, Trần Tịnh đã đi theo làm trợ lý cho anh. Bây giờ chính là lúc để cô ấy thể hiện mình là một người trợ lý cực kỳ có năng lực và khôn khéo, sau một thoáng nghiêm túc tính toán trên máy tính bảng, cô ấy cười đáp: “Anh làm việc sáu năm nhưng căn bản không hề nghỉ phép, ngày nghỉ trong sáu năm qua cộng với ngày nghỉ tích lũy cuối tuần là 703 ngày. Tuy nhiên công ty có quy định nhân viên được bảo lưu ngày nghỉ trong một năm, vì thế trong năm nay thời gian nghỉ phép cộng với thời gian nghỉ hưởng lương của anh là 120 ngày.”
120 ngày, tương đương với 4 tháng.
Sau khi tính toán ra con số khủng kiếp này, Trần Tịnh cũng suýt nữa không giữ được sự bình tĩnh.
Cô ấy biết ông chủ của mình là người cuồng công việc, nhưng năm sáu năm làm việc liên tục mà không hề nghỉ phép, nói ra thì ai có thể tin chứ?
“Tổng giám đốc Lục, anh muốn nghỉ mấy ngày ạ?”
Lục Lệ Hành nhớ lại công việc gần đây của mình, hạng mục quan trọng nhất của công ty cũng đã kí hợp đồng xong, những việc râu ria không đáng kể kia có thể giao cho cấp dưới, anh hoàn toàn không cần phải ra mặt, hơn nữa gần đây công ty cũng không có hạng mục lớn nào bắt buộc phải có mặt anh.
“Nghỉ một tuần trước đã, bắt đầu từ ngày mai luôn.”
“Vâng.” Trần Tịnh ghi lại.
“À, giúp tôi đặt vé máy bay sớm nhất đến thành phố Y trong sáng ngày mai nhé.”
“Cảnh cáo tử vong, trong hai giờ nữa hãy ăn tối cùng vợ ngài là Kỷ Khinh Khinh, từ bỏ nhiệm vụ hoặc nhiệm vụ thất bại sẽ bị khấu trừ 10 giờ giá trị sinh mạng.”
What?
Tài liệu mới lại bị Lục Lệ Hành cào rách một đường thật lớn lần nữa.
Tài liệu lại hỏng lần nữa.
“Đi lấy một bản tài liệu mới đến đây, còn nữa, giúp tôi đặt vé máy bay đến thành phố Y ngay trong đêm nay, càng nhanh càng tốt.”
Trần Tịnh không biết vì sao Lục Lệ Hành lại đột nhiên muốn đổi giờ đặt vé máy bay trong đêm nay, nhưng nghĩ đến việc anh nói đổi thời gian, có lẽ là chuyện đặc biệt quan trọng.
“Vâng, tôi lập tức đi ngay.”
Lục Lệ Hành vẫn duy trì sự bình tĩnh của mình.
Nhiệm vụ này không có khả năng hoàn thành, hiện tại anh chỉ còn 22 giờ giá trị sinh mạng, 10 giờ giá trị sinh mạng này đã chắc chắn bị trừ. Nói cách khác, bây giờ anh chỉ còn 12 giờ giá trị sinh mạng thôi, nếu đã không chung chăn chung gối với Kỷ Khinh Khinh, vậy tối nay có ngủ cũng chỉ lãng phí giá trị sinh mạng thôi, vậy đêm nay anh nhất định phải đến thành phố Y.
Nếu không, tính mạng anh sẽ rất bấp bênh.
Sau khi Trần Tịnh rời khỏi phòng, Lục Lệ Hành bắt đầu gửi mail báo việc mình nghỉ phép cho phó tổng của công ty.
Mail thành công được gửi đi, Lục Lệ Hành mặc áo khoác, dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài, Trần Tịnh đứng trước cửa đang chuẩn bị đi vào vội xoay người lập tức đi theo anh.
“Tổng giám đốc Lục, đây là tài liệu ạ.” Cô ấy đưa tài liệu mới vừa in xong cho Lục Lệ Hành, anh cầm giấy bút và tài liệu, vừa đi vừa ký tên mình lên mấy tờ giấy cuối cùng.
“Vé máy bay đâu rồi?”
“Tôi đã đặt vé máy bay lúc bảy giờ rưỡi cho anh rồi, đồng thời cũng giúp anh đặt khách sạn, sau khi đến thành phố Y sẽ có người tới đón anh, lịch nghỉ phép cũng được trình lên rồi ạ.”
Lục Lệ Hành dừng một chút: “Giúp tôi đặt khách sạn Thiên Ngự đi.”
Trần Tịnh sững sờ nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại: “Vâng.”
Lục Lệ Hành gật đầu, sau đó đi vào thang máy.
“Trần Tịnh, vừa rồi tôi không nghe lầm đấy chứ? Sếp Lục sắp nghỉ phép hả?”
“Hình như có việc gấp đến thành phố Y.”
“Trời ạ, tôi làm việc trong công ty này ba năm rồi, suốt ba năm nay ngoài mấy ngày nghỉ tết ra, tôi chưa thấy Tổng giám đốc Lục nghỉ ngày nào, chuyện gì mà quan trọng thế nhỉ?”
“Cô mới ba năm thì đã là gì, tôi tới công ty sáu năm rồi mà chưa từng thấy anh ấy nghỉ phép một ngày nào đâu.”
“Cô biết chuyện gì không?”
“Ai mà biết được.”
“…”
Trên đường đến sân bay, Lục Lệ Hành gọi điện thoại cho ông cụ Lục nói chuyện mình đến thành phố Y, từ trước tới nay ông cụ Lục rất yên tâm về chuyện của anh nên cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn dò anh chăm sóc mình cho tốt.
Bảy giờ rưỡi, máy bay cất cánh, sau khi bay gần bốn tiếng, Lục Lệ Hành xuống máy bay lúc 11 giờ, anh lập tức lên xe đến khách sạn.
Lục Lệ Hành cầm điện thoại xem lịch trình của Kỷ Khinh Khinh mà Trần Thư Diệc gửi, gần 12 giờ, anh đã tới khách sạn Thiên Ngự.
Anh không biết lúc này Kỷ Khinh Khinh đã ngủ hay chưa nên gọi điện thoại cho quản lý Tần Việt của cô.
Tần Việt đang bận trao đổi với phó đạo diễn về công việc kế tiếp của Kỷ Khinh Khinh sau khi vào đoàn phim nên cũng không quá chú ý đến một cuộc điện thoại xa lạ, anh ta tiện tay cúp máy.
Lục Lệ Hành lập tức gọi ngay cho Kỷ Khinh Khinh, có người nhận nhưng không phải Kỷ Khinh Khinh mà là trợ lý của cô.
“Ngại quá, hiện tại chị Khinh Khinh không tiện nghe điện thoại đâu ạ.”
“Tôi là Lục Lệ Hành.”
Trợ lý Ôn Nhu hơi sửng sốt, đầu óc tạm dừng ba giây để tỉnh táo lại, hít hà một hơi: “Chào tổng giám đốc Lục ạ!”
Lục Lệ Hành cầm thẻ phòng đứng trước cửa thang máy chờ thang máy, anh hỏi:
“Kỷ Khinh Khinh đang làm gì vậy?”
“… Đang tắm ạ.”
“Số phòng của cô ấy là bao nhiêu?”
“2109 ạ.”
Thang máy đến, Lục Lệ Hành ừ một tiếng rồi cúp điện thoại, đi thẳng lên tầng 21.
Ngoài cửa phòng 2109, Lục Lệ Hành đang gõ cửa.
Ôn Nhu mở cửa ra, nhìn thấy Lục Lệ Hành đứng ngoài cửa thì trái tim suýt nữa ngừng đập.
Sau khi cô ấy nhận điện thoại của Lục Lệ Hành thay Kỷ Khinh Khinh, cô ấy đã thoáng đoán được Kỷ Khinh Khinh và Lục Lệ Hành có quan hệ gì đó nhưng không ngờ đêm nay Lục Lệ Hành sẽ xuất hiện ở khách sạn này!
Lại còn đứng trước cửa phòng 2109 nữa chứ!
Đêm nay các cô mới đến khách sạn, mà hiện tại Tổng giám đốc Lục lại xuất hiện ở đây, điều này chứng tỏ chuyện gì?
Chứng tỏ các cô vừa tới nơi, tổng giám đốc Lục cũng theo ngay sau.
“Tổng giám đốc Lục… Anh, anh, anh đang…”
Lục Lệ Hành bước một bước vào trong phòng, Ôn Nhu nghiêng người nhường đường cho anh.
“Tôi đến du lịch.” Mặt Lục Lệ Hành không đổi sắc nói, tầm mắt quét qua căn phòng một vòng: “Cô ấy vẫn đang tắm sao?”
Ôn Nhu gật đầu.
“Sao muộn thế?”
Ôn Nhu cười nói: “Ngày mai chị Khinh Khinh phải vào đoàn phim rồi nên cả đêm đều đọc kịch bản, sau đó còn luyện tập lời kịch với tôi, vì thế mới tắm hơi muộn một chút ạ.”
“Cô về nghỉ ngơi trước đi.”
Ôn Nhu nhìn Lục Lệ Hành, sau đó nhìn về phía phòng tắm, trong lòng lo sợ bất an, không biết là nên đi hay không đi mới phải.
Lục Lệ Hành nhìn cô ấy đang đắn đo nên hỏi: “Có việc gì sao?
“… Không, Tổng giám đốc Lục à, tôi đi trước đây.”
Nói xong cô ấy ba chân bốn cẳng chạy đi.
Lục Lệ Hành đánh giá căn phòng, cũng khá lớn, bên chiếc giường 1,8 mét để một chiếc bàn trang điểm, bên cửa sổ đặt một chiếc sô pha đơn, hơn nữa còn có một ban công nhỏ.
Điều hòa trong phòng được trang bị đầy đủ, Lục Lệ Hành cởi áo khoác ra, sau cả quãng đường ngồi tàu xe cực kỳ mệt mỏi, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng, anh ngồi xuống nghỉ ngơi.
Sao anh cảm thấy hôm nay còn mệt hơn việc anh làm việc liên tục trong bốn năm ngày nhỉ?
Xoa xoa vầng trán mệt mỏi của mình, Lục Lệ Hành chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi thì chợt  nghe được tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Kỷ Khinh Khinh cất cao giọng nói: “Ôn Nhu, lấy giúp chị lọ kem dưỡng da với, ở trên bàn trang điểm ấy.”
Lục Lệ Hành nhìn về phía một đống mỹ phẩm dưỡng da đầy ắp trên bàn trang điểm, miễn cưỡng lấy một lọ kem dưỡng da trong hàng đống chai lọ lớn lớn bé bé kia.
Kỷ Khinh Khinh đứng trong phòng tắm một lúc lâu không nghe thấy tiếng động trong phòng, cho rằng Ôn Nhu đi rồi nên quấn đại khăn tắm lên người, mở cửa, chân trần bước ra khỏi phòng tắm.
Đúng lúc Lục Lệ Hành cầm lọ kem dưỡng da đứng dậy, hai người đối diện nhìn nhau qua chiếc giường.
Kỷ Khinh Khinh đoán mình hoa mắt rồi, nếu không sao cô lại nhìn thấy Lục Lệ Hành trong thời gian và địa điểm này được?
Cô giơ tay dụi mạnh hai mắt mình, lúc mở ra lần nữa, Lục Lệ Hành đã bước tới trước mặt cô, tư thế từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm giọt nước rơi xuống từ trên tóc cô, chảy từ chiếc cổ trơn bóng xuống phần ngực trắng nõn, mãi đến khi giọt nước kia hoàn toàn biến mất trong khăn tắm.
Không khí an tĩnh kỳ lạ trong vài giây.
Kỷ Khinh Khinh bấy giờ mới phản ứng lại, ánh mắt dường như đang nhìn thấy quỷ, vội vàng túm chặt lấy khăn tắm trước ngực mình rồi xoay người chui vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại.
Lục Lệ Hành?
Người trong phòng là Lục Lệ Hành sao? Cô không hoa mắt chứ!
Lồng ngực Kỷ Khinh Khinh đập thình thịch như trống.
Ánh mắt cô vẫn khó tin xuyên qua thủy tinh mờ mịt của phòng tắm, miễn cưỡng nhìn ra bên ngoài.
Không sai, đây đúng là Lục Lệ Hành.
Nhưng vì sao Lục Lệ Hành lại ở đây?
Lúc này anh ta ở đây làm gì chứ?
Nhưng mấy chuyện này giờ đã không quan trọng, quan trọng là, vừa rồi cô mặc cái quỷ gì xuất hiện ở trước mặt Lục Lệ Hành thế?
Cô cúi đầu nhìn thứ mình bọc đại lên người, đằng trong không mặc gì, có lẽ vừa rồi hơi lộ nên vội thay khăn tắm thành áo ngủ, cẩn thận mặc vào, sau đó soi gương một cách kỹ lưỡng, khi xác định không có chỗ nào không ổn mới đi ra khỏi phòng tắm.
Lục Lệ Hành ngồi trên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi.
Kỷ Khinh Khinh nhíu chặt lông mày: “Muộn vậy rồi, sao… sao anh lại tới đây?”
Lục Lệ Hành lời ít ý nhiều nói: “Đi nghỉ dưỡng.”
Đi nghỉ dưỡng á? Tối muộn còn chạy tới đây để nghỉ dưỡng?
Là bởi danh lam thắng cảnh trong nước quá đẹp hay là bởi anh chê khách sạn năm sao sang chảnh quá nên muốn ghé nơi khỉ ho cò gáy này để trải nghiệm cuộc sống?
Kỷ Khinh Khinh không tin chuyện quỷ quái này của anh đâu.
“Anh tới đây nghỉ dưỡng thật sao? Chỗ hoang vu thế này mà anh lại tới nghỉ dưỡng à?”
Người bình tĩnh như Lục Lệ Hành phút này cũng thấp giọng ho khan một tiếng, không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại: “Dường như nhìn thấy tôi khiến cô rất không vui nhỉ?”
Kỷ Khinh Khinh ngoài cười nhưng trong không cười: “Tối muộn rồi anh còn xuất hiện trong phòng tôi, trước đó lại không báo tin tức nào cả, tôi vui được à? Tôi suýt bị anh hù chết rồi đấy?”
Lục Lệ Hành trầm mặc một lát, trong giọng mang theo chút áy náy: “Xin lỗi, vội quá nên quên nói với cô một tiếng.”
Thật sự chuyện này quả thật quá mức đường đột với anh.
Kỷ Khinh Khinh bất đắc dĩ, tới cũng tới rồi, làm sao bây giờ nữa?
“Được rồi, đã muộn thế này chắc anh cũng mệt rồi, mau đi nghỉ ngơi đi.”
Kỷ Khinh Khinh không cho rằng Lục Lệ Hành không đặt phòng, căn phòng bé tí này của cô nhỏ gấp ba lần phòng trong nhà, xoay người một chút cũng có thể đụng người khác, sao có thể khiến cậu ấm như Lục Lệ Hành hạ mình ở đây được.
Lục Lệ Hành đứng dậy cởi âu phục, tiện tay ném lên sô pha.
“… Anh định ngủ ở đây sao?”
Lục Lệ Hành hợp tình hợp lí hỏi lại: “Chúng ta là vợ chồng, không ngủ đây, vậy em nói tôi ngủ chỗ nào?”
“Anh không đặt phòng à?”
“Không phải em đặt rồi sao?”
“…” Thật sự không còn cách nào phản bác nữa, không ngờ Lục Lệ Hành lại là người tiết kiệm như vậy.
Mà thôi, anh muốn ngủ thì cứ ngủ đi, muốn lăn thì cứ việc, dù sao chiếc giường này của cô cũng đủ lớn, hai người ngủ không thành vấn đề.
Kỷ Khinh Khinh lấy một bộ đồ ngủ của khách sạn từ trong tủ quần áo ném cho anh: “Tắm trước đã.”
Lục Lệ Hành đi vào toilet.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Kỷ Khinh Khinh xoay người nhìn xuyên qua mắt mèo, ngoài cửa có một người đàn ông xa lạ đang đứng.
Cô hỏi cách cánh cửa: “Ai đấy?”
“Là tôi, Lâm Nhạc.”
Lâm Nhạc nào?
“Đạo diễn Lâm!”
Đạo diễn Lâm sao?
Kỷ Khinh Khinh nhìn phòng tắm một cái, sau đó mở cửa ra.
“Đạo diễn Lâm, đã muộn thế này rồi, có việc sao?” Cô không bước lên, Kỷ Khinh Khinh chỉ đứng bên cửa, mỉm cười nhìn vị đạo diễn này.
Đạo diễn này họ Lâm tên Nhạc, là phó đạo diễn của đoàn phim, khuôn mặt bình thường, do dầm mưa dãi nắng nhiều nên làn da ngăm đen, cao khoảng 1m78 gì đó, dáng người to lớn, thoạt nhìn rất mạnh mẽ.
Công việc của anh ta ở đoàn phim chủ yếu là bàn bạc trao đổi với diễn viên, đạo diễn không thể nào quán xuyến hết mọi việc hay chọn từng diễn viên của một bộ phim được, cho nên vị đạo diễn này cũng có chút quyền lực.
Lâm Nhạc nhìn hai bên hành lang: “Sao quay lại mà không nói trước với tôi một tiếng, muốn qua cầu rút ván hả?”
Kỷ Khinh Khinh ngẩn ngơ nhìn anh ta.
Lâm Nhạc đẩy cô vào trong phòng, thuận tay còn đóng cửa phòng lại.
“Này… Anh làm gì thế?”
Lâm Nhạc không vui nhìn Kỷ Khinh Khinh, cực kỳ không kiên nhẫn, anh ta nhìn chằm chằm Kỷ Khinh Khinh như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
“Cô nói tôi làm gì sao? Nếu không có tôi, vị trí nữ hai kia của cô có thể lấy dễ như thế à?”
Kỷ Khinh Khinh chợt hiểu ra, hoá ra nhân vật nữ hai này là Lâm Nhạc đi cửa sau giành cho Kỷ Khinh Khinh à?
“Được rồi, đừng giả vờ nữa, lúc trước không phải cô đã nói rõ rồi sao? Giao dịch công bằng mà, đêm nay cô đừng mơ qua loa cho có với tôi.”
Vậy tức là hôm nay Lâm Nhạc đến đây để thực hiện giao ước lúc trước với Kỷ Khinh Khinh à?
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào.
Lâm Nhạc kinh ngạc: "Trong phòng cô còn có người sao?"
Kỷ Khinh Khinh nhẹ nhàng nở nụ cười.
Nếu không có ai, sao cô dám để anh ta vào đây chứ?
Nụ cười cô còn đang vương bên miệng nhưng một giây sau đã cứng lại, sau khi cẩn thận suy nghĩ lại, cô thầm chột dạ, không ổn rồi!
Nếu để Lục Lệ Hành bắt tại trận, cô có trăm cái miệng cũng không thể giải thích được.
"Đi đi đi! Anh đi nhanh đi."
Cửa phòng vừa mở, cửa phòng tắm trong phòng cô cũng bị kéo ra.
Lục Lệ Hành vén ống tay áo sơ mi, ánh mắt lạnh nhạt, đôi đồng tử tối tăm, nhìn Lâm Nhạc đứng đằng xa, giọng nói lạnh băng: “Giao dịch công bằng gì?”
Trong phòng yên tĩnh tới đáng sợ.
Kỷ Khinh Khinh vô thức run cầm cập, dưới đáy lòng lộp bộp một tiếng, trong đầu chỉ xuất hiện hai chữ “toang rồi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.