Trên đường trở về, Hà lão xách theo đèn lồng, hắn đã râu tóc bạc trắng, trông giống như một lão già thành tinh, khám phá tất cả những điều còn mơ hồ:
“Lúc trước ta làm nghề y ở Lĩnh Nam, học sinh này của ta lại muốn ta vào cung xem bệnh cho một người.”
“Ta đành phải tính một quẻ cho cô nương này, trị được bệnh, không trị được mệnh, mới tặng cho nàng một viên thuốc giả chết, cùng với vải sấy khô.”
“Lão già ta đây cũng không có ý gì khác, chỉ là không đành lòng đứa học sinh này của ta ủ một vò rượu đắng, bản thân say.”
“Nhóc con, ngươi nghe thì biết vậy, đừng suy nghĩ nhiều, trước kia đều là chuyện quá khứ.”
6.
“Thôi Chưởng Châu nàng cho dù là phu thê cùng hoạn nạn với bệ hạ, cũng chỉ là một nắm đất vàng, một câu chuyện cũ”
“Hiện giờ người bệ hạ yêu thương nhất là ta, để phụ thân mẫu thân của ta cầm tiền thanh toán, chẳng qua mấy cái mạng rẻ tiền của đám nạn dân, còn có thể tạo ra sóng gió gì?”
Ngày mùa hè phương nam hạn hán, hiện giờ đã qua thu, lại truyền tới tin tức dịch bệnh.
Bạc cứu tế triều đình gửi xuống, chủ quản cứu tế Thôi gia tham ô năm phần, Thôi Minh Xu cầm đi ba phần làm trang sức xiêm y.
Còn lại hai phần là ở trong tay quan viên bên dưới, lại lấy mất gần hết.
Đến trong tay nạn dân lĩnh nam, chỉ còn trấu cám và dược liệu mục nát.
Mới đầu chỉ là những tấu chương nhỏ lẻ, chết một vài bá tánh nghèo khổ.
Sau đó dịch bệnh mở rộng, không ít người thân tích của quan viên cũng mất mạng.
Tình hình tai nạn như một mồi lửa, rốt cuộc Thôi gia cũng không che được nữa.
Yến Lang quăng tấu chương trần tình ở phương Nam trước mặt Thôi Minh Xu.
Thôi Minh Xu vẫn còn muốn giải thích cho bản thân, vuốt hộ giáp điểm thuý trên tay ậm ừ:
“Chết đều là tiện dân phía dưới, cùng lắm thì gọi các tướng sĩ tới doạ nạt, ở bên ngoài, mặc kệ bọn họ đi tìm chết, chết hết rồi thì không còn dịch bệnh nữa. So với cái này, A Lang chàng mau nhìn xem đại điển phong hậu ta nên mặc bộ lễ phục nào thì đẹp? Có hợp với tai hoa phỉ thuý không?”
Chu công công nghe được thì lặng lẽ nhíu mày.
Cũng không thể trách được Thôi Minh Xu, nàng là bị Thôi gia và Yến Lang nâng trong lòng bàn tay mà che chở nuôi lớn.
Tính mạng của tiện dân đau khổ, liên quan gì tới nàng đâu?
Nhìn Thôi Minh Xu đầy mặt đầy mắt là vui mừng, Yến Lang lần đầu cảm thấy nữ nhân trước mắt này nông cạn đến nỗi khiến hắn đau đầu phát điên.
“Ngươi có biết bốn năm trước, nạn đói phương Bắc, tỉ tỉ của ngươi Thôi Chưởng Châu đã làm gì không?”
Yến Lang nhớ rõ, lúc đó Chưởng Châu mặc áo vải đơn giản, trang sức hoa nhung, quyên tiền lương hàng năm, lại tự mình phát thuốc, phát cháo, các mệnh phụ quý nhân phía dưới đều sôi nổi noi theo.
Bá tánh cảm nhớ lòng nhân đức của nương nương, trong ngày của hoa năm thứ hai, nâng nương nương làm Hoa Thần, ngoài cung đưa tới vô số hoa tươi quả tươi, khiến cho ngự mã khoẻ nhất cũng chạy mệt.
Khi đó Yến Lang cùng nàng xem lễ trên tường thành, hắn kinh ngạc sao Chưởng Châu lại được dân tâm như thế.
Chưởng Châu cúi đầu, ngượng ngùng cười một cái: “Khi ta cùng điện hạ bị giam cầm, cũng đã từng mắc bệnh, cũng đã từng đói bụng. Khi đó ta nghĩ, nếu trên đời này có một nương nương thần tiên, nàng sẽ cứu khổ cứu nạn như thế nào.”
Thôi Minh Xu cảm thấy đơn giản là từ trước Thôi Chưởng châu nắm phượng ấn trung cung, lại ỷ vào ân tình cùng chung hoạn nạn với Yến Lang mới có thể áp nàng.
Hiện giờ Yến Lang hỏi nàng một câu này, khiến cho nàng sợ hãi đến đỏ vành mắt.
“A Lang đừng tức giận, ta từ bỏ quần áo và trang sức, chỉ để lại ba bộ được không?”
Khi Yến Lang phất tay áo bỏ đi, không giấu được sự chán ghét trong lời nói:
“Gọi Vệ Ngạn cầm ý chỉ của trẫm, áp Thôi Thực của Thôi gia hồi kinh hỏi tội!”
“Thôi Minh Xu, trẫm đúng là mắt mù, chỗ nào ngươi cũng không bằng nàng.”
Thôi Minh Xu lo lắng đến nỗi nước mắt rơi lã chã, vội cầm lấy một nắm hạt dưa vàng nhét vào trong tay công công:
“Chu công công, ngươi giúp bổn cung một chút, giúp bổn cung khuyên bệ hạ…”
Chu công công nhớ lại bản thân mình vào cung là bởi vì nạn hạn hán, mùa vụ không có gì thu hoạch, trong nhà thật sự không có cơm ăn, mẹ lại bị bệnh ở trên giường chờ ngụm cơm ăn, cùng đường mới phải nhận một đao mà vào cung.
Chu công công cười nịnh lại đẩy hạt dưa vàng trở về, lời nói lại bình tĩnh như giọt nước đọng.
“Bệ hạ sao có thể sẽ tức giận với nương nương, chẳng qua là tình hình tai nạn ở phương Nam khiến bệ hạ phiền lòng thôi.”
Thôi Minh Xu giống như bắt được cọng rơm cứu mạng nhìn Chu công công:
“Bệ hạ thật sự không tức giận sao?”
Chu công công chu đáo cẩn thận cười tươi, giống như một vệt sáng trên mặt nạ, khiến người không nhìn ra tia sơ hở nào:
“Nương nương không cần sầu lo.”
Nghe Chu công công nói như vậy, Thôi Minh Xu mới thoáng yên lòng.
“Đúng rồi, rốt cuộc A Lang cho tiện nhân kia đồ chôn cùng cũng nhiều hơn cả những gì mà Thôi gia ta lấy.”
Đêm lạnh như nước, gió đêm gợi lên rèm trướng Kiêm Gia Cung, chiếu đến hình ảnh thướt tha của hương nghe trong điện.
Giống như chủ nhân của nó còn ở, nửa đêm không ngủ, nàng sẽ buông mái tóc dài, đi chân trần xuống giường, đặt vào đó một nắm hương.